Chương 19:

Hôm nay Đào Noãn nhận được một đơn đặt hàng của khách nữ, hỏi cô có thể tới cửa hàng đo kích cỡ hay không. Ngày thường cô nhận đơn hàng đều là khách hàng cung cấp số đo, nhưng vị khách này nói đặt tây trang cho người nhà, sợ số đo mình đưa không hợp, dù sao tây trang cũng đắt, Đào Noãn suy nghĩ rồi đồng ý. Đào Noãn đặt dụng cụ, ipad vào ba lô, gọi xe đến địa chỉ mà vị khách đã cung cấp.

Đến rồi mới biết đây là một căn biệt thự, Đào Noãn ngừng xe ngoài biệt thự, một người chừng 40 tuổi dẫn cô vào cổng, lần đầu tiên vào biệt thự, Đào Noãn tò mò đánh giá khắp nơi, đình viện chiếm diện tích rất lớn, cây cối tu bổ chỉnh tề, một cái hồ bơi lớn, chủ nhân này hình như rất chú trọng an toàn, từ chỗ cửa lớn đến cửa phòng đều có người đứng gác, Đào Noãn nghi vấn tự hỏi, ở nơi này còn có người cần cô may quần áo ư? Nhưng mà không cho phép cô suy nghĩ nhiều, quản gia đã dẫn cô vào một căn phòng trên lầu hai: "Đào tiểu thư, mời vào."

Quản gia ở phía sau đóng cửa lại, Đào Noãn phát hiện đây là thư phòng, một người đàn ông ngồi bên bàn sách đưa lưng về phía cô: "Ngài khỏe, xin hỏi ngài cần tôi định chế tây trang đúng không?"

Người đàn ông nghe vậy thì giật giật, quay đầu, Đào Noãn nhìn sườn mặt của hắn chỉ thấy hơi quen, đợi khi nhớ ra thì hoảng sợ lùi về phía sau, người đυ.ng phải ván cửa, then cửa cộm làm đau eo, đau đớn nhắc nhở cô, đây không phải mộng.

Đào Noãn sợ hão nên phản ứng đầu tiên là chạy trốn, xoay người mở then cửa nhưng làm thế nào cũng không ra, bị khóa lại từ bên ngoài, điều này làm cô thấy tuyệt vọng, giày da đạp lên sàn nhà thong thả tới gần, mỗi một bước đi như đạp vào lòng cô, nguy hiểm dần dần tới gần khiến hai mắt Đào Noãn trở nên mơ hồ, phí công muốn mở then cửa một lần nữa.

Cô bị thân ảnh lớn bao phủ, tây trang lạnh băng chạm vào làn da, giọng cũng lạnh không giống người thường: "Muốn đi đâu?"

Đúng là hắn, giọng nói xuất hiện trong ác mộng, Đào Noãn tuyệt vọng nhắm mắt.

Không thấy cô trả lời, bàn tay của hắn ta xoa nhẹ lên eo cô, ngón tay vuốt ve: "Đau không?"

Giọng hắn từ trên đầu truyền xuống, rõ ràng là một câu hỏi quan tâm, Đào Noãn chỉ cảm thấy da đầu sắp nứt, từ khi bị hắn vuốt ve sau eo, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, như là rắn độc lạnh băng quấn lên người cô, giọng cũng run nhè nhẹ: "Anh... Thật sự không có ai phái tôi tới, xin anh... Ô ô... Tôi không quen biết anh... Hai ta không oán không thù, anh buông tha tôi đi mà ô ô..."

Hắn ta rũ mắt nhìn Đào Noãn, cái trán cô đặt trên ván cửa, tay còn nắm chặt then khóa, nhìn có vẻ rất sợ hắn, vì thế lui ra sau nửa bước buông tay trên eo cô ra: "Tôi là Thân Thần, bây giờ quen biết."Đào Noãn cạn lời, ai hỏi tên hắn, trọng điểm là buông tha cho cô: "Tôi biết, Thân tiên sinh, anh cho tôi đi đi..."

"Xoay người lại ngẩng đầu lên, đừng ép tôi động thủ."

Đào Noãn nhận mệnh làm theo lời hắn, không dám nhìn vào mắt hắn, cuối cùng tầm mắt rơi trên cổ áo sơmi màu trắng.

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch còn treo nước mắt, đôi mắt ướt đẫm kinh hoảng bất an, hàm răng cắn môi đỏ, Đào Noãn bây giờ không đỡ hơn lần trước là bao, còn mê người như vậy, Thân Thần thở dài.