Chương 26:

Cả người Đào Noãn cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Có ý gì?""Một trăm vạn, cầm tiêu đi."

Đào Noãn cắn môi, những lời Lê Hàm Triệt từng nói hiện ra một lần nữa: "Cô muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói, ra giá đi."

A, những kẻ có tiền này, đúng là thích dùng tiền giải quyết vấn đề, cô nhận thẻ, tự giễu nói: "Không ngờ là tôi cũng đáng giá như thế, tôi đi được chưa?"

Thân Thần trực giác cô không vui, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, hắn thấy phụ nữ nhận được quà hoặc tiền, đều vô cùng vui vẻ, không biết tại sao cô tức giận, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.

Đào Noãn đứng lên, nhìn thẳng hai mắt Thân Thần: "Xin hỏi, thuốc anh cho tôi uống có thuốc giải không? Anh cảm thấy với số tiền này có thể mua lại cuộc sống bình yên trước kia của tôi không?"

Thân Thần tự cho là đã hiểu được trọng điểm, hiểu lầm là cô cảm thấy một trăm vạn không đủ, vì thế rút một cái thẻ khác từ trong bóp ra đưa cho cô: "Thẻ này không có giới hạn..." Đột nhiên im bặt.

Cái thẻ lúc trước bị Đào Noãn ném lên người hắn, thẻ rơi lạch cạch trên sàn nhà, cô hít sâu một hơi, muốn nói gì, lại cảm thấy không cần thiết, xách túi ra khỏi phòng.

Thân Thần đứng trên cửa sổ lầu hai nhìn cô gọi xe rời đi, một lát sau mới ra khỏi phòng, chậm rãi đạp lên cầu thang, Sarra đang dọn đồ ăn nhìn hắn.

Đào Noãn nhanh chóng lái xe về nhà, ngực liên tục phập phồng, mũi chua xót, tùy tay mở một bài nhạc, thả lỏng cảm xúc.

Cô rất rõ ràng, cho dù là có đối mặt với Lê Hàm Triệt hay là Thân Thần, cầm tiền chạy lấy người là lựa chọn tốt nhất, số tiền đó không biết bao nhiêu năm nữa cô mới kiếm được, nhưng mà tưởng tượng đến sắc mặt của bọn họ, hận không thể đổi thành tiền xu nện lên mặt họ, đây gọi là tố chất của xã hội thượng lưu ư? Làm tổn thương người khác mà không có một câu xin lỗi, không phải uy hϊếp thì là nhục nhã, còn ra vẻ bố thí.

Dạ dày run rẩy kéo cô trở về hiện thực, bây giờ mới nhớ ra ban ngày chưa kịp uống một giọt nước, lại tốn nhiều thể lực, Đào Noãn lái xe đến quán cà phê gần nhà, gọi bữa tối, lát nữa về nhà còn công việc phải làm.

Tâm trạng của cô không được tốt, chỉ ăn một ít, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng thở dài, nam sinh đứng trước đài suy nghĩ, lấy một cái tiramisu mới làm.

"Chị khỏe, đây là món tráng miệng dành cho hội viên."

Đào Noãn hoàn hồn, quay đầu lại nhìn người đang nói chuyện, cô hồi tưởng lại, lúc này mới nhớ ra đây là cậu bé khen cô vẽ đẹp.

"Cảm ơn." Đào Noãn mỉm cười, sau khi hắn rời đi thì cầm đồ ngọt lên ăn. Tuy rằng cô đói, nhưng không ăn nhiều, lúc này nhìn tiramisu điểm xuyết quả mọng, bị mùi thơm dụ hoặc, ăn rồi mới thấy tâm tình tốt hơn nhiều, quả nhiên ăn đồ ngọt sẽ làm người ta vui vẻ.

Trước đài, một người phục vụ lâu năm chạm khuỷu tay nam sinh nhỏ giọng nói: "Tiểu Khương, cậu đừng có nói là mình thích Đào tiểu thư nha, tôi nói cho cậu biết, cô ấy có bạn trai rồi, lúc trước bọn họ cùng nhau tới đây rất nhiều lần."

Nam sinh bị gọi là Tiểu Khương lặng lẽ đỏ tai: "Tôi không có." Hắn chỉ cảm thấy, cô thực hấp dẫn, an tĩnh, nhu hòa, vô ý đặt ánh mắt lên người cô.