Chương 39: Nói thật

“Trước đó chúng tôi cũng không quen biết nhau, có lần nhờ cậu ấy đã bí mật bảo hộ tôi an toàn, ảnh chụp có thể đã được lưu lại tại thời điểm đó…”

“Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy!”

Khúc Ninh vừa mới đầy bụng tâm sự nên trên mặt có chút im lặng u buồn mà lúc này trên mặt anh chỉ có thể dùng câu cả người sung sướиɠ hoặc là tinh thần phấn chấn để hình dung.

Lý Cẩm Thành yên lặng liếc anh ta một cái, quyết định sẽ không nói chuyện với anh ta nữa.

Theo nhận xét của Lý Cẩm Thành thì ở một góc độ nào đó tính cách của cậu với Nhậm Vũ Kiều có nhiều điểm rất giống nhau.

Cơm nước xong, hướng dẫn Nhậm Vũ Sâm làm bài tập, Lý Cẩm Thành chuẩn bị rời đi thì gặp Nhậm Vũ Kiều mới vừa đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy Lý Cẩm Thành, Nhậm Vũ Kiều không có chút ngạc nhiên nào, cậu nói: “Anh đến rồi?”

“Ừm, có điều giờ thì phải về.”

Nghĩ nghĩ, Lý Cẩm Thành còn nói: “Trong tủ lạnh có chừa thức ăn cho cậu, cậu hâm nóng một chút rồi ăn.”

“Tôi tiễn anh.”

“Không cần.”

“Không, tôi chỉ muốn tiễn anh.”

Thấy Nhậm Vũ Kiều xoay người đóng cửa, Lý Cẩm Thành không nói gì chỉ cố đuổi kịp cậu ta.

“Đúng rồi, tôi vừa ở nhà của các cậu có gặp Khúc Ninh…”

“Người lớn hai nhà quen biết nhau, khi cậu ấy đến Hồng Kông đều sẽ ở nhà của chúng tôi.”

“Ừm, nói đi nói lại, hình như anh ấy thích cậu…”

Khi nói xong câu đó, Lý Cẩm Thành mới ý thức tới mình trước đây chưa từng hỏi qua tính hướng của Nhậm Vũ Kiều.

Tuy rằng trước đây cảm thấy tính cách của Nhậm Vũ Kiều có chút khó tiếp xúc, nhưng khoảng thời gian gần đây cậu cũng không còn đề phòng Nhậm Vũ Kiều.

Nói tóm lại, Nhậm Vũ Kiều cũng là loại người cho người khác cảm giác có thể tin được. Nhưng tin thì tin, nếu cùng cậu ấy nói ra Lý Cẩm Thành cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Cậu đang định nói cái gì đó để giảm bớt sự xấu hổ, nhưng xem bộ dáng của Nhậm Vũ Kiều dường như không có nghe cậu nói những lời này.

—-

Trong phòng làm việc, Hà Chấn Hiên nhìn Hà Châu Nhiên đứng trước mặt, anh nói: “Chú hai, chuyện này con sẽ không nói cho ông nội.”

Ba năm trước đây, Hà Tông Đồng từ từ đem mọi quyền hành trong tay giao cho Hà Chấn Hiên.

Nhưng không phải toàn bộ mọi việc đều do anh quyết định mà là hai người chia nhau xử lý mọi việc của Vinh Thịnh.

Như vậy phương thức quản lý đã có lỗ hổng. Có thể khi Hà Chấn Hiên được thừa kế chú hai đã cảm thấy bất mãn nên bắt đầu từ đó Hà Châu Nhiên dẫn người ngầm chiếm tài sản công ty.

Lúc bắt đầu, bởi vì không có kinh nghiệm bọn họ đã từng thành lập nhiều công ty trong đó một số là rỗng và một số công ty còn lại có thể có một ít hạng mục. Hà Châu Nhiên phụ trách quyền tài chính của công ty, nên từng mấy lần lạm dụng công quỹ của công ty, do không ai phát hiện bọn họ vẫn cứ bình yên vô sự, nên hắn trở nên càng to gan.

Một năm gần đây, hắn đem các hạng mục lớn và hạng mục trung của Vinh Thịnh bù vào tài sản giao dịch ngầm của hắn.

Tuy rằng gần đây Vinh Thịnh gặp liên tiếp vấn đề về tài chính, nhưng bình thường Tập đoàn cũng sẽ không dễ dàng tra ra như vậy. Nhưng người tính không bằng trời tính, khoảng vài tuần trước trợ lý của Hà Chấn Hiên từ một người vệ sinh trong lúc vô tình nhặt được hóa đơn chứng từ, người trợ lý đã đem nó giao lại cho Hà Chấn Hiên.

