Đó là một bản giám định ADN của ông ta và Lý Gia Tuấn, kết quả thể hiện hai người không có quan hệ huyết thống.
Lý Diệu Tổ hai tay run rẩy xem lại báo cáo giám định, cho đến khi ông ta thấy nội dung của một lá thư khác ông ta kinh ngạc không dám tin cuối cùng biến thành phẫn nộ.
Thì ra Lý Gia Tuấn vốn không phải con trai ruột của mình! Mà là con hoang của Tống Uyển Như cùng một người đàn ông tên là Ngụy Luân Nguyệt!
Chính mình lại bị bà ta lừa nhiều năm như vậy! Còn luôn đem đứa con hoang đó như báu vật mà nâng niu trong lòng bàn tay!
Nghĩ đến đủ loại phát sinh đã qua, mấy năm nay mình để Lý Cẩm Thành thua thiệt Lý Diệu Tổ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đến bình minh.
“Diệu Tổ, chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của ông như thế nào khó coi như vậy?”
Trong mắt Tống Uyển Như lộ ra lo lắng, Lý Diệu Tổ nhìn bà ta chỉ cảm thấy bản báo cáo giám định ADN nói không chừng là giả.
Đầu tiên lai lịch nó quá kỳ quái, thứ hai tư liệu quá mức tường tận, thật giống như từng có người cố ý điều tra chuyện này.
“Đó là cái gì?”
Thấy Tống Uyển Như chuẩn bị đi tới, Lý Diệu Tổ vội vàng đem vài thứ kia nhét vào trong túi mình túi, nói: “Danh sách kết toán của ngân hàng.”
“Còn lại nhiều hay ít?”
“Thiếu hơn ba triệu, nhà này…” Nói xong ông ta vô hạn nhớ nhung ngẩng đầu mắt nhìn bốn phía, nói: “Nói không chừng cũng sẽ bị ngân hàng lấy đi.”
Nhà dột gặp đêm mưa, Tống Uyển Như có chút không dám tin trợn to hai mắt của mình, nói: “Chúng ta đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
“Không biết, tới đó thì tìm cách đi?”
Nói xong câu này, Lý Diệu Tổ rửa mặt rồi ra ngoài.
Tống Uyển Như cho là ông ta đi tìm Lý Cẩm Thành nói giúp, ăn lung tung một chút bà ta bắt đầu ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho những bà bạn mà bà ta quen biết, nghĩ là mấy người đó sẽ đến giúp mình.
Bà ta từng cùng những người này ăn cơm, uống trà chiều cũng tặng không ít lễ vật sang quý, nhưng đến hôm nay những người này hoặc là không tiếp điện thoại, hoặc là thay đổi số điện thoại di động của mình.
Mấy năm trước, lúc vợ của Ngụy Luân Nguyệt đuổi bà ra khỏi nhà thì cảnh ngộ của Tống Uyển Như cũng giống như lúc này, nhưng cuối cùng bà ta vẫn thành công gả cho Lý Diệu Tổ không biết ưu tú hơn Ngụy Luân Nguyệt bao nhiêu lần.
Nghĩ đến sau đó những người này có biểu tình kinh ngạc, ghen tị, Tống Uyển Như mới có chút cảm giác thư thái, sau đó bà ta lại gọi điện thoại cho chị dâu của mình.
Tống Uyển Như xuất thân từ nông thôn, hiện giờ cả một nhà anh trai bà ta vẫn ở đó như trước, tuy rằng bà ta cảm thấy chị dâu của mình thô tục không chịu nổi, nhưng chỉ có lợi ích là thứ duy nhất mà bà ta quan tâm lúc này, trong đầu bà ta chợt lóe lên ánh sáng bà ta vẫn có thể nghĩ biện pháp tốt nhất cho mình.
Bà ta nghĩ Lý Cẩm Thành là người có ăn học, sĩ diện, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là đi tìm hiệu trưởng trường của cậu, làm cho cậu cả đời đều không thể ngẩng cao đầu ở trước mặt đồng nghiệp của mình.
