Thần tiên thọ sánh ngang trời đất. Chính bởi sống quá lâu, nên lạnh nhạt, nên lắm kẻ còn không thấu nổi một chữ Tình.
Trong trăm vạn năm cô tịch ấy, Tình ban đầu là đau, là khổ, là hận, là than.
Một kiếm xuyên tâm...không ngờ lại đau đến vậy! Đóa hoa tình đầu tiên chưa kịp nở đã khô quằn, héo úa.
Nàng nói: "Nếu có thể, ta ước mình sẽ mơ một giấc mộng thật dài. Uống canh Quên Lãng quên hết ưu sầu, luân hồi kiếp sau.."
Nàng nhìn thấy nhân thế phồn vinh, đời người ngắn ngủi, duyên phận bạc bẽo, có kẻ phận mỏng, có kẻ duyên ngắn, có người hạnh phúc cũng có kẻ tình si. Chữ Tình năm ấy Chu Tam hỏi, sau khi gặp Khương Kính, sau khi luân hồi chuyển kiếp nàng cũng chỉ mới thấu ra một chữ "Khổ"