Chương 14
Thẩm Ngạn là 1 anh hùng, anh trọng tình nghĩa, có ân tất báo, trước đây khi anh nghĩ Liễu Thê Thê cứu mạng mình, anh đã đem chính bản thân mình ra mà báo đáp. Anh yêu thương cô, bảo vệ cô, hết mực tin tưởng cô, tôi không oán trách, chỉ trách số mệnh tôi và Tống Ngưng không được tốt, chỉ trách giữa tôi và anh có quá nhiều hiểu lầm. Hiện tại anh đã biết rõ mọi chuyện, Liễu Thê Thê cũng đã chết, những tưởng giữa tôi và anh không có bất cứ ngăn trở nào, nhưng tôi không thể tự lừa dối bản thân là anh yêu tôi mà không phải đến với tôi vì ân nghĩa, vì báo đáp. Tôi không cần 1 tình yêu như vậy, nếu 1 nam nhân đến với nữ nhân chỉ vì để báo đáp ân tình, tôi nghĩ nữ nhân đó thật bất hạnh, tôi lại không muốn trở thành nữ nhân bất hạnh đó, tôi trốn tránh anh. Tôi để anh 1 lần nữa rời khỏi cuộc đời mình. Nhưng tôi lại không nghĩ như thế sẽ làm tổn thương đến Thẩm Lạc, trước đây tôi tìm mọi cách để cha con bọn họ ở gần nhau, giờ tôi lại chia cắt hai người bọn họ. Tôi cảm thấy mình rất mâu thuẫn, tôi cảm thấy mình sắp phát điên, mà tôi nghĩ nếu phát điên cũng tốt. Một người điên sẽ luôn vui vẻ, 1 người điên sẽ không đau khổ dằn vặt như tôi hiện giờ.
“A Ngưng, A Ngưng…Cô đang nghĩ cái gì vậy? Cô có nghe tôi nói không?” Bách Lý Tấn lay lay người tôi, mặt hắn đã gấp đến độ đều nhăn hết cả lại, lúc xanh lúc trắng, lúc lại hồng.
“Có.” Thật ra không phải là tôi không nghe hắn nói, chỉ là tâm tình hiện tại của tôi rất nặng không muốn quản chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hắn.
“Vậy cô bảo tôi làm sao bây giờ, Vỹ Vỹ nói thích tôi nha, tôi biết tôi đẹp nhưng tôi không thể đáp trả được tình cảm của Vỹ Vỹ, trước giờ tôi chỉ xem Vỹ Vỹ là huynh đệ thôi. A Ngưng, cô bảo tôi phải làm sao mới không làm tổn thương Vỹ Vỹ đây?” Bách Lý Tấn lại tiếp tục huyên thuyên không ngừng.
Chuyện là như thế này, cách đây không lâu, trong 1 buổi sáng đẹp trời, Bách Lý Tấn vô tình gặp được Quân Vỹ và Quân Phất đang nói chuyện nên đi tới, lúc tới gần trong đình chỉ còn lại mình Quân Vỹ, Quân Phất đã rời khỏi đó làm gì đó. Bách Lý Tấn đi đến thì vô tình nghe Quân Vỹ thổ lộ lòng mình: “Cậu luôn nghĩ tôi chỉ nói đùa, nhưng những gì tôi nói đều rất thật lòng, tôi thích cậu lâu như vậy, cậu thật sự không biết hay giả bộ không biết?”
Lúc đó Bách Lý Tấn vô cùng lúng túng, thành thật đáp: “Tôi không biết thật.”
Quân Vỹ nghe tiếng động quay phắt đầu lại do quá vội tay đập vào mép bàn đá, đau đến há miệng, không nói ra lời, Bách Lý Tấn thấy thế thì vội đi đến: “Anh… anh đừng xúc động, tôi… tôi trở về suy nghĩ thêm, được không?”
Quân Vỹ nén đau, khẽ nói: “Cậu…”
Bách Lý Tấn không biết nghĩ cái gì liền bỏ mặc Quân Vỹ mà chạy đi, kết quả giống như hiện giờ mọi người đều thấy, hắn bám riết lấy tôi, hỏi cách giải thích với Quân Vỹ như thế nào, đến lúc này tôi mới biết thì ra tôi hiểu làm hắn, hắn không thích Quân Vỹ chỉ xem như huynh đệ thân thiết, còn vui vẻ khi nhận được quà của Quân Vỹ bởi lẽ đó là lần đầu tiên hắn nhận được 1 món quà từ người khác, không phải tôi.
Giờ nhớ lại trước đây khi Bách Lý Tấn nhận được con tò he bằng đường hình hắn, hắn cũng vui vẻ như thế. “Không cần lo lắng, Quân Vỹ không thích anh đâu.”