Để người ta ghê tởm đồng tính luyến ái nhưng vừa nghĩ tới con trai mình cũng như vậy, Tống Uyển Như cảm giác được một trận đau lòng chưa từng có.
Đợi cho Gia Tuấn được thả ra, mình nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh của nó!
Tống Uyển Như nghĩ ra biện pháp còn ác hơn chị dâu của bà ta, bà ta ở trên tờ giấy trắng viết xuống cái mà bà ta gọi là chứng cứ phạm tội của Lý Cẩm Thành, tiếp theo lại mang theo tờ giấy đó tới trường mà Lý Cẩm Thành hiện giờ đang dạy học.
Đáng tiếc bà ta mới vừa đến cửa trường học, còn chưa kịp đem tờ giấy kia mở ra, lại không biết vì sao xuất hiện hai người đến đưa bà ta vào trụ sở cảnh sát!
Lý do là bà ta quấy rối trật tự công cộng, hơn nữa còn có đầy đủ nhân chứng vật chứng!
Mặc kệ Tống Uyển Như khóc lóc lăn lộn thế nào, cuối cùng bà ta không chỉ đóng hóa đơn phạt, còn bị giam bảy ngày.
Tống Uyển Như không có cách nào trước khi bị cảnh sát giám sát, bà ta đành phải gọi điện thoại cho Lý Diệu Tổ, nhưng Lý Diệu Tổ không biết đã xảy ra chuyện gì điện thoại di động của ông ta luôn trong tình trạng tắt máy.
Tống Uyển Như trong lòng không yên, cũng không có tâm tình gọi điện thoại cho người khác.
Bảy ngày sau, Tống Uyển Như ra khỏi trại tạm giam, khi bà ta trở về nhà, phát hiện nơi đó không có bóng dáng của Lý Diệu Tổ, trong lòng bà ta càng lúc càng bất an.
Tủ quần áo chung của hai người trống một nửa, giấy tờ tùy thân của Lý Diệu Tổ sổ tiết kiệm trong nhà đã không cánh mà bay. Tống Uyển Như tay chân như nhũn ra ngã ngồi ở trên giường, nghĩ Lý Diệu Tổ không chỉ có bỏ rơi mình, hơn nữa còn không để lại bất cứ thứ gì!
Bà ta không biết ngồi ở đó bao lâu, sau lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động, bà ta chuyển từ buồn sang vui, một bên gọi to Diệu Tổ, một bên lao ra khỏi phòng ngủ.
Đang ở trong phòng khách là Ngụy Xuân Phương, đại khái không nghĩ tới bà ta sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sửng sốt một chút, chị mới nhăn nhó gọi một tiếng bà chủ.
“Ông chủ đâu? Ông chủ đã đi đâu?”
“Ông chủ đi rồi.”
Có chút khó chịu giãy khỏi hai tay của Tống Uyển Như, Ngụy Xuân Phương còn nói: “Nhân viên ngân hàng ngày mai sẽ đến tịch thu tài sản.”
“Ông chủ đã đi đâu?”
“Không biết, ông chủ không nói.”
Nói xong Ngụy Xuân Phương đem lá thư cô định đặt lên bàn giao cho Tống Uyển Như, nói: “Đây là ông chủ nhờ tôi giao đưa cho bà.”
Mấy ngày trước cô cũng đã rời khỏi nơi này, hôm nay tới là theo căn dặn của Lý Diệu Tổ đem phong thư này giao cho Tống Uyển Như. Nhìn Tống Uyển Như gần như điên cuồng, Ngụy Xuân Phương không tiếng động thở dài, sau đó rất nhanh rời đi khỏi nơi mà cô đã từng có rất nhiều kỷ niệm.
