Bóng đêm thâm nùng, Quý Liên Tinh nằm ở trong lòng Giang Thự, lẳng lặng đếm tiết tấu hô hấp của Giang Thự, tần suất nhẹ nhàng chậm chạp, cô hẳn là ngủ rất ngon.
Mà đối với Quý Liên Tinh mà nói, đây lại là một đêm không ngủ.
Trong phòng ngủ nhỏ đẹp lấp đầy khí vị của Giang Thự, những phân tử hương thơm cực nhỏ xâm nhập vào khoang mũi của Quý Liên Tinh, ở bên trong chậm rãi tản ra, kích động trong đầu cô, làm nàng vô cùng tỉnh táo.
Nàng ngơ ngác nhìn nhìn bức 《Cliff Walk》 của Monet trên tường phòng ngủ, tranh sơn dầu bị bóng đêm bôi lên một tầng màu đen, hồng và lam, trắng và lục, đều trong đêm tối nhuộm đẫm, biến thành tro đen bí ẩn.
Quý Liên Tinh cảm thấy tình cảm bản thân đối với Giang Thự tựa như bức họa này, nhìn như sắc thái sáng ngời, nhưng ở dưới tình huống không thấy được ánh sáng, thì chỉ có thể là một khối màu xám.
Đầu óc hỗn độn, miên man suy nghĩ. Mất ngủ đến rạng sáng hai ba giờ, cuối cùng nàng cũng ngủ.
Sáng sớm, Giang Thự mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa "ding dong ding dong", mơ mơ màng màng mở mắt, tiếng vang kia dần dần rõ ràng, thuận tay cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, có ba cuộc gọi nhỡ, thời gian là 7 giờ 20 phút sáng.
Có thể sớm như vậy trừ Giang Tiểu Đàn ra thì không ai khác, thật ra ngày hôm qua cô bé đã nói như vậy, rất sớm rất sớm rất sớm rất sớm.
Giang Thự đứng dậy, nhìn thoáng qua Quý Liên Tinh, con nhím nhỏ đang cuộn tròn, một bàn tay đáp ở trên chăn mỏng, một bàn tay đè ở dưới mặt, vẻ mặt điềm tĩnh đang ngủ ngon lành. Giang Thự nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của nàng hai giây, cảm thấy Quý Liên Tinh đang ngủ có một vẻ đẹp mê người, không nhịn được mà hôn một cái lên mặt nàng rồi mới rời giường.
Lúc đi xuống lầu, chuông cửa còn đang ấn, rõ ràng tần suất ấn trở nên táo bạo.
"Tới đây." Giang Thự vừa đi vừa kêu, lúc mở cửa, đầu tiên là nhìn thấy Lý Hướng Ngạn, sau đó lại nhìn đến Giang Tiểu Đàn.
Người lớn đang ôm đứa nhỏ, mà rõ ràng người táo bạo ấn kia là Lý Hướng Ngạn.
"Thử Thử!!!" Giang Tiểu Đàn buông tay Lý Hướng Ngạn ra, nhào về phía Giang Thự, ôm lấy đùi cô, "Gõ cửa mười lăm phút!! Ngày hôm qua cô còn nói phải mở cửa cho con!" Trong giọng nói non nớt của cô bé mang theo vài phần nôn nóng, nhìn dáng vẻ thật sự là đợi rất lâu.
Giang Thự khom lưng, ôm Giang Tiểu Đàn vào trong lòng, dỗ cô bé: "Là cô cô sai, ngủ quên mất. Cô cũng không nghĩ tới con sẽ tới sớm như vậy."
"Chậc." Lý Hướng Ngạn nhếch khóe miệng, ngữ khí mỉa mai: "Giang tổng buồn ngủ."
Giang Thự không để ý đến anh, mà hỏi Tiểu Đàn ăn cơm sáng chưa.
"Còn chưa có ăn ạ, đói bụng đói bụng." Giang Tiểu Đàn múa may vung lên bàn tay bé nhỏ mập mạp, vẽ một vòng tròn lớn trong không khí, nói: "Con muốn ăn nhiều như này."