“Sau có thể, tôi rõ ràng nghe Vỹ Vỹ nói là thích tôi, còn thích từ rất lâu nữa kia mà.” Bách Lý Tấn không mấy là tin tưởng lời tôi cho lắm, tôi nghĩ hắn cũng quá là tự tin vào sức quyến rũ của hắn đi.
“Quân Vỹ không thích anh, người mà anh ta thích là Quân cô nương. Lời tỏ tình đó tôi nghĩ là nói với Quân cô nương,chỉ tiếc cô ta lại đi mất, lại vô tình bị anh nghe thấy, mà sinh ra hiểu lầm thôi.”
“Thật sao?”
Tôi chém đinh chặt sắc gật đầu “Thật”
“Vậy tôi không cần sợ làm tổn thương Vỹ Vỹ rồi.”
Tôi lại gật đầu khẳng định lần nữa: “Không cần sợ, anh cứ giả vờ như không biết gì hết là được, chuyện Quân Vỹ thích Quân cô nương anh cũng đừng nói ra, có biết chưa.”
Bách Lý Tấn thành thật gật đầu. Mọi người tò mò vì sao tôi lại có thể khẳng định lời tỏ tình đó là Quân Vỹ nói với Quân Phất mà không phải Bách Lý Tấn, bởi vì tôi thà tin tưởng Thẩm Ngạn yêu tôi còn hơn tin rằng 1 người như Quân Vỹ lại thích Bách Lý Tấn.
Sau chuyện đó vài ngày tôi lại được Công Nghi gia mời đi dự lễ hội săn thú, nói đúng hơn là tôi chỉ đi theo Bách Lý Tấn. Nghe Quân Phất nói lễ hội săn thú đó là 1 truyền thống có từ rất lâu đời từ thuở lập nghiệp của Công Nghi gia luôn giữ gìn truyền thống đó, để hậu thế tử tôn không chìm đắm trong hưởng lạc mà lãng quên quá khứ gian nan và vàng son tổ tiên gây dựng đại nghiệp từ trên lưng ngựa. Nhưng có thể do truyền đến đời Công Nghi Phỉ, do tính lười biếng rất nhiều quy cũ của Công Nghi gia được hắn bỏ hết, chỉ giữ lại lễ hội săn thú này nhưng cũng lược bỏ tính chất long trọng, trang nghiêm, biến thành buổi tiệc dã ngoại ăn thịt nướng, uống rượu, thưởng thức nghệ thuật. Cũng từ đó có rất nhiều cặp được kết thân từ lễ hội săn thú này. Tình yêu luôn là chủ đề vĩnh hằng, còn hôn nhân là kết quả của chủ đề vĩnh hằng đó.
Tại buổi tiệc săn thú đó tôi gặp lại Công Nghi Huân, cô gái được làm từ băng tuyết. Cô còn hiến 1 điệu vũ theo lời đề nghị của Quân Vỹ, mà người đánh đàn cho cô múa lại là Công Nghi Phỉ, tôi cảm thấy Công Nghi Phỉ hình như không thích vị tỷ tỷ là Công Nghi Huân mấy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ chắc lại có ẩn tình gì ở đây. Theo định luật ánh sáng hào quang nhân vật chính, Quân Phất ở đâu thì ở đó sẽ có 1 bi kịch tình yêu, mà bi kịch tình yêu này cũng hơi quá kịch tính đi, tình yêu giữa chị em sinh đôi. Buổi sớm trên núi không khí phảng phất hơi thu.
Bữa tiệc tổ chức bên chiếc hồ nhỏ sau núi, trên bãi cỏ rộng kê những dãy bàn ghế dài, xung quanh là rừng trúc xanh ngút ngàn. Tiếng đàn dồn dập trong vắt như tiếng suối nguồn trong rừng trúc buổi sớm mai, những ngón tay trắng như tuyết của Công Nghi Huân lộ ra khỏi ống tay áo, màu vàng rơm, đôi giày mềm lụa bạch giẫm cỏ như 1 cành hoa tươi duy nhất từ thân hình nở ra, lại bị xiêm áo tha thướt nhẹ nhàng trói chặt, những động tác có vẻ đẹp vô cùng. Tôi không hiểu lắm về cái gọi là nghệ thuật đàn múa. Nhưng tôi nghĩ chẳng có vũ công múa nào có thể múa đẹp hơn cô, cũng không có nhạc công nào có thể đàn ra được thanh âm tuyệt vời như Công Nghi Phỉ lúc này. Vũ khúc kết thúc, bốn bề im phăng phắc.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Công Nghi Huân ửng hồng, như 1 đóa yên chi nở giữa biển băng, ánh mắt cô ngạo nghễ nhìn Công Nghi Phỉ như không bận tâm, nhưng tay lại nắm chặt giấu trong ống tay áo sau lưng. Tôi càng thêm khẳng định giữa hai người họ có 1 điều gì đó, cái mà người ta gọi là gian tình. Người hầu đến chuyển chiếc bàn thấp trước mặt Công Nghi Phỉ đi, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô đang nhìn mình, thần sắc dửng dưng cười nhạt: “Vũ khúc thật đặc biệt, trước đây chưa thấy Huân tỷ múa bao giờ.”
