Chương 32: Vật họp theo loài

—-o0o—-

“Cẩm Thành, làm sao vậy?”

Thấy Lý Cẩm Thành thần sắc khác lạ, cậu bạn đồng nghiệp kia nghi hoặc hỏi một câu.

Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần lắc đầu, còn nói:” Quyển này cậu có thể cho tôi không?”

Cậu đồng nghiệp không rõ ý của cậu dùng thái độ ‘tôi không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của anh’ nhìn cậu một cái xoay người vào văn phòng.

Buổi tối lúc Hà Chấn Hiên trở về thì Lý Cẩm Thành đang tựa vào đầu giường đọc sách.

Hết lần này đến lần khác Tống Lưu Bạch đưa ra đề nghị cho cậu tiếp tục học đào tạo sâu cậu dần đem chuyện này đặt ở trong lòng.

Cậu thủy chung đối văn học cổ điển ôm một nhiệt tình thật lớn, hơn nữa cậu thực hoài niệm cuộc sống đại học, bởi vậy dưới tình huống này cậu chuẩn bị đợi cho học kỳ chấm dứt sẽ đệ trình đơn xin từ chức với nhà trường.

“Cẩm Thành.”

Thời gian đã khuya, biết cậu cố ý chờ mình về nhà, Hà Chấn Hiên không khỏi vuốt nhẹ tóc của cậu nói:”Lúc trước đã nói với em không cần chờ anh về nhà…”.

“Không có việc gì, dù sao em cũng muốn đọc sách hơn nữa em vẫn luôn ngủ trễ.”

Chỉ cần cậu hạ quyết tâm, Hà Chấn Hiên rất ít khi phản đối việc làm của cậu.

Nghĩ nhiều lời vô ích, anh xoay người đi lấy áo ngủ.

Lý Cẩm Thành lặng yên không một tiếng động xuống giường, đem tạp chí giấu dưới gối đầu đi đến trước mặt Hà Chấn Hiên, nói:”Em không phải hoài nghi anh nhưng anh có thể giải thích một chút đây là chuyện gì?”

Hà Chấn Hiên nhìn ảnh bìa bản tạp chí ngẩn người, lúc sau mới nói:”Là phóng viên kia…”

“Cái gì phóng viên?”

“Chính là đêm đó em tới đón anh thì thấy người kia.”

“Các anh sau đó lại gặp mặt?”

“Đúng, ở trước cửa công ty cậu ta nói vì cảm ơn nên mời anh ăn cơm nhưng bị anh cự tuyệt.”

Lý Cẩm Thành vô ý thức nhìn biểu tình trên mặt Hà Chấn Hiên thấy anh có chút cau mày cầm quyển tạp chí không nói lời nào, lại nghĩ đến anh chưa từng lừa gạt mình cậu cũng không khỏi đắc ý thở ra, nói:”Cho nên cũng chỉ là một sự hiểu lầm?”

“Phải “

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà…”

Lý Cẩm Thành nghĩ nghĩ, còn nói: “Anh về sau không cần gặp lại cậu ta.”

“Anh cùng cậu ta cơ hồ không biết… Còn có, anh sẽ cho người ở bộ phận quan hệ xã hội cùng truyền thông phóng viên chào hỏi, làm cho bọn họ về sau không hề đăng những tin tức gì liên quan đến chúng ta…”.

Nghĩ đến Hà Chấn Hiên ở trên mạng có một dàn fan khổng lồ vì phúc lợi bọn suy nghĩ, Lý Cẩm Thành phất tay nói:”Không cần, cũng không phải chuyện gì lớn lắm.”

Cậu thật không có đem chuyện này để ở trong lòng, hơn nữa Hà Chấn Hiên cũng không phải nghệ sĩ những lời nói gièm pha loại này không được vài ngày sẽ nhanh chóng bị mọi người quên đi.

Thấy Lý Cẩm Thành xoay người chuẩn bị trên giường, Hà Chấn Hiên đột ngột từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, nói: “Như thế nào? Cẩm Thành, nhìn thấy tin tức như vậy em không có một chút cảm tưởng gì sao?”

Hà Chấn Hiên trong lời nói mang ý cười, Lý Cẩm Thành có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, nói: “Chỉ dựa vào bản thân anh, cho dù anh tuổi già sức yếu xấu đến không nói nổi, cũng như trước sẽ có rất nhiều người luôn đeo bám anh. Hơn nữa, anh lại có dáng vẻ như vậy về lâu về dài sẽ…”

“Về lâu về dài sẽ thành dạng gì?”

“Dạng suy yếu!”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành mạnh mẽ đá một cái vào chân của anh, đang chuẩn bị chạy về phía trước trốn lại bị Hà Chấn Hiên một phen ôm lại.

“Chấn Hiên…”

Trong lòng cậu bắt đầu có dự cảm không tốt, mấy giờ sau cậu lại một lần nữa lĩnh hội năng lực kéo dài thời gian của Hà Chấn Hiên làm người ta khủng bố.