Từ xúc cảm đơn thuần mà nói, Giang Thự cảm thấy thể trọng Giang Tiểu Đàn cũng không có gì biến hóa, cũng không biết Chu Tuyết Lan và Giang Nghĩa Đông có chú ý đến chế độ ăn uống hay không, nhưng mà cũng may một tuần trôi qua, Giang Tiểu Đàn hình như cũng không có mập lên, xem ra cô chỉ có thể điều chỉnh chế độ ăn uống từ từ.
Cô buông Giang Tiểu Đàn xuống, bảo bọn họ vào nhà trước.
Lý Hướng Ngạn sắc mặt khó coi, hiển nhiên vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm qua, nhưng Giang Thự biết anh không phải thật sự tức giận.
"Đừng nóng giận a, chuyện có bao lớn đâu." Giang Thự liếc mắt nhìn anh.
Lý Hướng Ngạn miễn cưỡng cười vui, "Trọng sắc khinh bạn, cơ bản thao tác, anh mệnh khổ, anh hiểu."
"Đừng diễn chính mình khổ tình nữa, anh chơi cùng Giang Tiểu Đàn một lát, em đi làm bữa sáng."
Ánh mắt Lý Hướng Ngạn dừng ở trên người Giang Tiểu Đàn, tiểu gia hỏa đã ở trong phòng này chạy đến đâu nháo tới đó, cuối cùng ngừng ở trên máy chạy bộ của Giang Thự, có muốn mở tư thế chạy.
"Đừng!" Lý Hướng Ngạn kịp thời ngăn cô bé lại, "Bé ngoan, lại đây, cùng chơi với chú Lý ~"
Lý Hướng Ngạn đối với Giang Tiểu Đàn vẫn là rất có kiên nhẫn, bảo Giang Tiểu Đàn đến thư phòng lấy lego ra, hai người ở phòng khách cùng nhau chơi.
Giang Thự bên này ở phòng bếp làm bữa sáng, phải làm bốn phần, chế độ ăn uống của cô vẫn luôn đều rất khỏe mạnh, giống nhau đều là ít dầu ít đường, chất béo tốt, rất khó mập lên.
Hai mươi phút sau.
"Chuẩn bị ăn sáng thôi."
Giang Tiểu Đàn buông lego trong tay, chạy vào phòng bếp. Giang Thự ngăn cô bé lại, "Đi đi, vào phòng vệ sinh rửa tay đi."
Vì thế Tiểu Đàn lập tức đổi phương hướng, bóng dáng nhỏ chạy vào phòng vệ sinh, chân nhỏ đạp lên trên sàn nhà phát ra thanh âm bạch bạch bạch.
Lý Hướng Ngạn cảm thán: "Con bé ăn cái gì là thật sự tích cực a......"
Giang Thự gật đầu, "Tích cực là chuyện tốt, nhưng quá béo vẫn là không được, em sẽ điều chỉnh chế độ ăn uống hợp lý cho nó."
Rửa tay xong, thời điểm nhìn thấy trên bàn có bốn phần bữa sáng, Giang Tiểu Đàn hỏi Giang Thự: "Thử Thử, cô làm cho con hai phần sao?"
"Không phải, trên lầu còn có một chị gái nữa." Giang Thự nhìn thời gian, cũng sắp đến 8 giờ, cuối tuần người trẻ tuổi có phải đều phải ngủ nướng hay không? Cân nhắc có nên gọi Quý Liên Tinh rời giường ăn cơm hay không.
Vừa nghe đến trên lầu còn có một chị gái, trong nháy mắt đôi mắt Giang Tiểu Đàn liền sáng lên, bữa sáng đều không còn thơm nữa, xoay người liền chạy lên trên lầu.
Toàn bộ quá trình không đến hai giây, Giang Thự và Lý Hướng Ngạn cũng chưa phản ứng lại đây, chỉ nhìn đến một cái bóng dáng tròn vo xông lên lầu.
"Ây?" Giang Thự phản ứng lại đây, lập tức đuổi theo, "Giang Tiểu Đàn, con đứng lại đó cho cô!"
"Con kêu chị ấy rời giường ăn sáng!!!" Cầu thang vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.
Giang Thự kinh ngạc, đứa nhỏ này???? Cô có chút theo không kịp tiết tấu của Giang Tiểu Đàn, người tuy rằng béo, nhưng người ta lùn a, thân thể tương đối linh hoạt.
