Chương 29:

"Thắng!""Này~ đi, đi ăn cơm!"

Mấy nam sinh tháo tai nghe ra khỏi phòng huấn luyện, khi đi ngang qua cửa văn phòng lão bản, trao đổi ánh mắt với nhau, lão bảo lại phát ngốc với một bức ảnh.

"Anh Dục, lại suy nghĩ chị dâu?"

Lê Hàm Dục đặt bức ảnh lên bàn, hỏi bọn họ: "Đánh thế nào rồi?"

Tuy rằng hắn là lão bản của đội, nhưng mà ngày thường luôn giúp bọn nhỏ mười tám mười chín tuổi chơi game, không có một miếng giá, ở chung giống như bạn bè.

"Đương nhiên là thắng, anh Dục, chờ bắt đầu mùa giải mới, tụi em sẽ cố gắng đánh, nhất định vào vòng trong."

"Ừ." Lê Hàm Dục gật đầu, năm đội viên đều do hắn lựa chọn kỹ càng, hắn hoàn toàn tin tưởng bọn họ: "Đi ăn cơm đi, buổi tối đánh xong thì đi ngủ sớm một chút."

Các nam sinh ra khỏi phòng, giám đốc sinh hoạt chiến đội đẩy cửa vào: "Lê tổng, đây là bản thảo của nhà thiết kế, mời ngài xem qua."

Lê Hàm Dục nhận ipad, nhìn mẫu thiết kế, nhà thiết kế làm theo ý tưởng của hắn, sửa đổi bản thảo vào lần, kết quả cuối cùng khiến hắn vừa lòng: "Ừ, được lắm."

"Vải dệt định chế đã được đưa tới, tôi tìm vài xưởng may quần áo, ngài xem chọn xưởng nào may đồng phục thì hợp?"

Lê Hàm Dục đặt ipad xuống bàn, ánh mắt đảo qua ảnh chụp trên bàn.

Đào Noãn vô cùng vừa lòng với việc khách thuê nhà là Khương Mặc Nhiên, ban ngày đi học, học xong thì đi làm thêm, về đến nhà lại vào phòng học tập, lại thích sạch sẽ, sẽ giúp cô quét tước vệ sinh, quan trọng nhất chính là, nấu ăn ngon, Đào Noãn ăn ké cơm của hắn mấy ngày, bị trù nghệ của hắn chinh phục hoàn toàn, tay nhỏ vung lên miễn tiền thuê nhà cho hắn, đương nhiên điều kiện trao đổi là cho cô ăn cơm chung mỗi ngày.

Chạng vạng mới xong công việc, mở cửa phòng ra, đυ.ng phải Khương Mặc Nhiên tan học trở về, Đào Noãn vội vàng nhận túi trong tay hắn, hình như cô thấy có tôm mà mình thích.

Khương Mặc Nhiên rụt tay lại: "Để em." Hải sản có mùi tanh, nhất định là cô không thích.

"Chị đi rửa rau." Đào Noãn cầm cái túi còn lại trong tay hắn, đặt rau dưa vào bồn, mở chốt vòi nước, tay vặn rớt ra ngoài, nước máy phun ra ngoài, phun thẳng lên người cô, cô duỗi tay chặn lại nhưng vô nghĩa.

Khương Mặc Nhiên về phòng cất ba lô, vừa ra ngoài thì thấy cảnh này, vội vàng tìm đồng hồ nước đóng van nước lại: "Chị không sao chứ..."

Đào Noãn hoảng sợ vì chuyện xảy ra bất ngờ: "May là có em, nếu không chị cũng không biết phải làm sao." Cô xoa bọt nước trên mặt, phát hiện nam sinh im lặng nhìn chằm chằm cô, tầm mắt rơi trên ngực.

Ở nhà cô không mặc áo ngực, áo thun màu trắng dính nước trở nên trong suốt, dính sát vào đầṳ ѵú, hai tiểu đậu đó bị nước kí©h thí©ɧ nên dựng thẳng, đâm vào áo, Đào Noãn cảm thấy hai vυ" nóng lên bởi ánh mắt nóng rực của hắn, kẹp chặt hai chân, bỗng nhiên cảm giác có một dòng nước ấm trào ra.

Khương Mặc Nhiên nghĩ tới ngày đó thấy cô hút sữa, bộ ngực mê người đã làm hại hắn nằm mơ thấy vài lần, hận không thể thay thế máy hút sữa, nhưng mà ngẫm lại, ý tưởng này đúng là một loại khinh nhờn đối với cô. Hắn cầm chốt mở nói: "Em ra ngoài mua cái mới." Nói xong chạy ra cửa, thở dài nhìn hạ thể cương cứng.