“Đúng rồi, mô hình chế tác máy bay vẫn chưa ráp xong, cuối tuần này tôi có thể đến đón Vũ Sâm hay không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Nói xong Nhậm Vũ Kiều nụ cười càng thêm rõ ràng, cậu ta còn nói: “Em tôi gần đây cứ nhắc tới chuyện này.”
“Tôi gần đây có nhiều việc quá…”
“Tôi biết.”
Thấy Lý Cẩm Thành nhìn mình, Nhậm Vũ Kiều chỉ trả lời tóm gọn: “Thi Bỉnh Khuê.”
Càng về sau Lý Cẩm Thành càng phát hiện Nhậm Vũ Kiều rất thông minh, cậu chỉ có thể ngước nhìn cậu ta, nghĩ như thế, cậu cúi đầu mĩm cười, cậu nói: “Vậy sao.”
“Đi ăn cơm không?”
“OK”
Như Lý Cẩm Thành dự liệu, Thi Bỉnh Khuê không có xuất hiện ở trước mặt cậu. Có điều Nhậm Vũ Kiều sẽ thỉnh thoảng gửi cho cậu một ít tin nhắn, cho cậu biết hướng đi và sự tiến triển của tình hình.
Lý Cẩm Thành cũng bỏ ra không ít tiền, tương ứng, cậu MB kia làm việc hiệu suất cũng rất cao, chỉ khoảng thời gian ngắn, cậu ta không chỉ chụp lại những việc xấu xa ở trên giường của Thi Bỉnh Khuê, còn đem những bức hình chụp kia phát đến hòm thư công ty của Thi Bỉnh Khuê.
Thi Bỉnh Khuê làm quản lý ở một xí nghiệp, nếu hắn không có tâm lý biếи ŧɦái, kỳ thực cũng là đối tượng rất tốt để kết hôn.
Nhưng lần này hắn ta đυ.ng phải Lý Cẩm Thành.
Không chỉ bị mất việc, sau lần đó hắn ta e rằng sẽ không có cách nào đặt chân ở Hồng Kông. Chỉ là chuyện này sẽ không tới đây kết thúc, hôm nay mới vừa tan học, Lý Cẩm Thành đang đứng ở cổng trường học gặp phải Tô Dư Hợp.
Hai tay bà ta nắm chặt, cố nén tức giận, một bộ dáng vẻ hận không thể đem cậu nhai nuốt ăn vào bụng.
“Mày phái người đối phó Bỉnh Khuê?”
Chờ khi bạn học của cậu chung quanh rời đi, Tô Dư Hợp hạ thấp giọng hỏi một câu.
Lý Cẩm Thành không nghĩ tới bà ta đến lúc này còn kiên quyết tin tưởng Thi Bỉnh Khuê, không hề trả lời chỉ nở nụ cười, cậu mới nói: “Hắn ta nói như thế sao?”
“Còn ai khác sao? Mày cảm thấy người bình thường sẽ chụp ra được nhũng bức ảnh như vậy?”
“Hắn ta vốn có tâm lý biếи ŧɦái.”
“Mày nói bậy!”
“Tôi không có nói bậy, bà hẳn phải biết so với tôi càng rõ ràng hơn chứ?”
Có thể không nhiều lắm, nhưng thời gian chung đυ.ng cũng lâu, hắn ta đều sẽ không cẩn thận để lộ ra một số dấu hiệu ở phương diện này. Cũng không biết Tô Dư Hợp nghĩ tới điều gì, sắc mặt của bà ta cũng thuận theo thay đổi một ít.
“Còn có, tôi cùng hắn không quen, bà cảm thấy tôi tại sao phải bỏ ra chi phí lớn để đối phó hắn?”
“Bởi vì cha tao thương tao! Người nhà tao đối với tao rất tốt! Mà mẹ mày…”
Bà ta rốt cục ý thức được mình cay nghiệt, Tô Dư Hợp cắn môi mình, không nói gì thêm.