Trên hóa đơn chứng từ là tên công ty giao dịch cùng Tập đoàn không có bất cứ giao dịch nào mà hóa đơn chứng từ đó là Hà Châu Nhiên hai năm trước dùng làm chứng cớ giả cho sổ sách.

Có thể nói, giao dịch với số tiền ba trăm triệu này cũng không phải là giao dịch lớn nhất, mà là ba năm qua Hà Châu Nhiên cùng đồng bọn của hắn đã ngầm chiếm toàn bộ tài sản của Tập đoàn.

Lúc trước khi biết chuyện này, Hà Chấn Hiên đã hoài nghi hai người phụ trách tài vụ của Tập đoàn đó là Hà Châu Nhiên cùng Hà Kỳ Tuyên, nhưng hiện tại theo kết quả điều tra, chứng minh Hà Kỳ Tuyên vô tội.

Nhân chứng vật chứng đều có, Hà Châu Nhiên bỏ phần tài liệu trong tay xuống, hắn nói: “Anh muốn tôi làm thế nào?”

“Con đưa ra hai con đường cho chú chọn, một là chú rời khỏi Tập đoàn, con sẽ không tiếp tục điều tra số tiền thất thoát đó nữa, hai là chú lấy tiền của mình bù vào chỗ thất thoát đó, Tập Đoàn vẫn giữ lại chức vụ hiện tại của chú, có điều chú hai, con hy vọng chú về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.”

Hà gia có sự hỗ trợ của gia tộc, mặc dù là ba trăm triệu đối với Hà Châu Nhiên mà nói cũng không tính là gì.

Hà Chấn Hiên thấy được chú ấy sở dĩ phải làm như vậy bởi vì chú ấy cảm thấy bất mãn với quyết định của ông nội.

Hà Chấn Hiên chán ghét đem thân tình cùng công việc kết nối nhưng anh từ nhỏ tiếp nhận giáo dục với lại mấy năm nay anh vì Vinh Thịnh rất cố gắng phát triển nó, nên anh không thể bỏ qua nó được.

Đồng thời anh cũng cho là chú hai có năng lực quản lý Tập Đoàn.

Trong phòng làm việc thật yên tĩnh tạo cảm giác căng thẳng ngột ngạt, sau một lát, Hà Châu Nhiên ngồi dựa vào lưng ghế, nói: “Tôi chọn điều thứ hai.”

Hà Chấn Hiên gật đầu, cầm những tư liệu kia đi ra khỏi văn phòng.

Cửa vừa mới đóng, Hà Châu Nhiên tức giận hung hăng ném mạnh chiếc bút trong tay lên bàn làm việc.

Trước khi về nhà Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Hà Chấn Hiên báo rằng anh sẽ về nhà ăn cơm, nên lúc anh về đến nhà đã thấy cậu đang ở phòng bếp nấu cơm.

Hà Chấn Hiên rón rén đi tới phía sau cậu đem cậu ôm lấy, cậu nói: “Như thế nào? Tâm tình rất tốt?”

“Mọi việc đã giải quyết?”

Thấy cậu cũng rất vui vẻ, Hà Chấn Hiên hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu, anh nói: “Làm sao em biết được?”

“Trong điện thoại, nghe giọng nói của anh nên em biết được.”

“Anh nên nói như thế nào? Hiểu chồng không ai bằng vợ?”

“Cho anh tha hồ nghĩ.”

Trong phòng bếp ấm áp trong không khí có mùi hương thoang thoảng của thức ăn. Chờ thức ăn nấu chín, hai người có thể cùng nhau ăn cơm.

Lý Cẩm Thành thoát ra vòng tay ôm ấp của Hà Chấn Hiên, đưa cho anh ô mai đã được rửa sạch, cậu hỏi: “Anh giải quyết như thế nào?”

Hà Chấn Hiên tường tận tỉ mỉ kể lại cho cậu nghe sự việc đã diễn ra, lại nhìn ô mai trong tay, anh nói: “Gần đây là mùa ô mai sao? Anh thấy em mỗi ngày đều ăn?”

Lý Cẩm Thành vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác, cậu nói: “Hoa quả vào đúng mùa ăn rất ngon…”

Dừng một chút, cậu còn nói: “Có điều chú hai rất dễ nói chuyện.”

“Người thắng làm vua người thua làm giặc, hơn nữa chuyện như vậy một khi bị ông nội biết, chú ấy có thể sẽ không được tiếp tục ở lại Vinh Thịnh… Vì lẽ đó… Khi chú ấy lựa chọn quyết định này anh cảm thấy rất hài lòng. Dù như thế nào, chúng ta đều là người một nhà…”

“Vậy anh tìm người giải quyết các tư liệu đó chưa?”

