Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cẩm Thành Hà Tông Đồng đã cảm thấy người này khó đối phó, ngoài mềm trong cứng thật giống như một con dao nhỏ được bọc bởi tơ lụa tốt nhất.
Lúc trước ông nhìn Lý Cẩm Thành giả heo ăn lão hổ, đem những người trong nhà trừng trị mà cũng không dùng nhiều thủ đoạn khi đó ông cảm thấy được người này có đảm lược, có mưu kế. Hiện giờ hai người hợp lại chống ông ông mới hiểu được cái gì gọi là chân chính bế tắc.
“Cha, cha thật sự muốn đem Vinh Thịnh giao cho Chấn Hiên xử lý?”
“Đúng, cha thân thể không tốt, lại lớn tuổi, giao cho nó sớm một chút cha có thể yên tâm.”
“Chính là… Này Phong…”
Nghe tên của mình bị đột nhiên đề cập, Hà Kỳ Phong không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, nghĩ mình thật không có dã tâm lớn như vậy. Hơn nữa, cậu ta cũng không muốn cùng anh họ tranh giành cái gì.
Đang chuẩn bị ngăn lời kế tiếp của ba mình nói sẽ khiến cho ông nội thấy phản cảm, Hà Kỳ Phong thấy mẹ lướt qua chị nhìn về phía của mình.
Hà Kỳ Phong từ nhỏ sùng bái nhất chính là mẹ của cậu. Bà bình tĩnh, cơ trí, tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng mỗi lần gặp khó khăn chỉ cần nghe lời mẹ nói làm theo là vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng.
Thấy mẹ có ý bảo mình không được nói nghĩ đến mẹ là vì tốt cho mình Hà Kỳ Phong bất động thanh sắc cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hà Tông Đồng cho Hà Chấn Hiên là người thừa kế thân phận đã được mọi người trong nhà tán thành, bởi vậy khi nghe Hà Châu Nhiên nói ông không khỏi hạ giọng, hỏi:”Chấn Hiên đối với Phong tốt lắm, cũng đem bộ phận quyền lợi trong tay mình chuyển giao cho nó. Con thấy như thế nào? Như vậy còn chưa đủ?”
Hà Tông Đồng trong giọng nói bao hàm một chút trào phúng, cũng làm cho một đám người cảm giác được rõ ràng vẻ lạnh lùng của ông.
Vậy mới là bộ dáng chân thật nhất của ông. Đó là tàn khốc, tàn nhẫn, cũng chưa bao giờ cho phép người khác đối với quyết định của ông đưa ra nghi ngờ.
Hà Châu Nhiên e ngại ông đã tồn tại từ lâu, cuối cùng cũng cúi đầu nắm chặt đôi đũa trong tay nói nhỏ đến không thể nghe thấy:”Không có.”
Hà Tông Đồng nhìn hắn một cái không nói gì thêm.
—-
Lúc Hà Chấn Hiên trở về Lý Cẩm Thành đang ở trên ghế sofa đọc sách, bởi vì ngại chung quanh quá mức im lặng cậu lại mở TV ở phía đối diện.
Nhưng dù cho là sách hoặc là tivi cậu đều xem không vào, một lát sau cậu bỏ qua sách ghé vào trên ghế sofa. Nhớ Hà Chấn Hiên đã ra đến sân bay cậu liền muốn gọi điện thoại cho anh loại cảm giác nóng ruột nóng gan thật sự làm cho người ta khó chịu.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động Lý Cẩm Thành nhanh chóng đứng dậy, đợi cho Hà Chấn Hiên đẩy cửa phòng ra cậu đã chạy đến ôm chầm anh.
“Anh đã trở về? Thế nào? Có mệt hay không? Có đói bụng không?”
Thấy Lý Cẩm Thành vẻ mặt hưng phấn Hà Chấn Hiên trở tay ôm lấy cậu một chút, nói:”Anh trước tắm rửa, sau đó ăn cơm.”
“Em đây đi hâm nóng thức ăn!”
Hà Chấn Hiên mới từ phòng tắm đi ra thấy Lý Cẩm Thành chờ ở cửa ánh mắt cậu chăm chú nhìn mình, bộ dáng giống như một con cún con có nhu cầu cấp bách cần trấn an. Hà Chấn Hiên buồn cười, nói:”Em đang nghĩ điều gì về anh phải không?”
