Chương 48: Đáng đời anh

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Lý Cẩm Thành tâm thần không yên, đến khi cậu nhìn thấy Liêu Trường Viễn trong phòng bệnh, trái tim cậu cấp tốc đập mạnh.

Liêu Trường Viễn đã ở bệnh viện hôn mê gần tám tháng, cậu ta nằm ở trên giường bệnh, cả người toàn thân bắp thịt héo rút trở nên tiều tụy, không thành hình người.

Nhưng Lý Cẩm Thành ghét nhất chính là ánh mắt của hắn, không có ý tốt, phảng phất như sớm đã nhìn thấu tất cả.

Loại ánh mắt này Lý Cẩm Thành trước đây từng thấy vô số lần, đặc biệt là ở kiếp trước hai năm chung sống với nhau.

Con người đối với kẻ đã từng gϊếŧ mình đều có bản năng sợ hãi, mới vừa tiến vào phòng bệnh nhìn thấy bộ dáng Liêu Trường Viễn, Lý Cẩm Thành lập tức nhớ đến cảnh tượng lúc sắp chết của cậu.

Trên thân thể đau đớn là thứ yếu, càng khiến người ta có ký ức sâu sắc chính là cảm giác vô vọng bất lực của bản thân. Sự sợ hãi ấy sâu tận xương tủy.

Lý Cẩm Thành chỉ biết là Liêu Trường Viễn ở kiếp trước là thủ phạm đã hại chết mình, ánh mắt của cậu trở nên lạnh lùng, cũng ở trong khoảnh khắc này cậu khôi phục trấn định. Lúc trước Liêu Trường Viễn không có khả năng có được trí nhớ của kiếp trước, cũng không làm gì cậu nhưng là hiện tại cái này…

Lý Cẩm Thành nhìn hắn, cậu từ từ nở một nụ cười lạnh, dường như là đến vào lúc này cậu mới ý thức mình đã thay đổi. Cậu trở nên có chủ kiến, không khúm núm, ngoài ra, cậu không lại e ngại kiếp trước hắn đã làm gì với cậu.

Trên gương mặt của Lý Cẩm Thành không có nhiều thay đổi gì, vì lẽ đó Liêu Trường Viễn cũng không có phát giác sự khác thường của cậu, thấy cậu đi vào, hắn ta chỉ nói: “Cẩm Thành, cậu sống lại đúng không?”

Lý Cẩm Thành không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn ta.

Lúc này Liêu Trường Viễn như rơi vào trầm tư, hắn cúi đầu nói: “Chẳng trách… Chẳng trách cậu sẽ cùng Hà Chấn Hiên kết hôn…”

“Anh là chết như thế nào?”

Nghe thấy Lý Cẩm Thành ngữ khí lạnh lẽo hỏi mình, Liêu Trường Viễn lộ ra cười khổ, hắn nói: “Cẩm Thành, cậu cũng quá tuyệt tình…”

“Đối mặt với người gϊếŧ chết mình, anh cảm thấy tôi nên khách khí với hắn?”

“Cái đó… ngược lại cũng đúng là…”

Thấy Lý Cẩm Thành vẫn nhìn mình chằm chằm, Liêu Trường Viễn không tự chủ được đem tầm mắt của mình liếc nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt trở nên cô đơn hắn mới ngữ khí bình thản nói: “Cậu… Sau khi qua đời không lâu… Tôi bị chủ nợ đến đòi nợ, bọn họ đã từng cho tôi… gọi điện thoại cho Liêu Duy Sâm, Liêu Duy Sâm không giúp tôi, bọn họ đem tôi bắt lại, sau khi… Bọn họ phát hiện tôi không có năng lực kiếm tiền, chỉ có thân thể khỏe mạnh nên bọn họ cho người ta lấy nội tạng của tôi… Cuối cùng, tôi ở trên bàn mổ mất máu quá nhiều mà chết…”

Không có ai không sợ hãi cái chết, cho dù sống lại, cho dù nó đã trở thành quá khứ, nhưng khi đó phát sinh tất cả những gì vĩnh viễn đều rõ ràng trước mắt.