Công Nghi Huân vốn yên lặng, không ngờ lại lạnh lùng cất tiếng: “Sao lại chưa thấy bao giờ, họ nói khúc nhạc này ngày trước đệ phổ cho tôi, vũ khúc này tôi biên cho riêng đệ”
Rừng trúc vốn tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch, tôi xém chút nữa phun nữa ly trà vừa hớp vào miệng, cố nén lại cơn ho không cho phát ra tiếng động, nếu là chị em thật, những lời hai người vừa nói với nhau quả thật là không ổn, Công Nghi Phỉ thôi cười, cau mày, phu nhân của Công Nghi Phỉ đang ngồi bên cạnh đứng phắt lên: “Cô!”
Công Nghi Huân hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Lẽ nào không phải?”
Có vẻ như hai nữ nhân đó sắp cải nhau, thì 1 giọng trẻ con ỏn ẻn vang lên từ bàn tiệc: “Không phải là vũ khúc cô cô soạn, nhạc khúc này chính mẹ dạy cha đàn, vũ khúc này mẹ cũng múa cho cha xem, tối qua mẹ còn múa cho chúng cháu xem, cô cô nói bừa.”
Tôi đoán đứa bé đó là con của Công Nghi Phỉ và vị phu nhân trẻ tuổi kia, nhưng không biết thật hư vụ việc như thế nào tôi cũng chẳng bận tâm được, mà có muốn cũng chẳng đến lượt tôi, mọi việc hãy để lại cho nhân vật chính là Quân Phất giải quyết, xét cho cùng tôi chỉ là 1 người “chết”, sớm đã không tồn tại trên thế gian này. Vậy cần chi quan tâm quá nhiều đến việc của người khác.
Tôi lơ đãng xoay đầu nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, giữa rừng trúc xanh ngút ngàn đó tôi thấp thoáng thấy 1 bóng trắng, nhưng chỉ chớp mắt bóng trắng đó đã không còn. Tôi nghĩ mình bị ảo giác, nên không nghĩ đến nữa. Tôi cũng không biết tiếp theo đó là chuyện gì sảy ra, chỉ nghe tiếng đàn hát lại vang lên. Công Nghi Huân vẫn đứng im ở đó, giống như 1 cây tùng cô đơn, lạc long giữa chốn phồn hoa. Trên mặt hồ lăn tăn ánh vàng phía xa, 1 con cá nhỏ nhảy vọt lên khỏi mặt nước, rồi “bõm” 1 tiếng lại lao xuống, Công Nghi Phỉ tay cầm ly rượu bằng sứ màu lam ngoảnh mặt nhìn ra, Công Nghi Huân lấy đàn trong tay Quân Phất rồi rời đi. Sau đó buổi tiệc lại trở về quỹ đạo vốn có của nó, người nào ăn thì vẫn cứ ăn, người nào uống thì vẫn cứ uống, ai chơi thì vẫn chơi, hầu như mọi chuyện sảy ra lúc nãy chỉ là ảo giác của tôi. Công Nghi Phỉ cũng vui vẻ nói cười với mọi người như bình thường, cái ánh mắt đau đớn khi đàn lúc nãy hoàn toàn biến mất. Cũng có lẽ tôi nhìn lầm, tôi đã nói tôi không biết đọc suy nghĩ người khác qua ánh mắt, cho nên có thể tôi thật sự nhìn lầm thật.