Ngày hôm sau, Lý Cẩm Thành cảm giác không khí trong văn phòng làm việc của mình có chút khác thường các đồng nghiệp len lén nhìn nhưng khi cậu ngẩng đầu lên bọn họ lại nhanh chóng thay đổi tầm mắt của mình.

Trong không khí tràn ngập tò mò thắc mắc.

Lý Cẩm Thành cho rằng bọn họ để ý chính là chuyện của cậu và Hà Chấn Hiên xuất hiện trên trang bìa tạp chí bìa bởi vậy cũng không có quá để ý.

Buổi chiều trường tan học, cậu đi đến Vinh Thịnh đón Hà Chấn Hiên tan tầm, sau đó hai người lại cùng đi bệnh viện thăm Hà Tông Đồng cùng Hà Kỳ Phong.

Tuy rằng ở trong lòng đối Hà Tông Đồng hình thành một khúc mắc nhưng nói như thế nào ông trước sau cũng là ông nội của Hà Chấn Hiên, xuất phát từ lễ nghi cơ bản nhất Lý Cẩm Thành cũng phải quan tâm đến ông.

Tới phòng bệnh của Hà Tông Đồng thì thấy chú thím hai của Hà Chấn Hiên cũng có mặt.

Hà Chấn Hiên khách khí cùng thú thím nói vài lời xã giao sau đó hỏi thăm tình trạng phục hồi của ông mình.

Hà Tông Đồng được chẩn đoán là bệnh tình tốt đẹp, cuối tuần sau là có thể xuất viện.

Về phần Hà Kỳ Phong, cậu ta tuổi trẻ khỏe mạnh cho nên hẳn là xuất viện sớm hơn Hà Tông Đồng.

Hà Chấn Hiên hiện giờ đối với ông nội không lời nào để nói nên nói chuyện phiếm vài câu anh chuẩn bị cùng Lý Cẩm Thành đi qua phòng bệnh kế bên thăm Hà Kỳ Phong.

“Chấn Hiên, từ từ, ông…”

“Ông có cái gì muốn nói?”

Thấy anh cũng không ngồi ở bên cạnh mình kiên nhẫn lắng nghe ý tứ, Hà Tông Đồng chỉ phải nói:”Ông thân thể không tốt, tuổi tác cũng lớn… ông tính toán đem toàn bộ cổ phần Vinh Thịnh chuyển sang danh nghĩa của con, như vậy… con có thể toàn quyền làm chủ, xử lý công việc của công ty…”

Làm xong giải phẫu chỉ trong vài ngày Hà Tông Đồng nhìn già nua tiều tụy một ít, nghe ông nói ra nói như vậy lại nhìn biểu tình trên mặt ông Lý Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy ông có chút đáng thương.

Sau đó vì cậu có thói quen nghiên đầu sang một bên, rất nhanh cậu thấy được một màn ngoài ý muốn.

Hà Tông Đồng ở chính là phòng bệnh hạng nhất, phòng được bố trí như một khách sạn xa hoa.

Trước đó chú thím hai của Hà Chấn Hiên ngồi ở giường bệnh bên trái, Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên ngồi ở vị trí đối diện họ.

Hiện giờ cậu đứng ở bên cạnh, có thể thấy chú hai của Hà Chấn Hiên Nhị hai tay đặt ở trên đầu gối.

Khi nghe đến Hà Tông Đồng nói ra câu kia thì ông ta vô ý thức cúi đầu đem hai tay của mình nắm chặt, mà vợ ông lúc này đang dùng một ánh mắt trào phúng tức giận nhìn hai tay của ông ta.

Mặt cùng tâm không hợp vì chú của Hà Chấn Hiên cảm thấy là con trai mình hy sinh không đáng giá.

“Ông thân thể chưa tốt lắm, chuyện này không cần vội vã như vậy.”

Hà Chấn Hiên muốn lấy phương thức này an ủi ông nội. Thấy chú hai buông hai tay của mình chuẩn bị ngẩng đầu Lý Cẩm Thành rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Hà Kỳ Phong khôi phục rất nhanh, ở trên giường không thể có hoạt động mạnh nhưng cậu ta nhìn qua căn bản không giống như là một người mới làm xong giải phẫu đang trong giai đoạn phục hồi.

Bạn bè của cậu ta cũng rất nhiều vừa đẩy cửa phòng bệnh đi vào Lý Cẩm Thành cuối cùng hiểu được cái gì gọi là vật họp theo loài.

Một đám người trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ trốn ở bên trong không kiêng nể gì hút thuốc náo loạn.

Không biết còn tưởng rằng mình không cẩn thận đi vào một câu lạc bộ tư nhân bí mật của những cậu ấm đua đòi.

Nhưng kể cả Hà Kỳ Phong hoặc đám bạn bè kia thoạt nhìn đều có chút sợ hãi Hà Chấn Hiên.

Hà Chấn Hiên đi vào, bọn họ cười gượng tìm cớ ra về để lại trên giường bệnh một mình Hà Kỳ Phong vì hành động bất tiện không thể chạy thoát nên lộ ra vẻ mặt táo bón.

“Cẩm Thành, em ngồi đi anh giúp em cắm hoa.”