Liêu Trường Viễn nhớ bản thân lúc sắp chết, tay chân lạnh lẽo, ý thức từ từ hoảng hốt, hắn nhìn chằm chằm trên trần nhà cũ nát, chuyện cũ như đèn kéo quân ở trong đầu của hắn chầm chậm xẹt qua.

Liêu Trường Viễn nghĩ tới tuổi thơ của mình, những người mà mình gọi là người nhà, nhưng cuối cùng hình ảnh dừng lại ở nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của Lý Cẩm Thành. Hắn bản thân lần đầu gặp đã đối với Lý Cẩm Thành lưu lại ấn tượng sâu sắc, bởi vì năm ấy khi Lý Cẩm Thành học lớp 11 trong lúc vô tình hướng hắn nở nụ cười. Không có trào phúng, không có xem thường, cũng chỉ là tình bạn đơn thuần.

Liêu Trường Viễn nhớ tới khi đó là đầu hạ, Lý Cẩm Thành mặc đồng phục học sinh áo sơ mi thuần trắng, ánh mặt trời chiếu vào trên tóc của cậu, cậu khẽ cúi đầu. Chỉ như vậy mà Lý Cẩm Thành làm Liêu Trường Viễn cảm thấy kinh diễm, đồng thời trong lòng hắn cũng xuất hiện một cảm giác được cứu rỗi. Kỳ thực cho tới nay, cậu chính là tồn tại của sự cứu rỗi, chỉ là… Không cẩn thận bị chính hắn hủy diệt mà thôi.

Nhớ đến Lý Cẩm Thành đã bị mình tự tay bóp chết, nằm ở trên bàn mổ trong lòng Liêu Trường Viễn một trận đau nhói, sau đó có một nỗi đau đớn kịch liệt hơn ập đến làm hắn không ứng phó kịp.

Chỉ là đến khi mình cũng phải chết rồi, Liêu Trường Viễn mới từ từ buông bỏ. Hắn có kết cục cuối cùng phù hợp như cậu lúc trước dự liệu.

Lý Cẩm Thành nghe Liêu Trường Viễn nói như vậy, cậu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, cậu nói: “Đáng đời anh.”

“Tôi biết… Cẩm Thành…”

Thấy Liêu Trường Viễn nhìn mình, Lý Cẩm Thành không tiếp tục nói nữa.

“Chuyện trước kia xin lỗi, tôi biết cho dù tôi nói bao nhiêu câu xin lỗi, cũng là chuyện vô bổ… Vì lẽ đó Cẩm Thành, tôi sau này nhất định sẽ cố gắng bồi thường cho cậu…”

Lý Cẩm Thành nhìn biểu hiện chân thành của Liêu Trường Viễn, có chút mệt mỏi, gần đây những người này xảy ra chuyện gì sao?

Trước là Lý Diệu Tổ, hiện tại là Liêu Trường Viễn, một hai cái, đều thề son sắt nói mình muốn thay đổi, lúc trước nhận ra thì tốt rồi. Nhưng bọn họ là nói thật sao?

Lý Cẩm Thành quan sát kỹ Liêu Trường Viễn, chỉ cảm thấy hắn cho cậu cảm giác tương tự như Lý Diệu Tổ. Hai người đều là thật trong tâm muốn thay đổi.

Lý Cẩm Thành từ trước đến giờ tin tưởng cảm giác của mình, nghĩ như vậy cậu đối với Liêu Trường Viễn căm ghét cùng với căm hận cũng thuận theo giãm bớt.

Cậu từ trước đều giờ luôn nhớ đến ân huệ của người khác, kiếp trước nếu không phải là bởi Liêu Trường Viễn cậu sẽ không sống lại, cũng sẽ không gặp được Hà Chấn Hiên. Vừa nghĩ tới anh, Lý Cẩm Thành đang căng thẳng từ từ hòa hoãn, sau đó cậu nói: “Cho nên hiện tại anh có được ký ức của kiếp trước đúng không?”

“Đúng.”