“Anh nói những lời vô nghĩa?”
Thấy cậu có dấu hiệu thẹn quá thành giận Hà Chấn Hiên nhớ tới điều gì bèn đi đến chỗ để valy của mình từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ màu nâu nhạt đưa cho cậu nói:”Quà tặng em.”
Lý Cẩm Thành mở ra thấy bên trong lại là một cái đồng hồ kiểu dáng rất bắt mắt, cậu chỉ phải cười gượng cùng Hà Chấn Hiên nói lời cảm ơn.
Hà Chấn Hiên tình thương là số âm tặng quà cũng nghìn bài một điệu.
Tuy rằng Lý Cẩm Thành quả thật thích đồng hồ, nhưng cậu không có sở thích và thói quen sưu tập đồng hồ.
Thấy Hà Chấn Hiên vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, Lý Cẩm Thành phải đi đến hôn anh một cái nghĩ một đằng nói một nẻo:”Cám ơn, quà của anh em thực thích.”
Nghe cậu nói như vậy Hà Chấn Hiên mới lộ ra vẻ mặt mỹ mãn. Nhìn anh như vậy Lý Cẩm Thành nghĩ may mắn lúc trước chưa nói cho anh biết mình thích ăn quả mâm xôi, nếu lấy tính tình của anh suy đoán phỏng chừng mỗi ngày đều hận không thể làm cho cậu ăn.
“Chưa ăn cơm?”
Thấy trên bàn có đặt hai cái chén Hà Chấn Hiên không khỏi hỏi một câu.
“Em muốn cùng ăn với anh.”
Hà Chấn Hiên cầm lấy chén cơm cậu đưa tới, nói:”Em đợi như vậy dạ dày sẽ không tốt.”
Những chỉ trích tới miệng Hà Chấn Hiên đều biến thành một sự chăm sóc cứng nhắc nhưng ngay cả như vậy, vẫn làm Lý Cẩm Thành cảm thấy chột dạ một cách không lý do.
“Vừa rồi có ăn một chút…”
Cậu giải thích xong lại nghĩ đến Hà Chấn Hiên bình thường vì công việc thường xuyên không thể đúng giờ ăn cơm trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng chua xót. Hà Chấn Hiên vừa ăn cơm vừa nhìn vẻ mặt buồn buồn của cậu chần chừ một lúc mới nói tiếp:” Em có thích trẻ con không?”
Từ khi Hà Tông Đồng nói với cậu chuyện con cái, hiện giờ Lý Cẩm Thành đối với hai từ “trẻ nhỏ” này căm thù đến tận xương tuỷ.
Đề phòng nhìn Hà Chấn Hiên một cái, cậu mới nói:”Có việc gì sao?”
Phản ứng của cậu có chút ngoài dự đoán của Hà Chấn Hiên, dừng một chút anh mới nói:”Ông nội gọi điện thoại cho anh nói muốn thay anh tìm một người mang thai hộ…”
“Chúng ta? Rõ ràng là của anh!”
Đây là lần đầu tiên Hà Chấn Hiên nhìn thấy Lý Cẩm Thành kích động như vậy, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng anh vẫn cầm tay Lý Cẩm Thành đặt ở trên mặt bàn ôn hòa nói:”Không vội, Cẩm Thành, chúng ta bây giờ là đang thương lượng, anh cũng không có quyết định mà.”
Trong lời nói của Hà Chấn Hiên đều thể hiện sự an ủi nhân tâm hiệu quả, nhưng Lý Cẩm Thành nhìn bàn tay hai người trên bàn rồi nhìn lên mặt của anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Sống qua hai kiếp chân chính hiểu cậu tôn trọng cậu cũng quý trọng cậu kỳ thật cũng chỉ một người là Hà Chấn Hiên.
Cậu không có người nhà thương yêu, không có bạn bè thành thật có thể chia sẻ với nhau, sự nghiệp cũng không thể nói là thành tựu lớn, nhưng cho dù như vậy Hà Chấn Hiên cũng có thể thay cậu bổ khuyết hết những chỗ trống này.
