Chương 1-2: Thế giới bị nước bao trùm

Nhận ra không thể giấu giếm được nữa, 6161 liền gửi ra mấy biểu tượng cảm xúc "Xấu hổ". Sau đó, nó lắp bắp yếu ớt nói: "Chào, ký chủ, lâu rồi không gặp!" Dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng rõ ràng là nó đang rất căng thẳng. Ký chủ ban đầu rất ngạc nhiên, rồi chuyển sang trạng thái hoang mang bối rối, và rồi rất nhanh sau đó không thể nhìn ra gì cả.

"Ký chủ đừng giận nhé, chỉ là trong quá trình chúng ta tách khỏi nhau hệ thống đã xảy ra một chút vấn đề nhỏ thôi. Chúng ta bị lạc trong dòng thời gian và tạm thời mất liên lạc với hệ thống chính. Nhưng đừng lo, hệ thống chính sẽ sớm phát hiện ra lỗi này và sửa chữa nó..." trước khi cậu kịp mở miệng thì 6161 nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại, cố gắng nói với ký chủ rằng chỉ là vấn đề bé xíu thôi.

Nghe 6161 giải thích, Thiên Thu vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Đã trải qua nhiều thế giới, chưa bao giờ cậu gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy. Làm sao có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ xong, liền xảy ra lỗi hệ thống được? Điều này cũng thiệt trùng hợp quá. Thiên Thu thắc mắc: "Vậy nhiệm vụ mà tớ vốn đã hoàn thành thì sao, việc này không ảnh hưởng gì đến kỳ nghỉ của tớ chứ?"

"Dĩ nhiên là không rồi! Hệ thống nghỉ phép đã tải xuống xong rồi mà!" 6161 lập tức hào hứng đáp lại, nhưng ngay sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ xíu..."

Chưa kịp để Thiên Thu hỏi gì thêm, cái bụng của cậu đã ùng ục lên mà kêu làm náo loạn cả bầu không khí. Thiên Thu chợt nhận ra, "Vậy ra cái gọi là "nghỉ phép" bắt đầu từ việc... đói bụng à?"

6161 ho khan một tiếng, "Đúng là có một vấn đề nhỏ như thế này. Thế giới hiện tại chúng ta đang sống là một thế giới tận thế. Sau bao nhiêu nỗ lực không ngừng nghỉ để hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã chuyển đổi từ "bộ phận não yêu đương" sang "bộ phận sinh tồn" rồi. Cho nên..."

Thiên Thu hiểu ngay. Dù bị tách ra khỏi hệ thống chính và lạc mất nhau trong thời không hỗn loạn, trước khi cởi bỏ trói định, kỹ thuật diễn thiên tài- hệ thống 6161 vừa gửi emoji khóc lóc mà vừa cười do hàn thành được nguyện vọng được chuyển bộ phận, "pi!".

"Ký chủ à, chửi bậy là không đúng đâu nha." 6161 yếu ớt phản đối.

Thiên Thu, "...." Rõ ràng là sau hàng ngàn năm, 6161 đã hiểu được hệ thống ngôn ngữ của loài chim rồi, nhưng mà có liên quan gì đâu, "Pi! Dù gì cũng đến rồi! Pi!Nói về cái thế giới tận thế này đi Pi!"

"6161, “……”

Dù rằng ký chủ cứ "pi" suốt ngày, nhưng tình huống hiện tại thực sự là do vấn đề bên trong của hệ thống, 6161 chỉ có thể giới thiệu sơ lược về thân phận của ký chủ và bối cảnh của thế giới này, “Đây là một thế giới sau khi xảy ra đại hồng thủy. Một ngôi sao chổi băng khổng lồ bị lực hấp dẫn của hành tinh mẹ kéo vào quỹ đạo và trở thành vệ tinh. Khi sao chổi tan rã, nước từ đó đổ xuống hành tinh mẹ, khiến mực nước biển dâng cao đột ngột, diện tích lục địa giảm đi 90%, dân số từ 30 tỷ giảm xuống còn chưa đến 1 tỷ..."

Theo lời kể của 6161, trong đầu Thiên Thu cũng hiện ra cảnh tượng đó. Trận đại hồng thủy bỗng nhiên đến này không chỉ phá hủy hoàn toàn thế giới mà còn khiến khoa học kỹ thuật bị thụt lùi, văn minh sụp đổ, các loài sinh vật tuyệt chủng hàng loạt. Hiện tại, đã hai thế kỷ trôi qua kể từ khi trận đại hồng thủy kết thúc, cuộc sống của mọi người đã có những thay đổi đáng kể. Mặc dù vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất con người vẫn có thể sinh tồn. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là viên sao chổi băng đó chỉ là một trong số rất nhiều thiên thạch băng. Trong tương lai gần, hành tinh này sẽ phải đối mặt với một trận mưa thiên thạch khủng khϊếp, tái hiện lại thảm họa kinh hoàng cách đây hơn hai trăm năm, khi nước biển nhấn chìm toàn bộ lục địa.

Mà Thiên Thu hiện tại đang sống trong thời kỳ hòa bình ngắn ngủi này. 6161 bắt đầu kể một cách lấp lửng về thân phận của Thiên Thu. Nói đơn giản thì đây là câu chuyện về một nhân vật chính thực hiện nghiên cứu khoa học, tìm kiếm người tài và cùng với những người bạn đồng hành khám phá đại dương, lên tục trải qua nhiều nguy hiểm.