Liêu Trường Viễn nhớ kiếp trước của mình cùng với Lý Cẩm Thành, kiếp trước và cả kiếp này của hai người.

“Bây giờ anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn vào giới giải trí làm diễn viên, tuy rằng trước đây tôi đối với sự nghiệp không chú ý, nhưng tôi kỳ thực rất yêu thích điện ảnh… Thậm chí cũng ở trong lòng mình cân nhắc rất lâu…”

Nghe hắn nói như vậy Lý Cẩm Thành nhớ tới mấy năm trước kia ở Cao Hùng, Liêu Trường Viễn mỗi ngày ở nhà đều mua đĩa xem phim. Phim nào đứng đầu, nổi tiếng, hay là sẽ không có người xem Liêu Trường Viễn biết rõ, sở trường duy nhất của hắn chính là đối với điện ảnh hiểu rõ rất toàn diện.

Chỉ là Lý Cẩm Thành không biết hắn ôm suy nghĩ như vậy, khi xem những bộ phim điện ảnh đó.

“Anh cố lên.”

Thấy Lý Cẩm Thành có dấu hiệu chuẩn bị rời đi, Liêu Trường Viễn lại gọi cậu một tiếng.

“Còn có việc gì?”

“Cẩm Thành, cậu có thể cho tôi mượn một khoản tiền được không? Tôi hiện tại… Sẽ không trở về nhà, thêm vào tôi không bạn bè gì, thân thể lại biến thành như vậy… Vì lẽ đó, tôi cần một khoản tiền vượt qua thời kỳ này…”

Nếu Lý Diệu Tổ tìm cậu mượn tiền, Lý Cẩm Thành nhất định sẽ cho, dù sao hai người có liên hệ máu mủ dứt bỏ không được. Thế nhưng Liêu Trường Viễn, cậu dường như không nợ hắn cái gì. Lý Cẩm Thành liếc mắt nhìn hắn, cậu nói: “Không phải anh nói muốn thay đổi sao? Vậy dứt khoát bắt đầu từ nơi này được rồi.”

“Không không không, Cẩm Thành, đây là một loại đường tắt, có thể sẽ giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền phức, nếu không cậu coi nó là một loại đầu tư? Cẩm Thành, cậu tin tôi lần cuối cùng này có được hay không? Tôi sau này sẽ trả cậu gấp mười.”

Trên giường bệnh Liêu Trường Viễn chuyện trò vui vẻ, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, cả người thật giống như đã biến thành một người khác. Không phải loại người mắt cao hơn đầu, không lại tự cho là đúng cũng không vì người nhà của hắn mà cảm thấy toàn bộ thế giới đều có lỗi với hắn.

Lý Cẩm Thành nghĩ đến mình cũng thay đổi, trong lòng khẽ động. Có thể mỗi người cũng có thể hoàn toàn biến thành một người khác, chỉ là bọn họ có cơ hội đó hay không mà thôi.

Lý Cẩm Thành bây giờ không thiếu tiền, nghĩ như vậy, cậu thông qua internet ngân hàng chuyển vào tài khoản số tiền không nhỏ cho Liêu Trường Viễn.

“Cẩm Thành, cảm ơn…”

Liêu Trường Viễn xem ra có phần xúc động, khi nói ra câu nói này, hốc mắt của hắn bắt đầu ửng hồng, hắn nói: “Cho tới nay, đối với tôi tốt nhất, cũng duy nhất chịu tốt với tôi chỉ có cậu. Cẩm Thành, lần này tôi nhất định không tiếp tục để cậu thất vọng.”

Lý Cẩm Thành vốn muốn nói anh bây giờ cùng tôi không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng nhìn thấy Liêu Trường Viễn đem đầu chôn nơi cánh tay giống như đứa nhỏ khóc ròng ròng, cậu cuối cùng chỉ là lặng yên lui ra khỏi phòng bệnh.

Lúc vào và lúc ra khỏi bệnh viện thì tâm tình không giống, khi đi trên đường, Lý Cẩm Thành nội tâm bình tĩnh, không có một gợn sóng. Cậu bây giờ ngoại trừ Hà Chấn Hiên, những người khác có lẽ là không có rung động gì.