Lý Cẩm Thành nụ cười càng sâu, ánh mắt càng lạnh hơn, cậu nói: “Mẹ tôi đã chết rồi, hơn nữa chết rất thê thảm, cho nên bà nghĩ tôi đố kị bà sao? Tô Dư Hợp, mẹ của tôi là chị của bà, đến tột cùng Mẹ tôi đã làm chuyện gì, để bà hận bà ấy như thế?”
“Tao…”
Lý Cẩm Thành không muốn lại nghe bất kỳ giải thích gì của bà ta, cậu lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, cậu mới nói: “Tôi đề nghị bà vẫn là trước tiên tra xét Thi Bỉnh Khuê.”
Mấy ngày trước Nhâm Vũ Kiều có gửi đến cho Lý Cẩm Thành một sắp tư liệu điều tra về Thi Bỉnh Khuê, vốn vì để tránh cho Tô Dư Hợp quấy rầy, cậu chuẩn bị đem những tài liệu này giao cho bà ta, nhưng là hiện tại… Vẫn để cho bản thân bà ta chậm rãi khổ não chết được rồi.
—-
Cuối tuần, Lý Cẩm Thành đón Nhậm Vũ Sâm qua nhà mình, không bao lâu, Tiếu Bội Đình cũng đưa Hà Hạo Nhân tới.
“Cẩm Thành!”
Sau khi chào hỏi, Tiếu Bội Đình còn nói: “Tôi có mua cho cậu và Chấn Hiên một ít đồ.”
Nói xong cô ôm Hà Hạo Nhân sang một bên, không bao lâu, người giúp việc của cô cầm theo mười mấy cái túi đóng gói màu đen nối đuôi nhau mà vào.
Tất cả đều là quần áo thời trang hàng hiệu cao cấp xa xỉ dành cho nam, xem túi to nhỏ, ngoại trừ quần áo, phỏng chừng còn có cà vạt, Kim cài cổ áo.
Tiếu Bội Đình luôn có tư duy tôi yêu thích bạn, vì lẽ đó muốn mua cho bạn rất nhiều thứ.
Tuy rằng khoảng thời gian này Lý Cẩm Thành thường diện cớ bận học nên không có cùng cô gặp mặt, nhưng Tiếu Bội Đình điện thoại tin nhắn cũng không ngừng, Lý Cẩm Thành cũng quen phương thức quan tâm này của cô đối với cậu.
“Cảm ơn thím, thím ba.”
Thấy cậu một mặt chân thành, Tiếu Bội Đình cau mày biểu thị không vui, cô còn nói: “Đây là việc nên làm, đúng rồi, nghe nói cậu nấu ăn ngon lắm, tôi lúc nào có thể lại đây nếm thử?”
“Bất cứ lúc nào, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
“OK…”
Tiếu Bội Đình lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của cô lần thứ hai vang lên, cô một mặt bất đắc dĩ đem Hà Hạo Nhân thả xuống, hôn hai bên gò má bé, rồi mới nói: “Tiêu Tiêu, nghe lời anh Cẩm Thành và anh họ nha, không nên chọc bọn họ tức giận, chơi cho thật vui, buổi tối mẹ lại đón con về nhé.”
Nói xong câu này, cô xoay người tiếp cuộc điện thoại, cô nói: “Tôi lập tức đến! Còn có, giúp tôi nhìn kỹ khối ngọc bài đó, đến thời điểm nếu như tôi không đến kịp, cô trước hết giúp tôi đặt nó! Ừ, biết! Đó là tôi chuẩn bị đưa cho ba tôi làm lễ vật! Cô nói nhăng gì đó?!”
Giày cao gót của Tiếu Bội Đình cao ít nhất mười centimet, thấy dáng dấp cô đi nhanh bị vấp ngả, người giúp việc của cô liền vội vàng đi tới nâng cô lên. Đi nhanh như một cơn gió Lý Cẩm Thành quay đầu lại, cậu nói: “Tiêu Tiêu, em không học mẹ của em ah.”
“Em biết nha, ông ngoại cùng cậu cũng thường thường nói như vậy.”
Hà Chấn Hiên hiếm thấy hôm nay ở nhà, nhưng anh cũng ở trong thư phòng bận rộn. Cậu để chị Phương chơi với Nhậm Vũ Sâm ở phòng khách, Lý Cẩm Thành gõ cửa tiến vào thư phòng của anh, cậu nói: “Hà Chấn Hiên, theo em đi làm cơm.”
