Chương 31:

Đào Noãn phát hiện mấy ngày nay Khương Mặc Nhiên thật kỳ lạ, rõ ràng chuyện hôm đó hắn tỏ vẻ rất bình thường, nhưng mà bắt đầu từ hôm đó về sau chỉ cần vừa thấy cô là đỏ mặt, ánh mắt né tránh, mhi uống nước nghe cô nói chuyện là sặc, thật sự rất kỳ quái, nhưng mà hắn ít nói, bọn họ cũng không thân đến mức nói chuyện riêng tư, nên cũng không để trong lòng, dù sao ngày nào cô cũng có việc phải làm.Tỷ như ngày hôm qua, cô nhận được một đơn hàng, bởi vì không phải đơn nhỏ, đối phương hy vọng có thể giáp mặt đàm phán. Đào Noãn nghĩ đến chuyện Thân Thần lần trước, không dám tùy tiện đến địa chỉ đối phương đưa ra, vì thế hôm nay hẹn gặp mặt ở quán cà phê, khi cô đẩy cửa ra liếc nhìn người đàn ông bị ném trong đám người cũng vô cùng bắt mắt, rất muốn tán thưởng cho sự thông minh của mình.

Đào Noãn xoay người muốn chạy, đối phương lại lớn tiếng kêu tên cô, còn phất tay như tên ngốc, ánh mắt của mọi người xung quanh dồn hết lên người cô, cô sợ nhất cảnh tượng này, vội vàng đi đến, ngồi đối diện hắn thấp giọng nói: "Tôi nghe rồi!"

Nhìn người đối diện cười hơi ngu đần, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Lê Hàm Dục, kêu tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì? Lần trước tôi đã nói rõ ràng với anh..."

"Ai, lần này tìm em là bàn chuyện công việc." Lê Hàm Dục đánh gãy cô, lại cười nói: "Thì ra Noãn Noãn còn nhớ tên anh."

"Không có việc gì thì tôi đi đây."

"Có việc có việc, ai, vô tình." Lê Hàm Dục cầm một chồng bản vẽ: "Anh muốn mời em làm đồng phục cho đội của anh."

Là chuyện công việc thật, Đào Noãn hơi bất ngờ, nhận bản vẽ nhìn kỹ, đồng phục của đội gồm ba cái, áo trên ngắn tay, áo khoác bóng chày và quần vận động, làm thì đơn giản: "Vải dệt linh tinh do anh cung cấp?"

"Đúng vậy."

Đào Noãn nhìn chữ ký bên góc phải, là một nhà thiết kế rất nổi tiếng, có thể hợp tác với cô ấy là mộng tưởng của nhiều người, vì thế lấy laptop đặt lên bàn: "Tôi cho anh xem vài đặt đơn hàng cùng loại lúc trước tôi đã làm."

Lúc trước cô cũng làm quần áo cho đội, việc công xử theo phép công, dù sao cũng phải cho khách hàng thấy tác phẩm của cô.

Đôi mắt Lê Hàm Dục chưa từng rời khỏi người cô, người ngày đêm tơ tưởng ở ngay trước mặt, hắn đã từng cho rằng bản thân mình giống như lời cô nói, chỉ vì cô là người đầu tiên nên mới đối đãi đặc thù, một thời gian là quên. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, hắn nhớ cô khi ngắm hình cô, ngửi mùi trên áo ngực ngày đó bị hắn giấu sau ghế, vui vẻ khi tìm được lý do quấy rầy cô, hắn biết mình thật sự động tâm, giống như bệnh, hãm sâu vào đó.

"Gần đây em sống tốt không?" Lê Hàm Dục thử thăm dò hỏi cô.

Đào Noãn không để ý tới, con chuột click mở tệp tác phẩm, đang lúc hắn chuẩn bị hỏi nữa, một quyển thực đơn che trước mặt Lê Hàm Dục, cản lại tầm mắt hắn nhìn cô: "Xin hỏi hai vị muốn uống gì?"

Đào Noãn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thực đơn Khương Mặc Nhiên đưa nói: "Cho tôi một ly latte."

Lê Hàm Dục không cầm thực đơn, chỉ tùy ý nói: "Tôi cũng vậy."

"Lê tiên sinh." Đào Noãn xoay laptop về phía Lê Hàm Dục: "Đây là đồng phục trước kia tôi làm cũng giống với loại của ngài, ngàu xem thử đi."

"Không cần xem, anh tin em."

Đào Noãn không nói chuyện, kiên trì trong đó không cần nói cũng biết, Lê Hàm Dục đành phải nghiêm túc nhìn. Nói thật, tuy rằng hắn không hiểu việc may quần áo, nhưng mà từ tác phẩm của Đào Noãn có thể thấy được sự nghiêm túc của cô, từng góc chụp đều có thể cảm nhận được sự cẩn thận.

"Được rồi, hôm nay chúng ta kí hợp đồng luôn đi?"

Đào Noãn tự hỏi: "Ngày mai đi, đến lúc đó thuận tiện lấy số đo của các đội viên luôn, đỡ phải đi thêm một chuyến."

"Cũng được." Lê Hàm Dục để sát vào Đào Noãn: "Vậy... Hôm nay có thể mời em ăn cơm không?"

Không đợi Đào Noãn trả lời, một cái khay đặt giữa hai người, phục vụ đặt cà phê lên bàn: "Của ngài, chậm rãi dùng."

Lê Hàm Dục nhíu mày, tại sao hắn lại cảm giác được người phục vụ này cố ý.

Đào Noãn bỏ laptop và bản vẽ vào túi, ngữ khí nhàn nhạt: "Xin lỗi, tôi còn rất nhiều việc, ngày mai gặp." Nói xong, lại trước đài tính tiền rồi đi, trước khi ra cửa nhìn Khương Mặc Nhiên một cái, cảm thấy hôm nay hắn hơi kỳ lạ.