Lúc về đến nhà, chị Phương đã đi chợ về, hai người làm cơm, Lý Cẩm Thành lại căn dặn chị vài câu, mới cầm theo hộp cơm đi Vinh Thịnh tìm Hà Chấn Hiên.

Hà Chấn Hiên bây giờ đã chuyển đến tầng cao nhất văn phòng mà Hà Tông Đồng đã từng dùng qua, có điều bên trong có sửa chữa qua, phong cách trước sau như một hiện đại đơn giản.

Hai người ăn cơm xong, Lý Cẩm Thành buổi chiều không có làm gì, lại không muốn cùng Hà Chấn Hiên tách ra, nên cậu ở lại văn phòng xem Hà Chấn Hiên làm việc.

Đã là tháng mười, ánh mặt trời ấm áp mang theo cảm giác lười biếng, Lý Cẩm Thành nằm trên ghế sa lông lướt website xem tin tức, dần dần thì cơn buồn ngủ kéo đến. Mơ mơ màng màng cậu nghe thấy Hà Chấn Hiên nhỏ giọng gọi điện thoại cho nhân viên vào phòng hội nghị tổ chức cuộc họp. Không bao lâu cậu cảm giác trên người truyền đến ấm áp, Hà Chấn Hiên đem áo khoác của anh khoát lên trên người cậu.

Lúc tỉnh lại, trong phòng mở đèn, bên ngoài màn đêm buông xuống. Lý Cẩm Thành không nghĩ tới mình ngủ lâu như vậy, ở trên ghế salông ngồi yên một lúc, cậu từ từ nhớ tới hết thảy sự việc phát sinh trong ngày hôm nay.

Hà Chấn Hiên đang chăm chú đọc văn kiện thì bị Lý Cẩm Thành lấy ra, anh lấy lại tinh thần ngẩng đầu, anh nói: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Trong thanh âm vẫn mang theo điểm khàn khàn, Hà Chấn Hiên còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Cẩm Thành đã tách ra hai chân ngồi ở trên đùi của anh.

Hà Chấn Hiên nhìn cậu cười tủm tỉm, anh đưa tay ôm eo cậu, anh nói: “Tâm tình rất tốt sao?”

“Ừm.”

Là bởi vì cậu biết được anh càng ngày càng tốt cày đáng quý, sau khi Lý Cẩm Thành đáp lời cậu đến gần hôn Hà Chấn Hiên.

Nụ hôn này không mang theo bất kỳ tìиɧ ɖu͙©, nụ hôn qua đi, Lý Cẩm Thành quay đầu lại, cậu nói: “Các thư kí đều về rồi đúng không?”

“Về rồi.”

“Chấn Hiên…”

Nói xong Lý Cẩm Thành tiến đến bên tai anh, cậu nói: “Chúng ta không biết xấu hổ mà đùa giỡn một lần trong văn phòng này được không?”

Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, Hà Chấn Hiên hô hấp bỗng trở nên gấp gáp.

“Làm sao? Anh không muốn?”

Trước mặt Lý Cẩm Thành cười hồn nhiên mà yêu nghiệt, Hà Chấn Hiên gian nan mở miệng, anh nói: “Cũng không phải…”

Anh không phải là không muốn, chỉ là anh lo lắng sau đêm nay, một khi anh tiến vào căn phòng làm việc này, sẽ trở nên mất tập trung.

Lý Cẩm Thành nhìn vẻ mặt của anh có thể hiểu rõ ràng nội tâm anh đang nghĩ gì, cậu giả vờ hào phóng cười cợt, cậu mới nói: “Quên đi, cẩn thận ngẫm lại, em kỳ thực cũng thấy thật không tiện…”

“Lý Cẩm Thành!”

Thấy cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hà Chấn Hiên có chút ảo não cuối cùng chỉ là ôm lại bờ vai của cậu, đem cậu ép ở trên bàn làm việc mạnh mẽ hôn.