Nhìn Hà Chấn Hiên cầm bó hoa và một cái bình đi ra ngoài, Hà Kỳ Phong mới thở phào một cái, nói:”Cẩm Thành, may mắn có anh!”

Nhìn bộ dạng cậu như được đại xá làm cho Lý Cẩm Thành buồn cười, còn nói:”Ba mẹ của em ở phòng bệnh kế bên em không sợ họ mắng sao?”

“Họ sớm đã quen như vậy rồi.”

Thay đổi tư thế nằm cho thoải mái cậu ta còn nói:”Đúng rồi, anh cùng anh họ sao lại thế này?”

“Tiếu Chi Khiêm a! Chuyện xấu của anh họ cùng bạn trai, hôm nay trên mạng toàn là tin tức về anh ấy!”

“Tiếu Chi Khiêm là ai?”

“Anh a…”

Hà Kỳ Phong vẻ mặt như bất lực đang chuẩn bị cùng Lý Cẩm Thành giải thích thì Hà Chấn Hiên lúc đó ôm một bình hoa đi trở vào.

Hà Kỳ Phong liếc nhìn Lý Cẩm Thành biểu tình trên mặt cậu ta ra vẻ không giúp được cậu.

Lúc ra về Lý Cẩm Thành để cho Hà Chấn Hiên lái xe.

Đợi cho Hà Chấn Hiên cài giúp cậu đai an toàn cậu mới mở di động bắt đầu lên mạng.

Trên mạng quả nhiên đều là tin tức liên quan đến Tiếu Chi Khiêm, mà tên của cậu ta đều gắn liền với Hà Chấn Hiên. Nào là người yêu thần bí của Hà Chấn Hiên, nào là người làm hàng vạn hàng nghìn phụ nữ ở Hồng Kông tan nát cõi lòng.

Trên mạng còn có một đoạn video, Lý Cẩm Thành lại mở liên kết.

Trên màn hình là một thanh niên ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, ngũ quan thanh tú đang bị phóng viên bao vây chặn đường.

“Tiếu tiên sinh, nghe nói anh là người phóng viên ở sân bay bị té ngã được Hà tiên sinh đỡ dậy có phải hay không? Bởi vì hai người đã sớm nhận thức nên anh ta mới đối với anh thân mật như vậy?”

“Tiếu tiên sinh, nghe nói Hà tiên sinh giới thiệu cho anh vào làm cho tập đoàn Vinh Thịnh có phải hay không?”

“Tiếu tiên sinh, nghe nói Hà tiên sinh đã xuất quỹ cùng một người kết hôn, người nọ có phải là anh hay không?”

“Tiếu tiên sinh! Tiếu tiên sinh!”

Trong video Tiếu Chi Khiêm tựa hồ bị đám phóng viên như lang như hổ phóng viên làm thành chật vật không chịu nổi, cuối cùng cậu ta dừng bước lại tươi cười ngượng ngùng đối mặt màn ảnh.

“Tôi cùng Hà tiên sinh cũng không thân thậm chí cũng không tính là bạn bè, nhưng Hà tiên sinh đối với người khác tốt lắm thực thiện lương…”

Nói xong cậu cắn môi mình rồi ngẩng đầu lên trong ánh mắt rõ ràng áy náy.

“Tôi không biết Hà tiên sinh có kết hôn chưa, nhưng nếu anh ấy đã kết hôn tôi cần cùng người yêu anh ấy giải thích, tôi không thể để ai nghi ngờ làm phức tạp mối quan hệ của họ…”

“Tiếu tiên sinh, nếu Hà tiên sinh không có kết hôn, anh đối với anh ta có động lòng?”

Tiếu Chi Khiêm trên mặt hiện ra một mảnh đỏ ửng, một lát sau cậu ta mới sợ hãi nói: “Chắc sẽ có, dù sao anh ấy cũng ưu tú như thế…”

“Tiếu tiên sinh, chuyện Hà tiên sinh kết hôn chỉ là tin vỉa hè, anh rất có dũng khí tôi chúc phúc anh!”

Nghe thấy phóng viên trong đoạn video phát ra tiếng cười thiện ý Lý Cẩm Thành không khỏi có chút hoang mang nghĩ khi nào thì phóng viên ở Hồng Kông lại nói chuyện tốt như thế?

Nhưng rồi nghĩ đến Hà Chấn Hiên từng nói qua anh họ của cậu ta là chủ biên một nhà xuất bản Lý Cẩm Thành rất nhanh lại cảm thấy thoải mái.

Về phần Tiếu Chi Khiêm, đạo diễn một màn kịch lớn như vậy cậu ta tột cùng muốn làm cái gì?

Điềm đạm đáng yêu tìm Hà Chấn Hiên giải thích, mời anh ăn cơm, sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần đã cảm thấy mình có cơ hội cùng với Hà Chấn Hiên?

“Cẩm Thành, đem di động cho anh.”

Đợi khi Lý Cẩm Thành nghe Hà Chấn Hiên nói với mình thì anh đã đem xe ngừng ở bên đường.

Mà lúc này trên mặt của anh phẫn nộ không chút nào che dấu.