—-o0o—-
“Anh đang nói đùa sao?”
“Không phải, Anh…”
Lý Cẩm Thành nhìn kỹ anh, sau khi cậu xác định Hà Chấn Hiên không phải đùa giỡn cậu rất sửng sốt, một lát sau nụ cười trên mặt cậu từ từ biến mất, sau đó cậu hạ thấp giọng nói: “Tại sao?”
“Không lâu sau khi em tỉnh lại, anh đã từng đi tìm Hoàng Dực Thanh, tuy rằng anh chuyện… Cái gọi là đại kiếp nạn đã qua, nhưng ông ấy không có bảo đảm sau này sẽ không có những chuyện tương tự như vậy phát sinh…”
Lý Cẩm Thành nhớ ngày đó cậu nghe trộm Hà Tông Đồng nói chuyện, quả nhiên, ông ấy không bận tâm sống chết của mình.
Đem hai người so sánh, Lý Cẩm Thành càng thêm cảm động. Hà Chấn Hiên đối với cậu quả nhiên rất quan tâm săn sóc, cậu lắc lắc đầu có chút cấp bách nói: “Em không ngại, hơn nữa thím ba đã từng lén lút nói cho em biết Hoàng Dực Thanh nói, coi như em vì anh chắn kiếp, cuối cùng cũng sẽ chuyển nguy thành an…”
“Nhưng anh ngại.”
Đang nói chuyện, Hà Chấn Hiên đứng dậy, anh nói: “Em không biết anh thấy em vì anh đỡ đạn rồi hôn mê thì… loại cảm giác đó, Cẩm Thành… Anh cũng không thể vì mình… Để em thời khắc luôn trong nguy hiểm.”
“Em không quan tâm…”
“Cẩm Thành, cứ như vậy đi, em chờ một chút anh sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta…”
Nhìn bóng lưng của anh, Lý Cẩm Thành vội nôn nóng, sau đó tiếng nói của cậu trở nên lạnh, cậu nói: “Làm sao? Anh muốn ly hôn với tôi đúng không?”
Hà Chấn Hiên lúc này đã đi tới cửa, nghe Lý Cẩm Thành nói ra hai chữ ly hôn, tay anh vô thức nắm lấy khuông cửa, do là quá dùng sức, mu bàn tay hiện ra mạch máu. Trong lúc Lý Cẩm Thành âm thầm hối hận, thì anh dùng hết khí lực thấp giọng nói một câu: “Nếu như em đồng ý.”
Đây tính là cái gì? Lý Cẩm Thành đứng ngây ra ở thư phòng, đợi khi cậu lấy lại tinh thần, thì Hà Chấn Hiên cũng đã rời khỏi nhà này.
Anh kỳ thực cho cậu một khoảng thời gian thích nghi, lúc trước diện cớ bận rộn công việc thường xuyên không trở về nhà hơn một tuần lễ. Nhưng dù sao, Lý Cẩm Thành đối với việc anh tránh né rời đi vẫn không thể tin được.
Điện thoại không tiếp, cho dù đi đến công ty tìm người, nhân viên hoặc là nói anh đi công tác hoặc là nói anh không ở công ty. Những người kia đối với cậu ân cần đầy đủ, nhưng lại làm Lý Cẩm Thành từ từ rơi vào một trạng thái mờ mịt.
Cậu cảm thấy mình như là đang tức giận, lại vừa như là đang đợi Hà Chấn Hiên về tìm mình, không bao lâu ngay cả Ngụy Xuân Phương cũng nhận ra Hà Chấn Hiên đã lâu chưa có về nhà.
“Chấn Hiên gần đây rất bận sao?”
Trong phòng bếp đang hầm thức ăn, mùi thơm tỏa ra, dụng cụ nhà bếp va chạm phát sinh tiếng vang nhẹ nhàng.
Lý Cẩm Thành đang thái rau bỗng dừng lại, sau đó cứ như không biết, không trả lời.
Chị Phương ngồi ở trên ghế nhỏ nhặt rau, nơi này rõ ràng là một ngôi nhà xa hoa cao cấp, nhưng từ khi chị đến thì từ từ không khí sinh hoạt trong nhà trở nên bình dân thân mật hơn rất nhiều.