Lý Cẩm Thành nở nụ cười như ý, nhắm mắt lại cùng Hà Chấn Hiên hôn môi, cậu đưa tay vòng lấy cổ của anh.

—-

Editor: Tác giả không có cho thịt ah, đoạn này là Lee tự viết, nếu không thích hãy bỏ qua….

ĐÃ CẢNH BÁO!!!!!!

Lý Cẩm Thành nằm trên bàn quần dài và qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra, áo sơ mi cũng bị cởi hết nút áo lộ ra khuôn ngực hơi gầy nhưng trắng nõn.

Hà Chấn Hiên đứng giữa hai chân cậu đang gặm cắn hai điểm đỏ trước ngực cậu.

Lý Cẩm Thành nằm trên bàn làm việc hai chân buông thả xuống dưới mặc cho Hà Chấn Hiên vuốt ve hôn liếʍ thân thể mình. Từ khi Hà Chấn Hiên biết liếʍ hậu huyệt của cậu gây cho cậu bao nhiêu sảng khoái nên anh hay áp dụng cách này với cậu, nhưng không phải trong lúc cấp bách Lý Cẩm Thành cũng không cho anh làm như vậy.

Hôm nay ở văn phòng không có gel bôi trơn nên Hà Chấn Hiên xoay cậu lại cho cậu quỳ trên bàn nâng cánh mông lên, bắt đầu liếʍ láp hoa cúc của cậu.

Đóa hoa cúc thấm nước bóng bẩy phấn nộm khép mở dưới đầu lưỡi thuần thục của Hà Chấn Hiên càng thêm gợi cảm. Anh đưa đầu lưỡi chui vào sâu trong cúc huyệt, khiến Lý Cẩm Thành run lên từng chập, tính khí phía trước đã đứng thẳng giữa rừng rậm đen tuyền chờ đợi được an ủi.

Cảm thấy đã khếch trương đầy đủ Hà Chấn Hiên để Lý Cẩm Thành nằm ngửa ra hai chân để trên vai anh bắt đầu công thành đoạt đất. dương v*t thô to của Hà Chấn Hiên thận trọng ra vào để cho người dưới thân quen dần với sự thâm nhập.

Lý Cẩm Thành cảm thấy khoan khoái tràn đầy cơ thể, mỗi động tác ra vào đem lại thích thú rất lớn. Hà Chấn Hiên hôn vào hai đùi trong trắng nõn, động tác càng mạnh mẽ, Lý Cẩm Thành càng động tình đôi mắt ngập nước vòng tay ôm cổ kéo anh lại gần hôn môi, cậu cắn nhẹ đôi môi đầy đặn của anh mυ"ŧ thật mạnh.

Hà Chấn Hiên hơi bất ngờ lắc đầu nhìn cậu cười, anh nói: “Bảo bối em càng ngày càng hư rồi đó.”

Động tác càng mạnh kɧoáı ©ảʍ như thủy triều ập tới làm Lý Cẩm Thành dường như chịu không nổi, cậu lấy tay của Hà Chấn Hiên để lên tiểu đệ của mình giúp cậu tuốt động.

Hà Chấn Hiên vừa lấy tay giúp cậu động tác cũng không ngừng lại trong thoáng chốc đã làm Lý Cẩm Thành buông súng. Trong lúc Lý Cẩm Thành còn trong cơn cực khoái thì Hà Chấn Hiên đã ôm cậu lên ghế sofa tiếp tục chiến đấu. Anh muốn khắp nơi trong văn phòng này đều ngập tràn hình ảnh ân ái của hai người.

—-

Hơn một giờ sau, hai người chỉnh đốn lại quần áo từ văn phòng đi ra.

Lý Cẩm Thành chân run không muốn tự mình đi, nên Hà Chấn Hiên phải cõng cậu, vẻ mặt của anh rất bình thản. Chỉ là trong lòng anh nhớ tới trước đây Lý Cẩm Thành đã từng từng nói với anh một câu nói.

Hà Chấn Hiên, anh đúng là càng ngày càng có tiền đồ.