Thấy anh một mặt sững sờ, Lý Cẩm Thành còn nói: “Chị Phương cùng chơi với Tiêu Tiêu bọn nhóc, em một người làm không xuể.”
Hà Chấn Hiên vẻ mặt có chút do dự, nhưng nhìn thấy Lý Cẩm Thành liên tục nhìn chằm chằm vào mình, anh cuối cùng chỉ thỏa hiệp đứng dậy.
Đến lúc này, Lý Cẩm Thành lộ ra ý cười, cậu nói: “Đã sớm nên như vậy, anh ngồi ở bàn làm việc gần cả buổi sáng ngày hôm nay rồi!”
Trong giọng nói mang theo chút giận dỗi, Hà Chấn Hiên nhịn cười, ôm lấy bờ vai của cậu cùng nhau đi ra khỏi thư phòng.
Nhậm Vũ Sâm cùng Hà Hạo Nhân tuổi gần bằng nhau, Lý Cẩm Thành nghĩ bọn họ ở chung cùng nhau, nên chơi rất vui vẻ, nhưng cũng không lâu phòng khách truyền đến tiếng khóc kinh thiên động địa.
Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên đi tới đó, phía sau chị Phương vội vàng từ phòng vệ sinh đi ra.
Thấy hai đứa bé ngồi dưới đất nhìn nhau khóc lớn, Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ, chỉ lấy khăn tay ra lau khô nước mắt nước mũi cho hai bé, cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bạn ấy nói em so với tiểu nữ sinh xinh đẹp hơn!”
“Là bạn ấy đá em trước!”
Thấy Hà Hạo Nhân một mặt oan ức lại quật cường, Lý Cẩm Thành gật đầu, cậu nói: “Tiêu Tiêu cảm thấy em là đang khen bạn ấy phải không?”
“Dạ!”
“Vì Vũ Sâm là con trai, bạn ấy không thích người khác nói như vậy.”
“Tại sao…”
“Tiêu Tiêu không thích người khác nói em cái gì?”
“Bé Súng răng.”
“Vũ Sâm còn em thì sao? Người khác nói em súng răng em sẽ tức giận như vậy sao?”
“Sẽ không!”
Thấy nhóc ưởn ưởn l*иg ngực nhỏ của mình, Lý Cẩm Thành nén cười nhìn về phía Hà Hạo Nhân, cậu nói: “Tiêu Tiêu, hiện tại em đã hiểu rõ chưa? Mỗi người đều có những thứ mà mình không thích, Vũ Sâm không thích người khác nói bạn ấy xinh đẹp, em sau này sẽ không nói như vậy nữa phải không?”
“Sẽ không…”
“Còn em, Vũ Sâm, em so với Tiêu Tiêu lớn hơn một tuổi. Em là anh, nếu em ấy nói chỗ nào không đúng em có thể nói ra, nhưng không thể động thủ, có biết hay không?”
“Dạ…”
“Được rồi, hai người các em đều có lỗi, phải xin lỗi đối phương.”
Hai bé con đưa tay khoanh ở trên ngực, đồng thời trịnh trọng hướng đối phương khom người xin lỗi.
Nghe hai bé nói xin lỗi, Lý Cẩm Thành quỳ trên mặt đất vỗ vỗ bả vai của hai bé, cậu nói: “Được, hai em ôm nhau một cái đi nè.”
Chờ đến bọn họ ôm xong, Lý Cẩm Thành đứng dậy.
“Cẩm Thành, không nghĩ tới cậu đối với trẻ con lại có biện pháp!”
Nghe được chị Phương trêu ghẹo mình, Lý Cẩm Thành lắc đầu, cậu nói: “Trước đây dạy học thường thường gặp phải chuyện như vậy, đã quen.”
Cậu căn dặn vài câu với hai bé đang cùng chơi say sưa với nhau, sau đó Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên cùng đi vào nhà bếp.
“Cẩm Thành, anh thật sự không ngại em có một đứa con của chính mình, hơn nữa…”
Nói xong Hà Chấn Hiên nhếch miệng lên, anh còn nói: “Nếu như bé mà có hình dáng giống em, nhất định rất thú vị!”