Chỉ thấy Giang Tiểu Đàn ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, thẳng tắp hướng vào trong phòng. Trẻ con chính là như vậy, một khi có một ý tưởng, liền sẽ lập tức thực hiện, hoàn toàn không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Cho nên lúc Quý Liên Tinh đang nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên nghe được tiếng cửa mở ra, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một tiểu cô nương tròn vo chạy về phía chính mình, đứa bé kia giống như đột ngột phanh gấp, thở phì phò, đứng ở trên mép giường, nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh.
Giang Tiểu Đàn nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh vài giây, nhìn đôi mắt Quý Liên Tinh dần dần mở ra.
"Chị ơi!"
Thanh âm quá non nớt, quá rõ ràng, quá chân thật, không giống như nằm mơ, Quý Liên Tinh cơ bản đã tỉnh hơn phân nửa. Nhưng nàng vẫn là có chút ngơ ngác, đây là ai?
"A?" Nàng chống thân thể, chăn bông thuận thế rơi xuống, lộ ra áo ngủ hồng nhạt bên trong, trên áo ngủ là một con thỏ con đáng yêu.
Giang Tiểu Đàn tiến đến trước mặt Quý Liên Tinh, nhìn kỹ thỏ con hoạ trên áo ngủ, ánh mắt lại chuyển dời đến trên mặt nàng, cười đến đặc biệt vui vẻ, "Chị ơi, Thử Thử phái em tới gọi chị ăn bữa sáng."
"Thử Thử?" Quý Liên Tinh không hiểu.
"Giang Thử Thử." Giang Tiểu Đàn lặp lại nói, có đôi khi cô bé sẽ kêu Thử Thử, có đôi khi kêu Giang Thử Thử.
Úc, đây là con gái Giang Thự, à không, là cháu gái. Quý Liên Tinh vuốt thẳng tóc, vén chăn bước xuống giường, nàng nhìn thời gian 7 giờ 50 phút, nhẹ nhàng thở ra.
Toàn bộ quá trình Giang Tiểu Đàn đều cười với nàng, là cái loại cảm xúc thật sự của một đứa trẻ.
"Chị ơi~"
"A." Quý Liên Tinh không biết đáp đứa trẻ này như thế nào, nàng là con út trong nhà, cũng không có em trai em gái, nhìn Giang Tiểu Đàn đột nhiên không biết phải làm sao, "Em tên là gì?"
"Chị gái, em tên Giang Tiểu Đàn." Giang Tiểu Đàn chủ động đến kéo tay Quý Liên Tinh, bàn tay bụ bẫm lại mềm mại.
Quý Liên Tinh chỉ có thể ngồi xổm xuống ngang bằng với cô bé, kết quả Giang Tiểu Đàn cũng rất chủ động, dựa vào trong lòng nàng, tựa như cô bé đối với Giang Thự vậy, "Chị ơi, chị có thể ôm em không?"
Đứa trẻ này bộ dạng một chút cũng không sợ, Quý Liên Tinh duỗi tay, ôm lấy cô bé, định bế người lên, nhưng cô bé hình như có hơi nặng, có chút lao lực, vì thế Quý Liên Tinh từ bỏ, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
"Chị ơi, chị thật xinh đẹp a." Giang Tiểu Đàn duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt Quý Liên Tinh một chút, ánh mắt của cô bé giống như đang nói chị gái xinh đẹp là có tồn tại thật sao?
Quý Liên Tinh nhìn đôi mắt cô bé, hơn nữa giọng điệu của cô bé, cảm thấy miệng đứa nhỏ này còn rất ngọt?
"Là thật sự xinh đẹp." Giang Tiểu Đàn chưa đã thèm, thêm một câu: "So với lúc trước còn xinh đẹp hơn."
Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, cẩn thận cân nhắc câu nói này, giống như hiểu ngầm có ý tứ gì.
Giang Tiểu Đàn còn muốn nói gì nữa, nhưng khi xoay quay đầu lại, phát hiện Giang Thự đứng ở cửa, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô bé.
"Thử Thử!"
Giang Thự hướng về phía cô bé vẫy tay, "Giang Tiểu Đàn, con lại đây."