Tháng sáu nhiệt độ ở Hồng Kông rất là nóng.
Làm xong ghi chép, Hà Chấn Hiên trước sau như một cố ý đi cùng Lý Cẩm Thành, chỉ là Hoàng Dực Thanh không chịu gặp cậu.
Biệt thự của Hoàng Dực Thanh ở Thạch Úc, kiến trúc lộng lẫy thêm vào sắc vàng óng ánh, ngói lưu ly màu xanh lục.
Không biết có phải vì ông không giống người bình thường nên khi cậu nhìn thấy nhà của ông thì có đủ loại cảm thụ, đặc biệt là có cảm giác một loại khí âm u rất nặng.
Nhưng trang trí trong phòng với bên ngoài phòng tuyệt nhiên không giống.
Trong phòng trang trí theo phong cách Nam Dương màu sắc lấy màu nâu làm chủ đạo thỉnh thoảng phối hợp một chút màu vàng óng ánh hoặc màu bạc. Chất liệu đồ dùng trong phòng cũng đều bằng gỗ trúc khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trong phòng bày rất nhiều tượng gỗ cùng bồn hoa màu xanh lục. Ngoài phòng thiết kế gần giống như đình viện rất thông thoáng từ trong nhà có thể nghe thấy tiếng nước róc rách ở bên ngoài.
Lý Cẩm Thành nhìn thấy Hoàng Dực Thanh thì ông vẫn ăn mặc như lần đầu cậu nhìn thấy đó là áo dài cổ điển màu trắng kết hợp với áo khoác ngắn.
Tính cả lần này, Lý Cẩm Thành đã gặp ông hai lần, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy ông thì cậu đều có thể rõ ràng miêu tả ra tướng mạo của ông nhưng một khi không gặp Lý Cẩm Thành không thể nào nhớ nổi tướng mạo của ông.
Trong ấn tượng của cậu tướng mạo của ông rất là hòa ái.
Trong phòng có làn khói huân hương lượn lờ, thấy Lý Cẩm Thành tự vào nhà rồi nhìn mình chằm chằm rồi đờ ra, Hoàng Dực Thanh thả quân cờ trong tay xuống, ông nói: ” Trước khi cậu đến đây thì Liêu Trường Viễn đã từng tới tìm tôi một lần, nhưng khi đó… Tôi không thấy rõ đường chỉ tay trên tay của cậu ta.”
“Vì lẽ đó anh ta đã biết mình sẽ chết, mới bất ngờ mua bảo hiểm nhiều như vậy?”
“Có thể là như vậy?”
Hoàng Dực Thanh phất tay ra hiệu cho Lý Cẩm Thành ngồi xuống ghế ở bên cạnh mình, ông còn nói: “Tương tự tôi cũng không nhìn rõ lắm chỉ tay của cậu.”
“Vì lẽ đó khi ở trong bệnh viện ông bảo Chấn Hiên chuẩn bị tâm lý thật tốt?”
“Đúng vậy, dù sao cũng là tôi tìm cậu để cậu thế cậu ta chắn kiếp, lúc đó nhìn thấy dáng vẻ của cậu tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Khi đó tôi đang nghĩ, là mình có phải đã làm sai…”
“Nhưng bây giờ tôi cũng còn sống sót.”
“Có thể…”
Hoàng Dực Thanh nói không tỉ mỉ vẫn là nhận định mình cuối cùng sẽ bất ngờ mà chết.
Lý Cẩm Thành nhìn hoa thủy tiên màu trắng mà ông trồng trong bình gốm để ở trên bàn, cậu hỏi: “Ông đã từng gặp rất nhiều người… Giống tôi và Liêu Trường Viễn như vậy phải không?”
“Trọng sinh à? Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.”
Nói xong Hoàng Dực Thanh nhìn Lý Cẩm Thành nở nụ cười, ông nói: “Giống như cậu lúc mới vừa biết mình yêu thích nam nhân sẽ cảm thấy mình khác biệt với người trên thế giới này? Nhưng khi cậu lớn lên, tiếp xúc với nhiều người thì cậu sẽ biết trên thế giới có rất nhiều người như cậu.”