“Nhưng em không muốn con chỉ có hình dáng của em, vừa nghĩ tới em có con anh thì không có, em cảm thấy không công bằng.”
“Anh…”
Lý Cẩm Thành chặn lời anh, cậu nói: “Em để bụng.”
Lời nói như vậy Hà Chấn Hiên đã từng nói, cũng ít nhiều có thể hiểu rõ cảm giác của cậu, bởi vậy từ lúc đó, anh cũng không còn đề cập tới việc liên quan đến đề tài này.
Buổi tối Tiếu Bội Đình uống say phái tài xế của mình tới đón Hà Hạo Nhân, Lý Cẩm Thành không yên lòng, đưa Nhậm Vũ Sâm về, mới cùng Hà Chấn Hiên đưa bé về nhà.
—-
Ngày hôm sau, cậu vẫn đi Tô gia thăm ông ngoại của cậu.
Từ khi nhìn thấy Lý Cẩm Thành, có lẽ là tâm nguyện của mình đã xong nên sức khỏe của ông ngoại Lý Cẩm Thành bắt đầu rất nhanh chuyển biến xấu, có mấy lần cậu thậm chí có thể thấy ông ngoại cậu hô hấp gặp khó khăn. Đây là dấu hiệu ở người sắp chết.
Vào cuối tháng mười hai, ông ngoại của Lý Cẩm Thành tạ thế, Hà Chấn Hiên cùng cậu tham dự lễ tang của ông ngoại cậu.
Hai người đều mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ngoại Lý Cẩm Thành khi còn sống nhân duyên rất tốt, bởi vậy ngày đó rất nhiều người đến viếng.
Lúc nhìn thấy Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên, bọn họ đều rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lại rất nhanh thoải mái.
Vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu ở Hồng Kông cũng không khác thế giới giải trí, không có một chút nào bí mật. Bọn họ vốn là đồng tính, thêm vào Hà Chấn Hiên đối với Lý Cẩm Thành yêu tận xương, bởi vậy nơi này lại không có một đôi vợ chồng nào so với bọn họ nổi bật hơn.
Ông ngoại Lý Cẩm Thành là con chiên ngoan đạo Cơ Đốc Giáo, lễ tang sau khi kết thúc đến phần công bố di chúc của ông, cùng với việc phân di sản.
Hà Chấn Hiên đi cùng với Lý Cẩm Thành, lúc đến Tô gia đoàn luật sư được sử ủy quyền khi còn sống của ông ngoại Lý Cẩm Thành đang chờ ở nơi đó.
Tổng cộng có sáu vị, hầu như cùng những thành viên Tô gia có mặt trong phòng này nhân số ngang hàng.
EC là gia tộc riêng lẻ, chỉ ông ngoại Lý Cẩm Thành nắm giữ năm mươi bốn phần trăm cổ phần, ông đem những cổ phần này phân làm ba phần, Lý Cẩm Thành cùng Tô Dư Thịnh được một phần, còn Tô Dư Hợp được một phần, phần còn lại chia làm ba phần nhỏ, một phần cho Tô Dư Hợp nắm giữ, một phần chia lẽ ra thưởng cho những công nhân đã có công với công ty, cuối cùng còn lại một phần, ông ngoại Lý Cẩm Thành để lại cho Tô Dư Thịnh bán hết tất cả phần này lấy tiền mặt, được tiền sẽ quyên làm từ thiện cho một cơ quan phòng chống bạo lực gia đình.
Ông ngoại Lý Cẩm Thành đem phần lớn tiền dư của ông để cho Tô Tố, em của cô cùng với đôi Long Phượng thai con của Tô Dư Hợp, làm tiền tiết kiệm cho họ sao khi trưởng thành.
Còn lại sau cùng là bất động sản, được chia lại cho hai người thân tín hầu hạ nữa đời người của ông.
Bởi vậy cuối cùng, vốn Tô Dư Thịnh nắm giữ EC một phần cổ phần hiện tại tăng thêm nên ông tuyệt đối có quyền lên tiếng, Lý Cẩm Thành nắm giữ mười tám phần trăm, Tô Dư Hợp chỉ được sáu phần trăm.