Chị không phát giác Lý Cẩm Thành bất thường, chỉ cúi đầu tự mình tự nói chuyện, chị nói: “Hai người các cậu cũng không biết xảy ra chuyện gì, cả hai đều gầy, cậu cũng còn tốt, hơn một tháng được bồi bổ cũng đã lấy lại thịt, nhưng là Chấn Hiên… Cậu ấy càng ngày càng gầy, cũng không biết cậu ấy bình thường đang bận cái gì… Không được! Lần này chờ cậu ấy trở về, tôi nhất định làm cho cậu ấy một bàn lớn thức ăn ngon! Cẩm Thành, đến lúc đó cậu giúp tôi khuyên cậu ấy nên ăn nhiều!”
Quãng thời gian trước Lý Cẩm Thành cũng khuyên, nhưng anh không phải nói đã ở bên ngoài ăn qua thì nói quá bận công tác nên cũng không có khẩu vị, khi đó Lý Cẩm Thành không để ở trong lòng, bây giờ xem ra anh lúc đó cũng đang vì việc hai người tách ra cảm thấy lo lắng.
“Ahh…”
Lý Cẩm Thành cúi đầu, ngón trỏ tay trái chảy ra máu đỏ sẫm trong nháy mắt nhuộm đỏ thức ăn mà cậu vừa mới cắt được một nữa.
“Cẩm Thành! Sao cậu không cẩn thận như vậy?!”
Ngụy Xuân Phương chà xát tay vội vội vàng vàng đi tới. Chị trước tiên dùng một cái khăn bó vào vết thương cho cậu, lại mang cậu đi ra phòng khách.
Lý Cẩm Thành không nói một lời, chỉ lẳng lặng đi theo chị, sau đó nhìn chị lấy thuốc xát trùng và băng vải bên trong hòm thuốc băng bó vết thương cho mình. Lúc làm những việc này, chị cũng không quên lải nhải.
Lý Cẩm Thành nhớ lại khi còn bé, hồi đó cậu luôn bị Lý Gia Tuấn vô tình hay cố ý làm bị thương, Ngụy Xuân Phương một bên an ủi cậu, một bên quở trách Lý Gia Tuấn lỗ mãng không hiểu chuyện.
“Cẩm Thành, cậu ngồi ở đây nhé, làm cơm xong chị lại gọi cậu.”
Lý Cẩm Thành gật đầu, nhìn chị đi vào bên trong nhà bếp.
Dường như là có chị nên khi Hà Chấn Hiên rời đi cậu mới không quá mức khó chịu. Lý Cẩm Thành nghĩ như vậy nên tự lấy lại tinh thần, trước lúc hai người tách ra Hà Chấn Hiên cũng đã vì cậu chuẩn bị tất cả những việc này.
Cho cậu ký tên những kia văn kiện, tặng cậu siêu xe thể thao, đúng lúc khi xuất viện về thì đã có chị Phương ở đây, còn có, sau khi cậu xuất viện anh không chịu cùng cậu hôn môi hay lên giường.
Khi đó, anh đang suy nghĩ gì? Hay do anh cảm thấy nếu anh đã quyết định thì không nên làm tiếp những chuyện như vậy để cho cậu đối với anh càng ngày càng hãm sâu?
Anh đúng là săn sóc tỉ mỉ, nhưng làm như vậy thì có ích lợi gì? Khi anh đã quyết định để hai người tách ra.
—-
Vào giữa tháng bảy, Vợ Trâu Tuấn Khải sinh một đứa con trai, Lý Cẩm Thành giữ lời hứa lúc trước, cậu quyết định bay sang Vancouver thăm bọn họ.
“Chị Phương, chị có muốn đi cùng với em không?”
“Không được!”
Ngụy Xuân Phương sắp xếp hành lý cho cậu xoay người lại, chị nói: “Cậu không biết hai lần trước đi máy bay thì chị bị như thế này.”
Nói xong chị đưa hai cái tay giơ lên một cao một thấp, chị nâng hơi cao cái tay kia, chị nói: “Đây là thân thể của chị.”
Kế đó chị giật giật một cái tay khác, chị nói: “Đây là trái tim của chị, lúc máy bay cất cánh, thân thể của chị và trái tim một cảm giác lo sợ bất an, loạn tung tùng phèo, nếu như có thể, chị đời này không muốn lại đi máy bay!”