Trà Hoàng Dực Thanh uống chính là Thiết Quan Âm, trà cụ xem ra nhất định đã rất cũ, ông rửa một tách trà rồi rót cho Lý Cẩm Thành một tách, ông mới nói: “Suy nghĩ của tôi giống như của cậu.”
“Vậy bọn họ…”
“Họ có cái nhìn sắc bén có được tài hoa, lại gặp vận tốt nhưng lại lúc còn trẻ đã qua đời… những người như thế… Trước đây hầu như cũng đã chết qua một lần.”
Lý Cẩm Thành nghĩ đến mấy định luật này rất phù hợp với số phận của những người nổi tiếng ở các ngành các nghề khác nhau, cậu cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Tráng niên mất sớm, hoặc là thiên tật anh tài, nhưng trên thực tế là vì thế gian tồn tại hai chữ công bằng mà thôi.”
Trước đây bởi vì thái độ của Hoàng Dực Thanh, Lý Cẩm Thành đã dự liệu được kết cục của mình, bởi vậy lúc này biết được kết quả cậu lấy một loại ngữ khí bình thường nói chuyện chứng tỏ cậu cũng không quá lo sợ.
Hoặc là có thể cậu như là bị sét đánh trúng ầm một tiếng trước mắt hiện ra trống rỗng, chỉ vì tự mình biết vô lực chống lại nên chỉ có thể làm ra dáng vẻ hờ hững tiếp thu.
Đến giờ phút này, Lý Cẩm Thành đã rõ ràng những người khi biết tin mình đã bị mắc bệnh nan y thì tâm tình như thế nào.
Nghĩ đến mục đích của mình lần này đến đây, Lý Cẩm Thành lại mở miệng, cậu nói: “Trước khi sốt cao đến hôn mê tôi có một dị năng phàm là những người đối với tôi và Chấn Hiên không có ý tốt… như muốn hại chúng tôi… Tôi có thể ở trên người bọn họ nhìn thấy một làn khói đen… Loại khói đen này màu sắc sẽ theo sự thù hận của bọn họ càng đậm thêm, thế nhưng hiện tại… Tôi đã đánh mất loại năng lực này.”
“Thật sự?! Chuyện như vậy tại sao cậu không nói sớm một chút?!”
Hoàng Dực Thanh xem ra rất kích động, khi nói chuyện ông đã đem tay trái Lý Cẩm Thành nắm ở trong tay mình.
“Quá tốt rồi, tôi thấy được đường chỉ tay của cậu rồi!”
“Như vậy tôi có thể?”
“Không phải nói thế gian rất coi trọng hai chữ công bằng hay sao? Nó đã lấy đi của cậu một thứ tuyệt đối sẽ không lấy thêm của cậu cái thứ hai.”
Bởi vì chuyện này liên quan đến sinh mạng nên cho dù Hoàng Dực Thanh là người nhìn quen mưa gió khi nói những câu nói này thì trên mặt của ông cũng không nhẫn nại được trở nên kích động, hưng phấn.
Lý Cẩm Thành nhìn ông lại thật lòng suy nghĩ một chút, sau đó mới từng chữ từng câu nói: “Vì lẽ đó ý của ông là… Tôi sau này không phải chết oan chết uổng?”
“Đúng vậy cậu sẽ sống rất lâu, cũng sẽ đợi được một ngày cùng Hà Chấn Hiên bạc đầu giai lão!”
“Chuyện như vậy là thật phải không?”
Trong giọng nói của Lý Cẩm Thành có vẻ không dám tin tưởng, nhưng dần dần khóe miệng của cậu lại bắt đầu cong lên cười thật lớn.
Cậu có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện không tốt sảy ra ở trên người mình nhưng một khi vui như lên trời thì cậu lại đi ra ngoài kêu to vài tiếng kích động.
Mặc dù khoảng thời gian này cậu cùng Hà Chấn Hiên cái gì cũng không nói, nhưng chuyện này trước sau trong lòng hai người đè ép đã rất lâu.
“Cảm ơn, cảm ơn! Thật sự cảm ơn ông!”
