Chương 4:

Lê Hàm Dục uống hai ly cảm thấy hơi choáng, cả người bắt đầu khô nóng, hắn còn tưởng là do lâu rồi không uống rượu, để lại một câu "Tôi đi trước" rồi ra cửa. "Không bằng đến khách sạn cách vách nghỉ ngơi đi." Thân Thần thấy hắn đi xa, thấp giọng nói với hai tên tùy tùng phía sau: "Làm theo phân phó của tôi."

Tùy tùng gật đầu rồi đi, Thân Thần cầm bình rượu Lê Hàm Dục vừa uống quăng vào bồn nước, đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn rượu màu hổ phách hòa tan với nước, nếu không nói chuyện đàng hoàng được, đừng trách tôi dùng thủ đoạn.

Ra ghế lô không được bao xa, cả người Lê Hàm Dục càng thêm khô nóng, suy nghĩ trở nên không rõ ràng, hận không thể tắm nước lạnh để giảm nhiệt độ, khi đang miễn cưỡng phân biệt phân hướng, một thân thể mềm mại dán lại gần: "Lê thiếu, tôi đỡ ngài."

Lê Hàm Dục ghê tởm nhíu mày, chịu đựng mùi nước hoa gay mũi: "Đi kêu xe cho tôi." Trước đó hắn đã kêu tài xế về trước, lúc này kêu quay lại không bằng kêu xe ở đây cho gần.

Cô gái nũng nịu nói: "Kêu rồi, tôi đỡ ngài lên xe ngồi." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực tế lại đỡ hắn đến cửa thông với khách sạn.

Ngoài khách sạn

Hạ Vân Lộ đỡ Đào Noãn xuống taxi, cô thường xuyên chơi mấy cái này, uống chút rượu là chuyện bình thường, Đào Noãn thì không được, tửu lượng vốn dĩ đã không tốt, lại uống tận mấy bình, bước xuống xe đã loạng choạng.

"Ngô... Lộ Lộ... Chúng ta đi đâu thế..."

"Đi tìm soái ca cho cậu được không?" Hạ Vân Lộ dỗ cô vào sảnh khách sạn.

Đào Noãn mơ hồ đáp lại: "Ngô... Được... Soái ca... Hì hì..."

Người đàn ông chờ đã lâu đi tới: "Chị Hạ, em là Tiểu Lục, anh La an bài em đến đây."

Hạ Vân Lộ đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Mới tới?" Ở trước đài dùng chứng minh thư thuê phòng, giao thẻ phòng và mười mấy tờ tiền mặt cho người đàn ông: "Hôm nay hầu hạ chị em của tôi cho tốt vào."

"Chị yên tâm đi chị Hạ." Người đàn ông đỡ Đào Noãn đã đứng không vững, ôm cô vào thang máy lên tầng 16.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, cửa phòng khách sạn đối diện thang máy, Lê Hàm Dục khó chịu dựa vào vách tường hành lang, cô gái vừa rồi đỡ hắn đang dùng thẻ mở cửa, nghe tiếng thang máy vang nên cô quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông ôm Đào Noãn đi ra thang máy, cùng lúc đó hắn cũng quay đầu lại nhìn cô gái, trầm mặc chừng hai ba giây, ôm Đào Noãn đi đến trước mặt cô ta tức giận nói: "Kỹ nữ! Cô đã đồng ý với tôi là không làm nữa?"

Cô gái thấy hắn cũng đang ôm người khác, không cam lòng yếu thế hô: "Mẹ nó anh còn nói tôi? Đồ ngu, anh nói anh tìm một công việc đàng hoàng, bây giờ chạy tới đây hầu hạ phú bà!" Không hề nũng nịu như vừa rồi.

Người đàn ông tức giận, buông Đào Noãn ra, tiến lên túm chặt tóc cô gái: "Mẹ nó cô mắng ai chứ? Tiện nhân!"

Cô gái cũng không cam lòng yếu thế, trong miệng chửi đầy lời thô tục, vươn móng tay cào mặt người đàn ông.

"Mẹ nó cô về nhà với tôi, xem tôi có đánh chết cô không." Người đàn ông túm cô gái, hai người cùng vào thang máy.

Đào Noãn mất chỗ tựa nên nghiêng về phía trước, đâm vào người Lê Hàm Dục đang tựa vào vách tường lạnh băng, ngực của hắn ta cứng rắn, Đào Noãn còn tưởng là cái giường, dùng khuôn mặt cọ xát "mặt giường", muốn điều chỉnh tư thế thoải mái để ngủ.

Lê Hàm Dục cũng không biết mình bị làm sao, cả người nóng muốn nổ tung, đặc biệt là hạ thể, chưa từng có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, muốn... Muốn cái gì hắn cũng không rõ lắm, tóm lại là hy vọng có cách nào khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Đúng lúc này, một thân thể mềm mại tươi mát nhào vào lòng hắn, như mùi chanh, thơm nhàn nhạt, làm đại não hỗn độn trở nên thanh tỉnh một ít, không chán ghét cô gái trong lòng, cũng chỉ bởi vì mùi hương trên người cô, cô gái cọ trong lòng hắn, Lê Hàm Dục cảm giác đầṳ ѵú của mình đã cứng lên, hạ thể không cần phải nói, chọc ngay bụng cô gái, cả người bị khô nóng thêu đốt một lần nữa, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.