“Khi chú ấy chọn quyết định ở lại anh đã tiêu hủy nó.”

“Anh tiêu hủy nó có sớm quá không?”

“Sao?”

Lý Cẩm Thành còn muốn nói tiếp nhưng bên cạnh nồi áp suất đã phát ra tiếng vang chói tai. Cậu nghĩ đến bất luận người nào đối với thân nhân của mình cũng rất khoan dung nên cậu cũng không nói nữa.

Cậu đã có dự tính, cuối tuần về Hà gia dùng cơm nhân tiện xem trên người Hà Châu Nhiên có làn khói đen hay không. Nếu khói đen biến mất cậu sẽ hoàn toàn yên tâm.

—-

Nhưng không cần đến cuối tuần vì hai ngày sau, Lý Cẩm Thành nhận được tin tức Hà Chấn Hiên bị bắt cóc.

Khi đó Lý Cẩm Thành đang nói chuyện điện thoại cùng với người mà mỗi ngày đều điện thoại cho cậu: Tiếu Bội Đình. Tiếu Bội Đình muốn hẹn cậu ngày hôm sau cùng đi shopping.

Cô cảm thấy Lý Cẩm Thành ngoại hình rất tốt, nhưng cách ăn mặc của cậu không làm nổi bật lên ưu thế này. Lý Cẩm Thành không biết cô vì cuộc sống quá mức nhàm chán, hay là do cậu xuất hiện làm cho cô cảm thấy mới mẻ

nhưng nói như thế nào, cậu cùng Tiếu Bội Đình cũng không phải cùng một giuộc.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Cẩm Thành liền nhận được điện thoại của Hà Tông Đồng.

Hà Tông Đồng đã một thời gian ngắn không có gọi điện thoại cho cậu nên khi cậu nhìn trên màn ảnh điện thoại thấy người gọi là ông trong lòng cậu đã có một dự cảm xấu.

Thanh âm của Hà Tông Đồng ở trong điện thoại cũng không có vẻ quá lo lắng, hay là ông cố trấn tĩnh ông chỉ nói: “Cẩm Thành, ông vừa mới nhận được điện thoại, Chấn Hiên bị người ta bắt cóc…”

Sau khi nghe ông nói Lý Cẩm Thành cảm thấy đầu óc của mình phát ra một trận tiếng vang nghe ong ong. Qua một hồi lâu, đôi chân của cậu mới đứng vững, cậu nói: “Bọn họ muốn bao nhiêu?”

“Một triệu.”

“Ông báo cảnh sát chưa?”

“Chưa báo… Có điều Cẩm Thành, ông không tính là báo cảnh sát…”

“Vì sao?!”

“Ông không muốn Chấn Hiên gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”

“Cho nên ông phải giao tiền cho bọn họ?”

“Đúng, hơn nữa ông đã tìm được người, so với cảnh sát, ông càng nguyện ý tin tưởng những người này hơn.”

“Chính là…”

Lý Cẩm Thành lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận huyên náo. Một lúc sau Hà Tông Đồng liền cắt đứt điện thoại của cậu.

Lý Cẩm Thành lúc này đang ở trường học, tay nắm chặt di động, cậu nhờ đồng nghiệp xin phép lãnh đạo sau đó cậu nhanh chóng chạy tới ngôi biệt thự của Hạ gia nằm ở lưng chừng núi.

Trong phòng bầu không khí ngột ngạt căng thẳng, trong đại sảnh ngồi không ít người, những người này đều bận đồng phục.

Tất cả mọi người của Hà gia đều ở đây, khi Lý Cẩm Thành nhìn thấy Hà Châu Nhiên trên người khói đen càng trở nên thêm dày đặc. Hắn làm ra vẻ mặt không liên quan gì đến ta, cậu không khỏi dùng sức nắm chặt hai tay của mình.

Lúc này, cậu rất muốn nắm chặt cổ của Hà Châu Nhiên hỏi hắn đem Hà Chấn Hiên nhốt ở nơi nào, nhưng vì lo cho an toàn của Hà Chấn Hiên, cậu chỉ phải cố gắng đè xuống cơn tức giận trong lòng mình.

“Cẩm Thành, không cần lo lắng… Lão thái gia sẽ có biện pháp cứu được Chấn Hiên…”

Chú Thiệu vỗ vỗ bã vai của cậu, tuy rằng đang cố gắng an ủi cậu, nhưng trên mặt của chú ấy cũng giống như cậu vô cùng lo lắng.