Thấy Lý Cẩm Thành cuối đầu chín mươi độ cúc cung, Hoàng Dực Thanh phất tay, ông nói: “Không cần, nhanh lên một chút nói cho Hà Chấn Hiên tin tức tốt này nhất định cậu ta rất vui mừng.”
Hà Chấn Hiên ở bên ngoài chờ Lý Cẩm Thành, mắt thấy cậu mặt mày hớn hở đi ra, anh có chút mệt mỏi đi tới, anh nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng đại sư nói em về sau không phải chết oan chết uổng nữa!”
“Thật sự?!”
“Ừm! Ông còn nói đại nạn không chết, tất có hậu phúc!”
“Quá tốt rồi!”
Đang nói chuyện, Hà Chấn Hiên ôm Lý Cẩm Thành tại chỗ xoay tròn vài vòng, sau đó nhìn thấy trên đầu cậu quấn quanh băng gạc anh mới vội vội vàng vàng đem người thả xuống mà nâng mặt của cậu lên mạnh mẽ hôn.
Lý Cẩm Thành đến nay vẫn không nói với Hà Chấn Hiên bản thân mình sống lại nhưng Hà Chấn Hiên đối với cậu tin tưởng vô điều kiện. Hơn nữa bình thường tâm tư của anh không phải rất sâu sa, bởi vậy khi anh nghe Lý Cẩm Thành nói cậu cùng Liêu Trường Viễn thể chất dị thường thì anh cũng không có hỏi nhiều.
Hoặc là nói, anh lúc này đã chìm đắm trong tin tức Lý Cẩm Thành không cần chết oan chết uổng như vậy nên vui sướиɠ lại không để ý tới cái khác.
Ngày này đối với chị Phương mà nói, chỉ có thể dùng tình cảnh bi thảm để hình dung, lúc đầu chị cho rằng Hà Chấn Hiên cùng Lý Cẩm Thành sẽ căng thẳng khó chịu như chị, ai ngờ khi hai người ra ngoài trở về vẻ mặt lại vui mừng hớn hở.
Ngoài ra, bọn họ còn muốn dẫn mình đi ăn một bữa tiệc lớn chúc mừng.
Chị Phương bị hai người đem chị ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, chờ chị ổn định ngồi xuống ghế một nhà hàng cao cấp của Pháp, chị mới bình tĩnh cảm thấy hai người kia nói không chừng chắc là bị Lý Gia Tuấn dọa sợ đến điên rồi.
Lý Gia Tuấn ngày đó để lại uy hϊếp sẽ không tha cho Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên trong đầu hai người cũng đã quên mất. Hơn nữa có lẽ theo dự liệu của anh từ ngày hắn phạm tội đến nay Lý Gia Tuấn ở Hồng Kông mai danh ẩn tích.
Hai người đoán hắn sớm đã lén lút vượt biên, nhưng nghĩ tới hắn đã từng ngồi tù hơn hai năm lại nhờ vào đó quen biết không ít người xã hội đen làm chuyện phi pháp, bởi vậy hai người cũng không có quá mức lưu ý.
Lý Gia Tuấn muốn bọn họ mỗi ngày sống trong sợ hãi, nhưng bọn họ sẽ không như ước nguyện của hắn. Như Lý Cẩm Thành từ trước đã nói: chuyện nên đến chung quy sẽ đến, chờ đến một ngày mình phát hiện mình sợ sệt, lo lắng cũng hoàn toàn vô dụng. Bởi vì dù có lo lắng cũng không thể ngăn cản chuyện này phát sinh.
Hà Chấn Hiên không biết anh là vì tin tưởng Hoàng Dực Thanh hay là Lý Cẩm Thành, nhưng từ khi Lý Cẩm Thành cả ngày ghé vào lỗ tai anh lặp lại những lời như vậy, nên khi anh phái người đi tìm tung tích Lý Gia Tuấn mà không được, anh cũng từ từ nghĩ thông không còn lo lắng nữa.
Sinh hoạt vẫn tiếp tục, chỉ là Lý Cẩm Thành không đi công tác do Tống Lưu Bạch bị thương chưa khỏi hẳn nên cậu đem thời gian của mình tiêu tốn ở phòng tập thể hình và xạ kích.