Tống Uyển Như vốn tưởng rằng đây là thư Lý Diệu Tổ viết cho bà ta, trong tưởng tượng của bà ta Lý Diệu Tổ đã vì bọn họ nghĩ đường lui rất tốt, việc gì cũng không cần mình quá mức quan tâm, nhưng đến khi bà ta mở ra lá thư bà ta mới biết được tất cả chẳng qua là vọng tưởng của bà ta.
Trong thư chỉ là một bản báo cáo giám định ADN và một phần tư liệu, tư liệu miêu tả tường tận quan hệ mấy năm nay giữa bà ta và Ngụy Luân Nguyệt.
“Lý Cẩm Thành, tao nhất định phải làm cho mày không được chết tử tế!”
Tống Uyển Như xé nát phong thư, trong mắt cũng rất nhanh hiện ra điên cuồng.
Thu được tin tức Lý Diệu Tổ rời đi Hồng Kông, thì Lý Cẩm Thành đang chờ Hà Chấn Hiên đón cậu xuất viện.
Cậu bị thương không nghiêm trọng lắm nhưng vì Hà Chấn Hiên kiên trì cậu vẫn phải ở bệnh viện ngốc khoảng một tuần.
Ở trong lòng Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên luôn giống như từ trên cao nhìn xuống chúng sinh nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc này, cậu chỉ cảm thấy người này tính cách có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng anh lại luôn yên lặng vì người khác làm tốt tất cả, Lý Cẩm Thành đột nhiên phát hiện thay mình rót nước cũng tốt, giúp đỡ mình đi vệ sinh cũng thế, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho mình tất cả đều rơi trên vai của Hà Chấn Hiên, hơn nữa lúc làm việc này anh luôn có biểu tình đương nhiên, tựa hồ đã sớm nhận định mình là người yêu hoặc là bạn đời của anh.
Biết Lý Cẩm Thành bị thương, Hà Tông Đồng có đến bệnh viện thăm cậu một lần những người khác trong Hà gia cũng lần lượt đến.
Vài người thái độ không giống nhau nhưng có thể là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, chú ba và thím ba của Hà Chấn Hiên lần này đối với cậu thân mật rất nhiều.
Ngoại trừ những người đó, vẫn luôn lo lắng cho Lý Cẩm Thành nên Trâu Tuấn Khải cũng từng mang theo bạn gái của mình đến bệnh viện thăm cậu.
Phát hiện Lý Cẩm Thành nằm ở phòng bệnh sang trọng, Trâu Tuấn Khải đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó lộ ra một biểu tình khinh thường mà nói: “Lúc trước để cậu theo tôi đi chơi bóng rổ cậu cũng không chịu, hiện giờ tốt lắm thế nhưng bị vài tiểu lưu manh giựt tiền đánh tới nhập viện!”
Đây là lý do Lý Cẩm Thành xin phép với giáo sư, cũng là lý do Hà Chấn Hiên thoái thác đối với người nhà của mình.
Thấy Lý Cẩm Thành chỉ cười, Trâu Tuấn Khải có vẻ càng thêm không kiên nhẫn, ai một tiếng, mới có chút không được tự nhiên nói: “Đến cùng có nghiêm trọng không?”
Vết thương trên người Lý Cẩm Thành do cậu chọc giận mấy người đó mà có, nghe được Trâu Tuấn Khải hỏi như vậy cậu lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da.”
“Như vậy thì tốt quá, nhưng mà Lý Cẩm Thành cậu không thể như vậy nữa!”
Thấy Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, Trâu Tuấn Khải lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sau khi xuất viện tôi cùng cậu đi học Taekwondo, nếu không học thái cực quyền cũng được, cậu nhìn cậu đi, giống y như gà bệnh, cậu có biết không lúc tôi lần đầu tiên thấy cậu đã cho rằng chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cậu!”