Vài ngày sau đó, Bách Lý Tấn lại lôi kéo tôi đến tham gia 1 buổi đá bóng, tôi vốn dĩ không muốn đi, nhưng hắn cứ hết lôi rồi kéo, lại thêm mấy lời của Lan Lan cùng Thẩm Lạc, rốt cục tôi cũng theo hắn đi. Bách Lý Tấn dạo này thật sự rất phiền, hắn hầu như cứ quanh quẩn bên người tôi suốt, nếu không phải tôi là phái nữ lại ngủ cùng Thẩm Lạc, hắn dám dọn chăn gối, đến ngủ cùng tôi lắm ấy chứ. Tôi biết hắn là lo lắng cho tôi nên mới làm như thế, nhưng mà hắn như thế thì thật là phiền. Chơi đá bóng ở đây không khác gì mấy ở hiện đại, người chơi cũng chia làm hai đội đối kháng, đội nào đá bóng vào lưới trước coi như được 1 quả, cuối cùng dựa vào số quả mà phân định thắng thua. Lưới thì được dựng bằng hai cây trúc. Đại đa số người chơi đều là khách của Công Nghi Phỉ trong lễ hội săn thú. Nghĩ cũng lạ gọi là tổ chức lễ hội săn thú mà chẳng ai vào núi săn thú.
Tôi với Bách Lý Tấn 1 đội, Quân Vỹ với Quân Phất 1 đội, do tôi và Quân Phất là nữ nên các vị nam nhân được coi là văn nhã kia rất kiên dè chúng tôi, rất sợ làm chúng tôi bị thương, nên nhờ thế mà chiếm được ưu thế. Quân Phất còn biết tận dụng ưu thế đó 1 cách triệt để, hể mỗi lần người của đội tôi muốn đá bóng vào lưới là cô lại chạy đến chắn trước khung thành, do thế chỉ mới nữa hiệp đầu mà đội của cô đã đá vào liên tiếp mấy quả, dẫn trước tỷ số. Bách Lý Tấn còn bảo tôi đến trấn giữ ở khung thành giống cô ấy, nhưng tôi không chịu, tôi làm sao có thể so được với nhân vật chính, Quân Phất là nhân vật chính trấn giữ ở khung thành còn bị ăn hai quả bóng đá vào người của Bách Lý Tấn, nếu đổi ngược lại là tôi sẽ ăn bao nhiêu quả bóng đá vào người của Quân Vỹ đây. “Anh đi mà trấn giữ, còn nữa anh cứ đá vào người Quân cô nương thế coi chừng Quân Vỹ đánh chết anh.”
Bách Lý Tấn nghe tôi nói thế thì rất chột dạ, cho nên vừa nghĩ giải lao giữa trận liền chạy đến dưới gốc cây nơi Quân Phất và Quân Vỹ ngồi để xin lỗi. Họ nói cười rất vui vẻ, nhưng tình hình là trận bóng vẫn chưa kết thúc mà 3 người của hai đội lại vui vẻ khoác tay nhau nói chuyện như thế nên tôi nghĩ hiệp sau cả 3 khỏi ra sân thi đấu rồi. Đúng như tôi đoán, hiệp sau cả 3 người họ không ra thi đấu, mà không phải bởi lẽ do bị loại, mà là do bây giờ bên người họ còn xuất hiện thêm 2 người, 1 nam 1 nữ, người nam thì tôi biết là Mộ Ngôn hình như tình cảm của anh và Quân Phất phát triển rất tốt, còn người nữ tôi không quen nhưng lại rất đẹp, nhìn cái sắc mặt tươi như hoa nở cười cười nói nói của Bách Lý Tấn là tôi biết ngay.
“Cẩn thận!”
Có vẻ tôi lo nhìn bọn họ đến ngẩn người, mà điều tối kỵ nhất trong trận đá bóng là ngẩn người, cho nên tôi bị bóng đá chúng. Tôi biết cái người đá bóng này là không cố ý, chỉ là vô tình tôi đứng trước tầm đá của anh ta thôi, nhưng anh ta đá bóng có cần dùng toàn lực như thế không chứ? Quả bóng bay thẳng đến chổ tôi, khi tôi nghe được 2 chữ “Cẩn thận” xoay mặt nhìn lại thì đã quá muộn, bóng đã bay sát đến, mắt tôi mờ đi, quả bóng chẳng chút thương hương tiếc ngọc cứ thế tàn sát khuôn mặt tôi, tôi cảm thấy sống mũi như muốn vỡ ra, hai dòng nước ấm nóng từ từ chảy ra, tôi nghĩ đó là máu đi. Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, mắt cũng mờ đi, nên tôi nghĩ mình lại sinh ra ảo giác, trước khi tôi ngã xuống đất trong tiếng hét kinh hãi của Bách Lý Tấn: “A Ngưng!”
Tôi hình như nghe thấy 1 người khác gọi tôi, tôi còn thấy anh chạy đến phía tôi. Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo giác, Thẩm Ngạn đã rời đi được nữa tháng, sao có thể xuất hiện trước mắt tôi lúc này, tôi tự cười chính mình rồi ngất đi trong vô thức. Sau đó, tất nhiên mọi chuyện sau đó tôi không biết gì nữa.