Cậu đã nói sẽ không đem sự uy hϊếp của Lý Gia Tuấn để ở trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ bó tay chờ chết.
—-
Tháng chín, Hà Chấn Hiên dẫn Lý Cẩm Thành đi Thổ Nhĩ Kỳ chơi nhảy dù trên không. Lý Cẩm Thành bị dọa đến nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng khi cậu đang được công nhân viên khiên xuống sườn núi trong nháy mắt vô cùng can đảm hét ra câu: “Hà Chấn Hiên em yêu anh!”
Không biết là có phải đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt nhiều người biểu lộ tình cảm đối với anh nên cho dù người khác nghe không hiểu, nhưng mấy ngày tiếp theo Hà Chấn Hiên khóe miệng giương lên trước sau không có giãm.
Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia tràn ngập phong cảnh kỳ thú và lãng mạn, trên đường người đi đường đều có say mê ngắm cảnh, mà kẹo ở đất nước này làm là kẹo có năm màu rực rỡ cũng vô cùng ngon miệng.
Không tới một tuần lễ, Hà Chấn Hiên dẫn Lý Cẩm Thành đi tới ba thành phố khác nhau, sau đó nếu không vì Hà Hạo Nhân cùng Nhậm Vũ sâm mỗi ngày ba đến bốn lần gọi điện thoại cho bọn họ, hai người phỏng chừng còn có thể ở nơi đây chơi thêm mấy ngày.
Trở lại Hồng Kông Lý Cẩm Thành cảm thấy Nhậm Vũ sâm lại cao lớn lên rất nhiều, nghĩ đến anh của bé có chiều cao khủng bố cậu có chút sầu lo nhìn về phía Hà Hạo Nhân. Sau đó nghĩ đến ba mẹ của Hà Hạo Nhân cũng không lùn cậu mới từ từ yên tâm.
Hà gia mỗi tháng liên hoan vẫn đang tiếp tục, có điều bởi vì Hà Chấn Hiên bắt đầu giảm thiểu lượng công việc của mình, bởi vậy Hà Kỳ Phong nhìn về phía hai người bọn họ ánh mắt hơi có chút oán niệm.
Cậu ta thường xuyên ôm con mình còn chưa biết nói chuyện nói: “Xem đi, cũng bởi vì bọn họ mỗi ngày vội vàng sinh hoạt ân ái vì lẽ đó ba ba của con mới bị liên lụy như vậy!”
Không được con trai bảo bối an ủi, cậu ta lại ngồi một bên khóc tố với vợ: “Em mỗi ngày nói anh không có thời gian cùng em, hiện tại kẻ cầm đầu ngồi ở ngay đối diện em, nhanh! Nhanh báo thù cho anh!”
Hà Kỳ Phong đã quen đùa giỡn quậy phá, vợ của cậu lại là chân chính khuê tú mỗi lần nhìn thấy cậu ta như vậy, nụ cười của cô sẽ trở nên hơi lúng túng.
Nhưng nhờ ở gần mẹ chồng là Thạch Âm Lam nên thời gian sau này cô cũng học được cách xử sự không sợ hãi.
Mỗi lúc như thế này, đợi Hà Kỳ Phong còn muốn nói tiếp thì ngồi ở vị trí làm chủ Hà Tông Đồng sẽ lành lạnh bổ sung một câu, ông nói: “Không bằng để Chấn Hiên đem toàn bộ công tác giao cho con?”
Cho dù Hà Chấn Hiên giảm thiểu lượng công việc của mình nhưng công ty 70% sự vụ vẫn do anh xử lý, thêm vào uy phong của Hà Tông Đồng vẫn còn tồn tại, cuối cùng Hà Kỳ Phong chỉ có thể há mồm cho xong việc.
—-
Nói tới Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như bên kia, trước khi làm chuyện kia Lý Gia Tuấn cũng đã đưa ra một lý do hợp lý sự vắng mặt của hắn nên hai người này đều không có phát giác bất kỳ dị thường nào.
Đầu tháng hai, Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Nhậm Vũ Kiều.