Tuy nhiên, câu chuyện đó có một kết cục không mấy tốt đẹp. Trận mưa thiên thạch đã đến một lần nữa, phá hủy tất cả những gì nhân loại đã xây dựng, lục địa chìm xuống và hầu hết loài người bị diệt vong. Chỉ còn lại một số ít người sống sót, lênh đênh trên biển, chờ đợi trận đại hồng thủy rút đi hoặc là trước khi đó bản thân liền chết đi.

"Vậy là ta phải giải cứu cả thế giới à?" Thiên Thu cảm thấy đau đầu, mình một Pi béo mà muốn phải cứu cả địa cầu à?

"Không không không, ký chủ à cậu không phải nhân vật chính, còn tớ thì mới vừa được chuyển bộ môn, chưa có quyền hạn lớn như vậy đâu." 6161 vội vàng đính chính.

Vậy tôi là nhân vật phụ à?"

6161 lắc đầu lia lịa, "Hiện tại cậu đang là nhân vật phản diện, là hàng xóm của nhân vật chính, sau này cậu sẽ trở thành phe đối lập của nhân vật chính, tương lai cậu sẽ gϊếŧ cha mẹ của nhân vật chính, cậu sẽ bị nhân vật chính bắt và đem cho cá ăn, anh trai của cậu vì vậy mà trở nên hắc hóa và cuối cùng cũng chết luôn."

Thiên Thu, “…… Pi!”

6161 run rẩy nhưng vẫn cố gắng nói tiếp, "Ký chủ à, chửi bậy là không đúng đâu nha."

Qua lời kể chi tiết của 6161, Thiên Thu cũng hiểu rõ hơn về thân phận hiện tại của mình. Cậu tên là Hạ Hòa Chương, là con trai út trong gia đình họ Hạ. Cậu còn có một người anh trai tên là Hạ Uẩn Thần. Nghe nói anh trai sinh vào lúc bình minh, còn cậu thì sinh vào lúc trồng lúa, nên mọi người trong nhà thường gọi cậu là "Tiểu Mạ" (nghĩa là cây mạ non). Trong một thế giới thiếu thốn tài nguyên như hiện nay, cái nick name này cũng mang ý nghĩa hy vọng một vụ mùa bội thu.

Tuy nhiên, trái với kỳ vọng của gia đình, Hạ Hòa Chương tích cách lại không phải là một người chăm chỉ và nghiêm túc. Vì thể chất yếu nên được gia đình chiều chuộng quá mức, cậu ta làm việc thì không làm mà trở nên lười biếng, học tập thì không chịu học tử tế, người thì gian xảo, đi học thì ngơ ngơ ngác ngác và chiêu trò gian lận trong các bài kiểm tra thì lại rất là quen tay.

Tuy nhiên, Hạ Hòa Chương cũng không phải là một kẻ ngốc. Cậu ta hiểu rằng cuộc sống thoải mái hiện tại của mình là nhờ vào sự yêu thương và bao bọc của cha mẹ và anh trai. Vì vậy, cậu luôn cố gắng lấy lòng họ. Người nhà họ Hạ cũng rất chiều chuộng cậu ta. Mặc dù nhiều người xung quanh cho rằng họ đang nuông chiều quá mức và sẽ khiến Hạ Hòa Chương trở nên vô dụng, nhưng người nhà họ Hạ vẫn không cảm thấy có vấn đề gì.

Sau đó, Hạ Hòa Chương đã đi ăn cắp thành quả nghiên cứu của nhân vật chính, rồi bị cha mẹ của nhân vật chính phát hiện, trong lúc hoảng loạn, cậu ta đã gϊếŧ chết họ. Để tránh bị nhân vật chính trả thù, Hạ Hòa Chương đã phá hủy luôn thiết bị dùng khi ra biển mà nhân vật chính đang sử dụng, khiến nhân vật chính suýt chết trên biển. Khi trở về và phát hiện cha mẹ đã mất, nhân vật chính bắt đầu điều tra và cuối cùng theo như lời 6161 đã nói, bắt được Hạ Hòa Chương đem cho cá ăn.

Đến khi anh trai Hạ Uẩn Thần trở về, chỉ thấy cảnh cha mẹ khóc trời khóc đất, anh ta đã trở nên hắc hóa và nơi nào cũng đối đầu với nhân vật chính. So với nhân vật chính luôn giữ được lý trí, Hạ Uẩn Thần lại bị thù hận che mờ, cố chấp muốn trả thù cho gia đình làm cho đồng đội thất vọng mà dần vứt bỏ anh và chết trong một cơn bão ở biển lớn.

Sau khi nghe xong câu chuyện giới thiệu về cuộc đời của mình, Thiên Thu im lặng một lúc rồi nói: "Vậy là tớ chỉ có một kết cục duy nhất, đó nhảy xuống biển cho cá ăn." Mặc dù Pi không phải con người, nhưng Pi cũng làm những việc của con người.

Nghe vậy, 6161 lại không hề lo lắng: "Không sao đâu, hiện tại hệ thống đang ở chế độ máy rời, không làm theo cốt truyện cũng không sao, nhiệm vụ này tớ cũng không muốn làm, chúng ta cứ nằm yên đây thôi. Mà chúng ta cũng đâu có nhiệm vụ gì."