“Cô ba…”
Di chúc công bố xong không lâu, Tô Dư Hợp liền có biểu tình hết sức quái dị, Lý Cẩm Thành từ Nhậm Vũ Kiều biết được bà ta đem Thi Bỉnh Khuê đánh cho một trận, hắn ta mấy ngày trước cũng đã rời khỏi Hồng Kông.
Nghe luật sư gọi mình, Tô Dư Hợp cười lạnh, bà ta nói: “Ông nói đi.”
Vị luật sư ngồi vị trí ở giữa khó chịu, nhún vai một cái, ông còn nói: “Quyền thừa hưởng trong di chúc có kèm theo điều kiện.”
“Tiếp tục.”
“Tô lão tiên sinh hi vọng cô gả cho Hứa Hà Xa, Hứa tiên sinh, bằng không sau một năm, cổ phần ở EC của cô sẽ được chia đều lại cho Tô Dư Thịnh tiên sinh và Lý Cẩm Thành tiên sinh…”
“Hắn ta trước đây là tài xế lái xe của tôi? Cha tôi lại muốn tôi gả cho một người hạ đẳng như vậy?”
“Dư Hợp! Hứa tiên sinh tay trắng dựng nghiệp, bây giờ là nhà công nghiệp có tiếng ở Hồng Kông, còn có, anh ta vẫn yêu thích em, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi!”
“Hắn ta yêu thích tôi thì tôi phải yêu thích hắn sao?”
Tô Dư Hợp cười lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Theo sự im lặng của bà ta, bên trong gian phòng bầu không khí rơi vào một loại quái dị tĩnh mịch. Tô Dư Hợp tay phải đặt ở trên bàn dài, cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt của bà ta, tay phải ngón cái liên tục chuyển động lật những góc viền của những văn kiện rồi lại thả xuống.
Lý Cẩm Thành đang kí tên trên những văn kiện, Tô Dư Hợp bất ngờ kêu tên cậu.
Lý Cẩm Thành quay đầu lại, Tô Dư Hợp không có nhìn về phía cậu chỉ nói: “Khoảng thời gian trước lúc cha tao mất, mày thường đến thăm ông ấy rất nhiều lần, mày có phải nói cái gì với ông ấy đúng không? Tỷ như mẹ của mày chết rất đáng thương, tỷ như mẹ của mày rất yêu thương cha tao… Vì thế… nên mày được hưởng một phần di sản đúng không?”
Lý Cẩm Thành còn chưa nói, Hà Chấn Hiên ngồi ở giữa hai người liền lạnh giọng nói một câu, anh nói: “Tô tiểu thư, xin cô tự trọng.”
Tô Dư Hợp không hề bị lay động, tiếp tục cúi đầu, bà ta nói: “Trước đây là bà ấy, hiện tại là mày, tụi bây muốn đem toàn bộ của tao cướp hết mới cam tâm.”
Nói xong bà ta rốt cục nghiêng đầu nhìn Lý Cẩm Thành, ánh mắt tĩnh mịch, bà ta còn nói: “Lý Cẩm Thành, nói thật, tao rất cao hứng khi mẹ mày chết thảm như vậy…”
“Tô Dư Hợp!”
Tất cả mọi người còn đều chưa có lấy lại tinh thần thì Lý Cẩm Thành đang ngồi đã lướt qua bên cạnh Tô Dư Thịnh, cậu mạnh mẽ tát một bạt tai trên mặt Tô Dư Hợp.
Tô Dư Thịnh tính cách rất nội liễm, đến giờ phút nầy, toàn thân ông run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt hai tay của mình nỗ lực không để cho mình bạo phát, ông nói: “Năm đó Dư Thuyên vốn không biết bạn trai của mày yêu em ấy. Tính cách của em ấy rất ôn hòa, nếu không phải là vì mày vì chuyện nhỏ này đòi tự sát, được đưa đi bệnh viện cấp cứu, em ấy sẽ không vội vàng gả cho Lý Diệu Tổ?! Cũng sẽ không cùng người nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ?!”