Điện thoại là dùng di động của Nhậm Vũ Sâm gọi, bởi vậy mới vừa nghe thấy tiếng nói của cậu ta Lý Cẩm Thành không khỏi sửng sốt một chút.
“Nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho tôi?”
Dừng một chút, Lý Cẩm Thành lại nói: “Tôi cho rằng cậu cả đời này sẽ không liên lạc với tôi.”
“Lần này tôi gọi điện thoại cho anh là bởi vì tôi có rất chuyện khẩn cấp quan trọng muốn nói cho anh.”
“Cậu nói đi.”
“Tôi thu được tin tức, Lý Gia Tuấn sắp trở về Hồng Kông.”
Nghe tin như vậy biểu hiện của Lý Cẩm Thành trở nên lạnh lùng, cậu nói: “Vậy cậu có biết lúc trước hắn ở nơi nào không?”
“Ở Đông Á một nước có chiến tranh, hắn ở nơi đó làm lính đánh thuê. Có điều Lý Cẩm Thành, vì anh hắn thậm chí không tiếc đem mạng của mình liều. Còn có, nơi đó tin tức thu thập không tốt tôi chỉ nghe nói hắn đã rời khỏi quốc gia kia, nhưng lại không biết cụ thể lúc nào hắn trở lại Hồng Kông.”
“Cảm ơn, đúng rồi, cậu hiện tại ở nơi nào?”
“Đương nhiên là ở nước Mỹ, lấy việc Hà Chấn Hiên ghen tuông, lúc anh ta chỉ cần nhìn thấy tôi, nói không chừng tôi ở đây mở văn phòng thám tử sẽ bị anh ta làm phá sản…”
“Không khuếch đại như vậy chứ?”
“Không biết, nhưng tôi không có dũng khí để thử.”
Nghe ra trong giọng nói nồng đậm mùi vị thất bại Lý Cẩm Thành không nhịn được cười ra tiếng.
“Lý Cẩm thành.”
“Hả?”
“Anh là một trong những người mà tôi để tôi cảm thấy có thể kính phục, có chủ kiến, có điểm mấu chốt, vì lẽ đó tuyệt đối không nên bại bởi Lý Gia Tuấn một người đê tiện như vậy.”
Ngữ khí của cậu ta thâm trầm nói xong những câu nói này, Nhậm Vũ kiều cũng đã cúp điện thoại.
Thấy Lý Cẩm Thành cầm điện thoại di động của mình đờ ra, mới vừa từ trong phòng tắm đi ra Hà Chấn Hiên không khỏi hỏi một câu, anh nói: “Là ai gọi điện thoại tới?”
“Nhậm Vũ kiều.”
Lý Cẩm Thành vì là trong lòng không có thẹn nên trực tiếp đem tên của Nhậm Vũ kiều nói ra, kết quả một giây sau, sắc mặt của Hà Chấn Hiên quả nhiên trở nên rất khó coi.
Nghĩ đến lời của Nhậm Vũ Kiều vừa nói, Lý Cẩm Thành nở nụ cười lấy lòng đi tới.
Cậu kêu một tiếng Chấn Hiên rồi đem mình giống như một con gấu túi hoàn chỉnh treo ở trên người Hà Chấn Hiên.
Hà Chấn Hiên đối với bộ dáng này của Lý Cẩm Thành không chống đỡ nổi nên anh nhụt chí, cắn môi cậu một hồi anh mới nói: “Em phải làm sao cho Nhậm Vũ Kiều không gọi điện thoại cho em nữa, bằng không anh sẽ cho người phá đổ văn phòng thám tử của cậu ta, sau đó sẽ thu dưỡng Vũ Sâm!”
Suy nghĩ của anh so với trong tưởng tượng của mình và Nhậm Vũ Kiều càng ác hơn, Lý Cẩm Thành gật đầu liên tục, lại trịnh trọng cam kết đây là lần cuối cùng.
“Có điều lần này tại sao cậu ta lại gọi điện thoại cho em?”
“Nói chuyện phiếm…”
Thấy Hà Chấn Hiên ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén Lý Cẩm Thành lại đến gần hôn anh.