Lý Cẩm Thành gật gật đầu, lập tức đi đến cạnh Hà Tông Đồng, cậu nói: “Ông nội, con có lời muốn nói với ông…”

Trong thư phòng, Hà Tông Đồng chăm chú nhìn Lý Cẩm Thành, cậu nói: “Trước khi Chấn Hiên bị bắt cóc, anh ấy đang điều tra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tập đoàn bị thất thoát ba trăm triệu.”

“Nó nói với cậu chuyện này? Vì sao tôi không biết?”

Hà Tông Đồng trong giọng nói tràn ngập hoài nghi không tín nhiệm, Lý Cẩm Thành kiềm chế cơn tức giận của mình, cậu nói: “Chuyện này liên quan đến chú hai.”

“Có ý tứ gì?”

“Ba năm trước khi ông nội giao mọi quyền hành trong tay cho Chấn Hiên, chú ấy cùy thủ hạ của mình ngầm chiếm tài sản của Tập đoàn. Trong thời gian ba năm này, bọn họ ngầm chiếm tài sản vừa được ba trăm triệu.”

“Chứng cớ đâu?”

“Sau khi điều tra ra được kết quả, Chấn Hiên từng cho chú ấy hai lựa chọn. Chú hai quyết định ở lại công ty, cũng lấy tiền của mình bù vào chỗ số tiền thất thoát. Khi Chấn Hiên nghe được sự lựa chọn của chú hai, liền tiêu hủy toàn bộ chứng cớ trong tay.”

“Cho nên cũng không có chứng cớ?”

Nhìn thấy Lý Cẩm Thành sắc mặt thay đổi, Hà Tông Đồng ánh mắt trở nên săc bén, ông nói:”Cẩm Thành, cậu nên biết, lúc trước tôi cho Chấn Hiên cưới cậu là bởi vì cậu có thể thay nó chắn kiếp số, nhưng từ khi cậu tiến vào Hà gia chúng tôi thì nhà chúng tôi đã sảy ra rất nhiều việc? Diệu Thanh bị buộc rời khỏi Hồng Kông. Chấn Hiên vì vậy cũng không còn tín nhiệm và thân cận với ông như trước. Hiện giờ… cậu lại hoài nghi Châu Nhiên bắt cóc Chấn Hiên. Cẩm Thành, ở trong mắt cậu chúng tôi Hà gia là người như vậy? Châu Nhiên chính là Chú hai của Chấn Hiên!”

Lý Cẩm Thành lúc trước chỉ biết Hà Tông Đồng không thích mình, nhưng khi chính tai nghe ông nói nói như vậy, cậu cảm thấy rất khó chịu.

Trong nháy mắt cậu cảm thấy rất oan ức thậm chí cậu còn rất muốn khóc.

Cậu từng cho là, thân nhân của Hà Chấn Hiên cũng chính là thân nhân của cậu. Mặc dù biết bọn họ ở trong lòng nghĩ như thế nào về mình, nhưng việc cậu có thể giúp, nhất định sẽ cố hết sức mà giúp.

Có phải bởi vì cậu yêu Hà Chấn Hiên, nên đối với những người này có rất nhiều nhẫn nại?

Sau khi nghĩ như vậy, cậu gượng cười, cậu nói: “Cho nên ông nội

không tin con?”

“Cậu có muốn tôi tìm Châu Nhiên đối chứng không?”

“Nếu chuyện này đúng là chú ấy làm, ông tùy tiện đi hỏi chú ấy, ông không sợ Chấn Hiên bị nguy hiểm?”

“Cậu không dám…”

“Con quả thật không dám, mặc kệ nói như thế nào, con sẽ không vì xuất thân cao quý chó má, cho rằng con ruột của mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy mà vô tình bỏ qua sự an nguy của người khác khiến cháu mình gặp nguy hiểm!”

“Lý Cẩm Thành!”

Lý Cẩm Thành cười lạnh, cậu nói: “Chuyện ngày hôm nay đã làm phiền ông, nghĩ tình Chấn Hiên là cháu nội của ông, ông bình thường cũng coi trọng anh ấy, xem như tôi cầu ông, không cần nói chuyện này cùng Hà Châu Nhiên.”

“Hà Châu Nhiên là chú hai của cậu!”

“Hắn xem tôi là cháu, các người có từng coi tôi là thành viên trong nhà sao?”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành bỏ lại vẻ mặt ngạc nhiên của Hà Tông Đồng đi ra khỏi thư phòng.

Không phải luôn miệng nói cậu chỉ dùng để đến thay Hà Chấn Hiên chắn kiếp, một khi đã như vậy, coi như đây là việc của cậu, cậu nhất định sẽ không để cho Hà Chấn Hiên gặp chuyện không may!