Lý Cẩm Thành bị chị làm cho không nhịn được cười, gật gật đầu, cậu mới nói: “Theo chị vậy, đúng rồi, sinh hoạt phí còn có đủ hay không?”
“Đương nhiên đủ! Cậu cho chị dùng đủ cả một năm, còn Chấn Hiên… Cậu ấy cho chị tiền phí sinh hoạt có thể dùng đến chị mồ yên mả đẹp…”
Dừng một chút, chị cẩn thận nhìn về phía Lý Cẩm Thành, chị nói: “Cẩm Thành, cậu cùng Chấn Hiên… Các cậu cãi nhau phải không?”
“Không có.”
Chỉ là so với việc cãi nhau càng nghiêm trọng hơn, thấy Ngụy Xuân Phương còn nhìn mình chằm chằm, Lý Cẩm Thành cười yếu ớt đem cửa phòng ngủ của mình đẩy ra.
Hà Chấn Hiên không lấy đi cái gì, căn nhà này vẫn duy trì nguyên dạng. Lúc mới bắt đầu Lý Cẩm Thành không nhớ anh nhiều, nhưng gần đây cậu nhìn thấy cái gì trong phòng đều sẽ nhớ tới Hà Chấn Hiên. Cậu nhớ nhung, cũng sắp như cỏ dại lan tràn.
Vốn Lý Cẩm Thành đối với việc đi thăm Trâu Tuấn Khải cùng với con trai của anh ta rất là chờ mong, nhưng bởi vì Hà Chấn Hiên nên khi cậu đến nơi đó trước sau cũng không có chút hứng thú nào.
Trâu Tuấn Khải lái xe đến phi trường đón cậu, do được bồi bổ, hơn nữa được ba mẹ anh ta dốc lòng chăm sóc nên Trâu Tuấn Khải có vẻ mập hơn.
Lúc trước ở Hồng Kông anh ta là thầy giáo dạy môn toán học, đến bên này anh ta ở một trường học song ngữ làm giáo viên dạy tiếng Trung.
Hai người rất lâu không gặp, dọc theo đường đi tán gẫu cũng coi như tận hứng, tuy rằng đại đa số thời gian là Trâu Tuấn Khải kích động kể chuyện.
Hơn một tiếng, anh ta đem xe dừng trước một dãy nhà hai tầng lầu.
Ba mẹ Trâu Tuấn Khải di dân đã nhiều năm, khi Lý Cẩm Thành theo anh ta đi vào phòng thì bên trong đã ngồi không ít người, đa phần là người Hoa.
Lý Cẩm Thành không quen biết những người này, nhóc con cũng không thể đi ra gặp khách, đang cảm thấy tẻ nhạt thì Trâu Tuấn Khải ném cho cậu một bình nước tinh khiết, anh ta nói: “Đi ra ngoài dạo chơi một chút?”
Đối với đa phần người Hồng Kông, Vancouver là nơi di dân được lựa chọn hàng đầu, khí hậu trong lành, xanh hoá, trong khu đô thị cũng có nhiều hàng cây um tùm.
Nhà của gia đình Trâu Tuấn Khải được xây ở trên sườn dốc nghiêng, những ngôi nhà ở nơi đây xen kẽ lẫn nhau khoảng cách cách nhất định, phía trước là sân cỏ rộng lớn, phía dưới đường cái là màu xanh biếc dạt dào của cây Ngô Đồng.
Trâu Tuấn Khải đến bây giờ cũng không có cai thuốc, bên người mang theo một vật dạng đơn giản như cái gạt tàn thuốc, từ trong nhà đi ra không bao lâu, anh châm một điếu thuốc, sau đó nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Lý Cẩm Thành nhìn mình, anh ta còn nói: “Tâm sự của cậu toàn bộ viết lên trên mặt.”
Cho dù tới chỗ nào, cuối tuần luôn luôn nhộn nhịp, gia đình Trâu Tuấn Khải ở khu vực này rất yên tĩnh, thêm vào hôm nay là cuối tuần.
Trên đường hầu như không có người qua lại chỉ có tình cờ một vài chiếc xe hơi chạy chầm chậm hay là mấy nhóc con cưỡi xe đạp chơi đùa.
Hoàn cảnh như vậy rất dễ dàng để cho lòng người thả lỏng, thêm vào Lý Cẩm Thành đã ngột ngạt rất lâu, bởi vậy cậu liền đem chuyện này cùng Trâu Tuấn Khải tâm sự.