Cậu không muốn vì chuyện xấu của Lý Gia Tuấn làm hai người mất hứng thú.
Cho nên cậu chỉ muốn Hà Chấn Hiên ở trên giường mạnh mẽ mà ôm mình ân ái.
—-
Có những chuyện đã quá lâu không nghĩ đến bởi vậy khi ngày đó chân chính đến trong lòng Lý Cẩm Thành từ kinh sợ biến thành không có một chút mong chờ.
Vào tháng hai trường học mới vừa khai giảng, hôm nay Lý Cẩm Thành mới vừa khởi động xe hơi của mình chuẩn bị về nhà thì Lý Gia Tuấn lặng yên từ ghế sau xuất hiện. Hắn lập tức dùng một khẩu súng để ngay eo của Lý Cẩm Thành thấp giọng nói: “Lý Cẩm Thành, chúng ta đã lâu không gặp.”
Trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý, Lý Cẩm Thành lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, cậu nói: “Cây súng kia còn có thể sử dụng được sao?”
Nửa năm không gặp Lý Gia Tuấn nhìn qua đen và ốm hơn đồng thời cả người hiện ra một loại khí tức lạnh lẽo cứng rắn, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy hắn nhếch miệng lên trào phúng, mắt nhìn phía trước nói: “Đợi một chút nữa mày sẽ biết.”
“Đi tới nhiều nơi như vậy, theo lý thuyết tầm mắt của mày cũng có cái nhìn sâu rộng hơn, nhưng tại sao mày lại nhìn chằm chằm tao không tha?”
“Nhìn về chuyện nhỏ mà nói, mày phá huỷ cuộc sống vốn rất bình yên hạnh phúc của tao, nhìn về chuyện lớn mà nói, có thể chúng ta đời trước có cừu oán… Nhưng bất kể nói thế nào, tao đều không chịu nổi mày giỏi hơn tao, dù cho chỉ là một chút.”
Nói xong Lý Gia Tuấn cười ra tiếng, hắn nói tiếp: “Người sống một đời, không phải vì hai chữ hài lòng sao? Chỉ cần mày không sống vui vẻ là tao có thể hài lòng, đối với tao mà nói cũng là đầy đủ.”
“Vì lẽ đó mày cũng sẽ tiếp tục gây sự với tao?”
“Cho dù là hai hay ba mươi năm, tao cũng sẽ không cảm thấy mất hứng.”
Trong giọng nói có chút lười biến vì vậy Lý Gia Tuấn la to để Lý Cẩm Thành không nói nữa, sau đó lại ra lệnh cho cậu lái xe đi đến chỗ của mình.
Chỗ cần đến là một nhà xưởng bỏ hoang thấy chung quanh đã không có người, Lý Gia Tuấn kéo cổ áo của Lý Cẩm Thành lôi cậu xuống xe.
“Tao nghĩ rồi, trước tiên hướng trên đùi của mày nã một phát súng, sau đó cởi sạch y phục của mày trói ở đây. Sau đó đợi ba đến bốn tiếng tao lại gọi điện thoại cho Hà Chấn Hiên để nó tới nơi này cứu mày thế nào? Ý này có hay không?”
Khi nói những câu này Lý Gia Tuấn kề sát ở bên tai Lý Cẩm Thành nói, nhiệt khí phun ở cần cổ của cậu. Việc làm này ngoại trừ làm cậu buồn nôn cũng không có cảm giác khác.
Cười lạnh một tiếng, sau đó lại là tiếng Lý Gia Tuấn rêи ɾỉ.
Chờ đến khi Lý Gia Tuấn lấy lại tinh thần, bắp đùi phía bên phải của hắn đã bị cắm một cây dao nhỏ, đồng thời khi hắn bị thương súng của hắn đã bị Lý Cẩm Thành cướp ở trong tay.
Ở những phương diện này Lý Gia Tuấn kinh nghiệm nhất định so với Lý Cẩm Thành phong phú hơn, còn hắn vì sao lại tạm thời bị thua là bởi vì hắn quá khinh địch.