Cậu chỉ cần cùng Hà Chấn Hiên cầm tay như thế này cũng cảm thấy đắc ý và mỹ mãn.
Cậu không muốn cùng người khác chia sẻ Hà Chấn Hiên cũng không hy vọng tình cảm của hai người trong lúc này xuất hiện biến cố gì.
“Cẩm Thành?”
Nghe Hà Chấn Hiên trong giọng nói lo lắng hoang mang, Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần nhìn thẳng anh nói: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
“Nói cho anh biết lý do.”
“Em không có cảm giác an toàn, không muốn cùng kẻ nào chia sẻ tình cảm của anh.”
Lúc này Lý Cẩm Thành nhìn qua thực lãnh đạm, nhưng nghe cậu nói như vậy Hà Chấn Hiên rất nhanh cúi đầu cười ra tiếng.
Ngay khi Lý Cẩm Thành cảm thấy ngạc nhiên thì Hà Chấn Hiên mới nói: “Cẩm Thành, anh không nghĩ là mình đối với em trọng yếu như vậy…”
“Anh có ý tứ gì?”
Thấy cậu sắp tức giận, Hà Chấn Hiên càng dùng sức nắm tay cậu nói:”Anh rất vui vẻ.”
Anh làm ra dáng vẻ thật si tình làm cho Lý Cẩm Thành cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng anh. Một lát sau cậu mới nói thầm:”Có cái gì tốt…”
“Bởi vì em thật yêu anh.”
Trong ánh mắt Hà Chấn Hiên tràn đầy lạnh lùng nhưng chắc chắc. Lý Cẩm Thành vô thức ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của anh say đắm nhìn cậu, cậu một lần nữa cảm thấy hơi mất mặt lại cúi đầu.
Cậu không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này như thế nào. Thật giống như mối tình đầu đột nhiên bị người mình thích phát hiện ra tâm ý rồi đúng lúc người nọ cũng thích mình. Bởi vậy nên trong lòng cũng chỉ có thuần túy ngọt ngào khẩn trương cùng với ngượng ngùng.
Cậu biết Hà Chấn Hiên đang nhìn mình nhưng cậu không dám ngẩng đầu tùy ý để Hà Chấn Hiên nắm tay của mình. Đợi cho tim mình đập khôi phục như bình thường cậu mới nói:”Anh sao? Anh nghĩ như thế nào?”
Hà Chấn Hiên nghiêm túc, nói: “Vừa rồi anh sở dĩ cùng em nói chuyện này là bởi vì anh nghĩ em thích có con…”
Trầm mặc một lát, anh còn nói:”Anh cũng không ngại em có con ruột của mình..”
Lý Cẩm Thành không có thân nhân đó là nguyên nhân Hà Chấn Hiên suy nghĩ cho cậu muốn cậu có một đứa con của mình.
Anh cảm thấy nếu có một đứa con ở bên cạnh cậu nói không chừng cậu sẽ thay đổi càng ngày càng vui vẻ.
Tuy rằng chưa bao giờ nói đến vấn đề này nhưng ngẫu nhiên nhìn Lý Cẩm Thành đôi lúc thất thần Hà Chấn Hiên vẫn không tự chủ được cảm thấy lo lắng.
Anh không biết khi đó Lý Cẩm Thành đang suy nghĩ gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu chắc cũng không tính toán nói với mình.
“Em không cần vả lại hoàn cảnh của chúng ta không thích hợp để nuôi lớn một đứa bé.”
Trẻ em cũng rất mẫn cảm nếu cùng sinh sống với họ nó sẽ hoang mang tại sao mình không có mẹ. Nếu do Hà Tông Đồng an bài người nuôi nấng, vậy cậu cuối cùng chỉ trở thành một công cụ mà thôi.
“Được rồi, chuyện này anh sẽ nói với ông nội.”
“Như vậy anh cãi lời ông nội sao?”
“Đúng?”
Trào phúng nở nụ cười Hà Chấn Hiên mới nói tiếp:”Anh không muốn cùng người xa lạ có quan hệ. Hơn nữa Phong tính hướng bình thường anh sẽ đem con của nó chiếu cố như con của mình… Đương nhiên, nếu Phong đồng ý.”