Quan tâm sẽ bị loạn, thấy anh ta nói mãi không ngừng bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn của anh ta vẫn đứng ở bên cạnh không nói lời nào chỉ vỗ nhẹ một chút lên vai làm Trâu Tuấn Khải đột nhiên im bặt, sau đó lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
Nghe nói hai người là bạn học hồi trung học, lúc đi học cũng đã để ý nhau, đoạn thời gian trước nhờ một buổi họp mặt bạn bè nên vô tình gặp nhau, sau đó y như sao hỏa đυ.ng địa cầu, không thể ngăn cản.
Lý Cẩm Thành thực sự rất thích người bạn gái này của Trâu Tuấn Khải, cũng cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.
Trên thế giới này kỳ thật có rất nhiều chuyện thú vị, cũng có rất nhiều người thật lòng quan tâm đến mình, còn những người chưa từng để mình ở trong lòng Lý Cẩm Thành cảm thấy không cần để ý tới.
Xóa tin nhắn trong di động do nhân viên của công ty thám tử nhắn cho cậu, Lý Cẩm Thành chuyên tâm xem video diễn tấu của Tiếu Lương Ngọc trên ipad.
Cậu nghĩ trong cuộc đời của Lý Diệu Tổ, người mà ông ta yêu nhất hẳn là bản thân ông ta, nếu nói là tôn nghiêm thì đó là thứ ông ta vứt bỏ đầu tiên để đổi lấy giàu sang, đối với người vợ tào khang vô tư mà kính dâng cho ông ta. Sau đó gặp khó khăn, vì bản thân, ông ta lần thứ hai vứt bỏ người mà ông ta cho là tình yêu đích thực của mình.
Một người như ông ta sống trên đời này đến tột cùng là có ý nghĩa gì?
Khi Hà Chấn Hiên đẩy cửa phòng bệnh ra thì Lý Cẩm Thành đang ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm ipad đến ngẩn người.
Trên mặt cậu biểu tình hơi có vẻ thâm trầm, trên người cũng tản ra một loại hơi thở tịch liêu.
Đại khái là bởi vì cậu bình thường biểu hiện quá mức bình tĩnh, dáng vẻ này của Lý Cẩm Thành ngược lại làm cho người ta có chút bất an, lặng yên không một tiếng động đi qua Hà Chấn Hiên nhẹ nhàng chạm vào cổ lộ ra ngoài của Lý Cẩm Thành thấp giọng nói: “Xem cái gì?”
“Video diễn tấu của Tiếu Lương Ngọc.”
Lý Cẩm Thành rất thích Tiếu Lương Ngọc, một mặt là bởi vì anh ta tài hoa xuất chúng, mặt khác là bởi vì tuổi anh ta còn rất trẻ mà
am hiểu cả nhạc đang lưu hành và nhạc cổ điển thuần túy, năm nay mới hai mươi tám tuổi, đã là nghệ sĩ diễn tấu nổi danh trong giới violon trên thế giới.
Tin tức mấy ngày nay đều là về chuyện anh ta sắp đến Hồng Kông tổ chức buổi độc tấu của mình, Lý Cẩm Thành cảm thấy đây là cơ hội khó có được lần này cậu nhất định phải đến nghe Tiếu Lương Ngọc diễn tấu.
Thấy cậu đưa cao ipad trong tay mình, Hà Chấn Hiên tùy ý nhìn thoáng qua lập tức thu hồi tầm mắt của mình, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đã là tháng mười một, không khí nóng bức và toàn bộ cảm giác dính dấp không thoải mái trên người làm cho người ta mệt mỏi đã biến mất, Hà Chấn Hiên nhìn xe qua lại trước mặt nói: “Cẩm Thành, cha của em đã rời khỏi Hồng Kông bay đi Brazil…”Dừng một chút, anh còn nói: “Có cần trợ giúp ông ấy một chút hay không?”
“Không cần.”
Nhìn cảnh phố phường ngoài cửa sổ xe dần dần lướt qua, Lý Cẩm Thành ngữ khí lãnh đạm nói: “Nếu có thể, em hy vọng ông ta có thể thảm hại hơn nữa.”