Trong ánh mắt của Lý Gia Tuấn đã toát ra rõ ràng sự thù hận, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, hắn nói: “Lý Cẩm Thành, mày biết sử dụng súng sao? Không bằng đưa cho tao, tao sẽ dạy cho mày?”
Lý Cẩm Thành nâng cao súng biểu hiện lạnh nhạt nhìn về phía hắn, cậu nói: “Lý Gia Tuấn, mày quá mức tự phụ rồi.”
Nói xong câu này, cậu mở chốt an toan nhắm vào đầu gối bên phải của Lý Gia Tuấn mà nổ súng.
“Vị trí này kỳ thực tương đối dễ dàng khiến người ta tàn phế. Còn có, Lý Gia Tuấn ngày mày trở lại Hồng Kông hành tung của mày gần như đã bị cảnh sát theo dõi, thêm lúc trước mày ở nước ngoài làm những chuyện phạm pháp, mày có biết mày đã bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã?”
Đầu gối bên phải của Lý Gia Tuấn rõ ràng đã vỡ vụn, nơi đó máu tươi chảy ra đồng thời đáy mắt của hắn cũng từ từ hiện ra một sự thù hận và sát ý, hắn nói: “Thì lại làm sao? Bởi vì tao bị truy nã, vì lẽ đó mày cho rằng tao không dám đến tìm mày?”
Đang nói chuyện, hắn rút con dao ghim trên đùi phải ra nắm chặt nó trong tay từng bước một đi về phía Lý Cẩm Thành.
“Không phải…”
Lý Cẩm Thành chậm rãi lắc đầu, cậu còn nói: “Tao trước đã hỏi qua cảnh sát, mày thuộc về nhân vật cực đoan nguy hiểm, thêm vào bây giờ tao ở trong tình cảnh bị đe dọa tính mạng hay nói một cách khác tao gϊếŧ mày cũng có thể, vì đây gọi là tự vệ.”
“Vấn đề là mày có dám không?”
“Tại sao không dám?”
Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành lần thứ hai nổ súng.
Trên xe của Lý Cẩm Thành có gắn hệ thống định vị toàn cầu GPS không tới mười phút Hà Chấn Hiên cùng cảnh sát cũng tới đó.
Liếc nhìn bên trong Lý Gia Tuấn chết không nhắm mắt trong tay vẫn còn nắm chặt con dao, Hà Chấn Hiên chỉ ngồi xuống dưới đất ôm Lý Cẩm Thành vào trong ngực, một bên vỗ nhẹ cậu một bên thấp giọng lặp lại lời nói không sao rồi.
Viên đạn Lý Cẩm Thành bắn ra ở giữa trái tim của Lý Gia Tuấn, pháp y nghiệm thi của hắn xong, thì Triệu Nguyên Ninh lúc trước từng giải cứu cho Hà Chấn Hiên lúc này đã phụ trách toàn bộ tổ trọng án khu Tây đang đứng ở một bên chờ, anh ta nhìn cậu dựng thẳng lên ngón tay cái, anh ta nói: “Hắn bị mất mạng tại chỗ, cậu đúng là tay súng thần.”
Lý Cẩm Thành muốn cười, nhưng bất luận làm sao cũng không cười nổi.
Buổi tối hôm đó, Lý Cẩm Thành mơ thấy Lý Gia Tuấn gương mặt toàn là máu xuất hiện ở trước mặt làm cậu hoảng sợ mồ hôi đầm đìa, vừa lúc đó cậu được Hà Chấn Hiên đánh thức.
Nghe cậu kể ra giấc mộng của mình Hà Chấn Hiên chỉ ôm chặt cậu, anh nói: “Phản ứng như thế rất bình thường, ngay cả những người mới vừa làm cảnh sát cũng gặp phải tình trạng giống em như vậy… Bọn họ nói không chừng so với em càng nghiêm trọng hơn.”
Những ôm ấp của Hà Chấn Hiên so với những lời an ủi của anh càng hữu hiệu hơn. Sau lần đó, Lý Cẩm Thành cũng không mơ lại giấc mơ như thế nữa.