Thấy Lý Cẩm Thành lại bắt đầu ngẩn người Hà Chấn Hiên gõ nhẹ mặt bàn, nói:”Ăn cơm, thức ăn nguội hết rồi.”
Chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng mà Hà Tông Đồng đối với Hà Chấn Hiên cũng không thúc ép chuyện này.
Về phương diện này Lý Cẩm Thành nghĩ đây là kế hoãn binh của ông.
Nhưng việc Hà Tông Đồng đem Vinh Thịnh giao cho Hà Chấn Hiên quản lý đã được quyết định.
Sau tháng tư Hà Chấn Hiên về nhà càng ngày càng trể. Hơn nữa có đôi khi đã khuya anh vẫn làm việc ở thư phòng Lý Cẩm Thành phát hiện anh lúc nào cũng cau mày.
Gõ cửa đi vào, Lý Cẩm Thành đem ly sữa đã hâm nóng để trước mặt anh nói: “Anh còn chưa ngủ sao?”
Hà Chấn Hiên ôm cay kéo vào trong ngực của mình, cằm để trên vai của cậu nói:”Anh còn một chút mới xong em chờ một lát.”
Giọng nói của anh rõ ràng rất mỏi mệt Lý Cẩm Thành quay đầu lại nhìn anh nói:”Công việc của anh gần đây rất bận rộn sao?”
“Công ty chuyển giao công tác… Đại khái phải bận rộn từ ba đến năm tháng.”
“Lâu như vậy?”
“Ừ.”
“Vậy thì hôm nay ngủ sớm một chút đi? Dù sao việc này trong vòng một ngày cũng không giải quyết xong…”
“Như thế nào? Em lại muốn rồi phải không?”
Hà Chấn Hiên làm ra bộ dáng không đứng đắn làm cho người ta hận đến nghiến răng. Lý Cẩm Thành cười lạnh cố ý nói bằng một giọng nũng nịu, cậu nói:”Đúng a, người ta rất muốn nha muốn đến kìm chế không nỗi. Dục hỏa đốt người rồi. Anh yêu…”
Nhìn sắc mặt Hà Chấn Hiên thay đổi Lý Cẩm Thành còn không ngừng cố gắng khıêυ khí©h. Sau đó cả người cậu đã bị Hà Chấn Hiên nhanh như chớp khiêng lên trên vai.
Hà Chấn Hiên không còn bộ dáng như trong trí nhớ của cậu. Nhớ đến anh lúc trước có bộ dáng lãnh đạm rụt rè Lý Cẩm Thành khóc không ra nước mắt.
—-
Ngày hôm sau Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Hà Kỳ Phong, trong điện thoại lời nói của cậu lộ ra không chút để ý nói:”Cẩm Thành, đêm nay cùng anh họ tới dùng cơm được không? Nói như thế nào cũng là người một nhà… anh họ chỉ nghe lời anh nói…”
Từ khi say ra chuyện ngoài ý muốn lần trước Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên không đến nhà Hà gia nhân cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tuy rằng biết Hà Kỳ Phong nghe lời Hà Tông Đồng gọi điện cho mình, nhưng cũng như Hà Kỳ Phong nói bọn họ là người một nhà không có khả năng cả đời không qua lại với nhau.
Lại thấy gần đây Hà Chấn Hiên bộ dáng rất mỏi mệt, mà Hà gia vừa trả lương cao để thuê một đầu bếp nổi danh bởi vậy Lý Cẩm Thành cuối cùng đồng ý lời mời của Hà Kỳ Phong.
“Cám ơn anh Cẩm Thành! Anh nghe lời của ông nội trở về ăn cơm đã cứu em một mạng!”
Hà Kỳ Phong nói chuyện không giấu giếm Lý Cẩm Thành cười khổ cúp điện thoại.
Cùng Hà Chấn Hiên tới Hà gia ở khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi thì những người khác đã trình diện hết.
Thấy bọn họ ánh mắt vô tình để lộ ra vẻ trịnh trọng Lý Cẩm Thành cũng có cảm giác dở khóc dở cười.
Nhưng khi cậu thấy Hà Châu Nhiên đang đứng ở một góc cậu không khỏi mở to hai mắt của mình.