“Làm được như vậy cũng thật khó khăn.”
Nghe Trâu Tuấn Khải nói như vậy, Lý Cẩm Thành lộ ra một nụ cười khổ, cậu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Có điều chuyện của cậu mấu chốt là ở đâu chứ?”
Lý Cẩm Thành sửng sốt, cậu nói: “Tôi cho rằng là Chấn Hiên…”
Trâu Tuấn Khải lắc đầu, anh ta còn nói: “Cậu nói trước đi, cậu hiện tại là đang nghĩ gì.”
“Tôi không muốn cùng anh ấy tách ra.”
“Chết cũng không muốn?”
“Đúng.”
Thấy cậu một mặt kiên định, Trâu Tuấn Khải cười, anh ta nói: “Chuyện kia không phải là đã kết thúc rồi sao?”
“Nhưng là…”
“Không có cái gì là không được, nếu anh ta không vượt qua quan điểm của anh ta, vậy thì cậu liền chủ động là được rồi.”
Lý Cẩm Thành trên mặt lại là có chút dại ra, Trâu Tuấn Khải tắt điếu thuốc trong tay, anh ta nói: “Cậu lại không phải là con gái, nhất định phải chờ đối phương đến tìm cậu? Lại nói, hiện tại then chốt là cậu không muốn cùng anh ta tách ra, mỗi lần nghĩ tới chuyện này… Coi như ở trước mặt anh ta khóc ròng ròng, tìm cái chết, cậu cũng nhất định sẽ nghĩ được biện pháp để anh ta thỏa hiệp!”
“Như vậy có làm quá hay không a?”
“Đương nhiên phải làm quá, anh ta lại không phải không yêu cậu, đến lúc nhìn thấy nước mắt của cậu, phỏng chừng bảo anh ta hái sao trên trời cho cậu anh ta cũng sẽ đồng ý!”
Tự nhiên cậu hiểu ra có thể là cậu chần chờ do dự đem mình dồn vào ngõ cụt, nên khi có người khuyên vài câu mới phát hiện mình tự nhốt mình ở trong mê cung, nhưng kỳ thực mê cung không tồn tại, trước mắt chỉ là một vùng đất bằng phẳng.
“Cảm ơn anh, Tuấn Khải, có điều…”
Những việc như thế vì sao đến bây giờ cậu mới hiểu rõ?
Lý Cẩm Thành lúc này đã có tâm tình đùa giỡn, nhưng Trâu Tuấn Khải không biết là bởi vì lúng túng hay là cái gì khác, Lý Cẩm Thành còn chưa nói ra, cũng đã bị anh ta gắt gao che miệng lại.
“Đừng nói! Tui xin cậu ah! Cái gì cũng không được nói! Đặc biệt là ở trước mặt vợ của tôi!”
Lý Cẩm Thành bị vướng bởi sự nhiệt tình của Trâu Tuấn Khải, cậu ở Vancouver ngốc đủ ba ngày. Sau ba ngày cậu không thể chờ đợi được nữa bay trở về Hồng Kông.
“Khi đến nơi thì gọi cho tôi, đừng vừa về đến bên kia cũng chỉ toàn lo nói chuyện yêu đương…”
“Biết, còn có, chuyện lần này cảm ơn anh…”
Bởi vì ít khi cùng người khác nói ra tâm sự của mình, lúc nói cám ơn trên nét mặt của Lý Cẩm Thành rõ ràng không được tự nhiên.
“Không có chuyện gì, bạn tốt mà!”
“Đúng, bạn tốt.”
Câu nói này thể hiện rất nhiều tình cảm, Lý Cẩm Thành và Trâu Tuấn Khải dùng sức ôm nhau, cậu xoay người nhanh chóng qua kiểm an đăng ký.
Lúc về đến nhà, Ngụy Xuân Phương có vẻ luống cuống, Lý Cẩm Thành thả xuống rương hành lý, đợi khi cậu được Ngụy Xuân Phương ra hiệu đi vào phòng khách thì nhìn thấy trên bàn có hai phong thư.
Một phong thư là cậu được trường học thông báo trúng tuyển, một phong thư khác, là phong thư toàn tiếng anh đó là phong thư chứa văn kiện thỏa thuận ly hôn của cậu cùng Hà Chấn Hiên.