—-
Một Năm sau
Hà Chấn Hiên ở sân bay, một mặt xoắn xuýt nói: “Em thật sự nghĩ kỹ?”
Lý cẩm thành cười, cậu nói: “Em đã nghĩ kỹ, có điều ba năm nay sẽ khổ cực cho anh.”
Lý Cẩm Thành chung quy muốn ra nước ngoài chơi một thời gian ngắn, nhưng cậu lại không muốn ở nơi đó không làm việc gì, bởi vậy cuối cùng quyết định đi du học.
Ngoài ra, nửa năm trước, cậu lấy danh nghĩa tài trợ cho một viện dưỡng lão bên một quốc gia nhỏ ở Châu Âu nên đem Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như đưa qua bên đó.
Bây giờ đã cậu đã không còn có năng lực ở trên người người khác nhìn thấy khói đen, cho dù cậu tin Tống Uyển Như trong vòng hai đến ba năm không biết chuyện Lý Gia Tuấn đã qua đời, nhưng cậu cũng không dám lại mạo hiểm như vậy nữa.
Hơn nữa nghe theo kiến nghị của cậu, Hà Chấn Hiên sẽ đúng hạn lấy danh nghĩa của Lý Gia Tuấn cho bọn họ một ít sinh hoạt phí.
Dựa theo lời nói của Lý Cẩm Thành là dùng tiền mua sự bình an.
Sân bay người đến người đi, Lý Cẩm Thành chỉnh sửa quần áo của mình lại, Hà Chấn Hiên nhìn cậu nói: “Đến bên kia sẽ có người tới đón em, đến lúc đó ngoan ngoãn đến trường học đừng chạy loạn khắp nơi, còn có chờ anh khi nào công việc bớt bận rộn anh sẽ cùng chị Phương qua thăm em.”
Chị Phương bởi vì sợ cùng cậu chia lìa nên ngày hôm nay không có đến đưa tiễn, suy nghĩ một chút, Lý Cẩm Thành còn nói: “Quên đi, chị ấy sợ đi máy bay, đến lúc đó vẫn là em trở về thăm chị là được rồi.”
“Cũng được, như vậy chí ít sẽ không quấy rối đến thế giới hai người của chúng ta.”
Nha ừ một tiếng, Lý Cẩm Thành miệng cười tươi nói: “Cẩn thận em đem lời của anh nói cho chị Phương nghe.”
“Anh không sợ, lại nói, chị ấy luôn luôn tin tưởng anh…”
Lý Cẩm Thành từ xoang mũi phát ra “hừ” lạnh một tiếng, nghe thấy phát thanh truyền đến nhắc nhở, cậu cực kỳ không muốn ôm lấy Hà Chấn Hiên, sau đó cậu lại tiến đến bên tai của anh nhỏ giọng nói: “Hà Chấn Hiên, tuy đã cùng anh nói rất nhiều thứ, nhưng em yêu anh thậm chí hơn cả tính mạng của em…”
“Anh biết.”
Hà Chấn Hiên ôm Lý Cẩm Thành khẽ hôn một cái, anh rốt cục thả cậu ra nói: “Cẩm Thành, em bây giờ nên qua kiểm an.”
“Vâng vâng vâng! Thực sự là… sẽ xa nhau một thời gian dài anh không thể biểu hiện một chút gì sao?”
Hà Chấn Hiên cười, nhưng không nói gì thêm.
Lý Cẩm Thành qua kiểm an đi vào bên trong, không bao lâu, cậu nhận được tin nhắn của Hà Chấn Hiên nói: [Tuy rằng em cảm thấy, em yêu anh hơn cả tính mạng của em, nhưng bất kể nói thế nào, anh cảm thấy so với em, anh vẫn yêu em nhiều hơn một chút. Còn có, đến nước Mỹ cũng không thể cùng Nhậm Vũ kiều gặp mặt, bằng không… Hừ hừ, em tự hiểu.]
Cuối cùng là anh gửi kèm theo một biểu tượng dễ thương, Lý Cẩm Thành chỉ nhắn một tin nhắn, cậu nói [Hà Chấn Hiên, anh lúc nào mới có thể thay đổi tính cách đa nghi của mình hả?]