“Thư Thỏa thuận Ly hôn là một người tên là Tư Khải Lâm đưa tới, anh ta nói cậu chỉ cần ký tên, đem thỏa thuận ly hôn đã ký đến luật sư ở sở sự vụ là được rồi…”
Lý Cẩm Thành gật đầu, Hà Chấn Hiên trước sau như một không chịu tiếp điện thoại của cậu, cậu đem điện thoại gọi cho Tư Khải Lâm.
“Không phải muốn cùng tôi ly hôn sao? Anh ta tại sao không xuất hiện?”
Lý Cẩm Thành trong giọng nói tràn đầy lửa giận, Tư Khải Lâm ở đầu bên kia điện thoại thở dài một hơi, anh ta nói: “Cẩm Thành, tôi biết sự việc sảy ra giữa các cậu, chủ tịch làm như vậy là muốn tốt cho cậu… Hơn nữa, cậu ấy kỳ thực so với cậu càng đau khổ hơn…”
Từ khi Hà Chấn Hiên tiếp nhận tập đoàn Vinh Thịnh không ngừng có rất nhiều động tác lớn, đầu tiên anh đem tập đoàn Vinh Thịnh phần lớn đầu tư chuyển hướng vào nội địa, nỗ lực thành lập các Trung Tâm mua sắm và giải trí của Vinh Thịnh ở các thành thị quan trọng.
Trung Tâm bao gồm phim ảnh, ăn uống, trang phục, giải trí, cùng lúc đó, anh cũng đang tích cực tạo ra danh tiếng cho Vinh Thịnh ở thị trường nội địa.
Tuy rằng Hồng Kông kênh giải trí đã không nhìn thấy bóng dáng của anh, nhưng anh tình cờ cũng sẽ xuất hiện ở nhiều kênh tin tức trên truyền hình. Vẻ mặt anh lạnh lùng, cả người gầy ốm càng thêm rõ ràng.
Mỗi lần nhìn thấy anh trên màn ảnh truyền hình Lý Cẩm Thành cảm thấy thật đau lòng, lúc này nghe Tư Khải Lâm nói ra những lời này, tim cậu như bị dao cắt. Ngoài đau đớn cũng chỉ còn lại lòng chua xót.
Người kia kỳ thực so với cậu càng khổ, ba mẹ chết vì bị mưu sát, vì danh tiếng gia tộc, anh chỉ có thể giúp đỡ thủ phạm ẩn giấu sự thật, bị người chí thân của mình lần lượt phản bội, thậm chí muốn lấy tính mạng của anh.
Lý Cẩm Thành là điểm an ủi duy nhất của anh, nhưng hiện tại bởi vì một lý do vạn bất đắc, vì suy nghĩ cho Lý Cẩm Thành anh dứt khoát kiên quyết đem người yêu đẩy ra, sau đó một mình chịu đựng một mảnh cô đơn vô hạn.
Có lúc Lý Cẩm Thành thậm chí tình nguyện anh ích kỷ một chút, không cần phải luôn chịu trách nhiệm, nếu như vậy anh mới có thể sống ung dung một ít.
“Anh ta hiện tại ở nơi nào? Tôi muốn gặp anh ta.”
“Cẩm Thành…”
“Không nói được sao? Vậy thì chính tôi tìm thám tử tư đi điều tra?”
Lý Cẩm Thành ngữ khí quá mức cứng rắn, im lặng trong chốc lát, Tư Khải Lâm nói cho cậu địa chỉ hiện tại của Hà Chấn Hiên.
Hai người kỳ thực ở cũng không xa tập đoàn Vinh Thịnh, hơn ba giờ Lý Cẩm Thành nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc cùng lúc Hà Chấn Hiên đang mở cửa đi ra.
“Hà Chấn Hiên.”
Hà Chấn Hiên bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lý Cẩm Thành trong mắt anh thoáng qua một tia mừng rỡ, rồi rất nhanh cảm giác vui sướиɠ biến thành âm u.
Trên thực tế anh càng gầy ốm, trên mặt lại làm ra vẻ hờ hững.
Lý Cẩm Thành khách khí mà xa cách cùng anh nở nụ cười, sao đó lập tức xông tới mạnh mẽ một quyền nện ở trên mặt của anh.
“Hà Chấn Hiên, anh dựa vào cái gì vì tôi làm nhiều quyết định như vậy?”