Chương 11: Bị tập kích

Vài ngày sau, Lý Diệu Tổ lại đến trước cổng trường chờ Lý Cẩm Thành.

Đáng tiếc mặc dù ông ta đi sớm thế nào cũng không thấy bóng dáng Lý Cẩm Thành cùng với chiếc xe của cậu, rơi vào đường cùng Lý Diệu Tổ đành phải thừa dịp trong thời gian lên lớp đến trường học tìm cậu.

Nghe đồng nghiệp nói cha cậu đang ở cửa ban công chờ cậu, Lý Cẩm Thành khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Đây là nơi cậu công tác hơn ba năm nhưng đây là lần đầu tiên Lý Diệu Tổ tới trường học của cậu.

Lý Cẩm Thành nói lời cảm ơn với đồng nghiệp rồi đi đến cửa ban công, khi cậu đến liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Diệu Tổ.

Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy cậu, lo lắng trên mặt ông ta liền biến thành tức giận.

“Vì sao không tiếp điện thoại của cha?”

“Di động hỏng rồi.”

Lý Diệu Tổ bị những lời này của cậu làm cho cứng đờ, thấy biểu tình không sao cả của Lý Cẩm Thành, ông ta nói tiếp: “Cẩm Thành, ta là cha của con, trong nhà hiện tại gặp phải khó khăn, con sao lại có thể không quan tâm gì đến chúng ta như vậy?”

Lý Diệu Tổ nhìn qua dường như đã già đi rất nhiều, giọng nói cũng có chút bi thương, Lý Cẩm Thành nhìn ông cũng không nói lời nào.

“Cẩm Thành, cha nuôi con nhiều năm như vậy, không có công cũng có lao, con coi như thương hại cha, giúp cha được hay không?”

“Năm đó mẹ sau khi sinh tôi không bao lâu liền viết di chúc, bà đem toàn bộ tiền để lại cho tôi.”

“Con có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, nói đúng hơn là cho dù không có ông, mẹ cũng có thể lập quỹ để tôi học hành, tôi cũng có thể không lo không nghĩ lớn lên… Đúng rồi, còn một món tiền, nghe nói khi đó ông mượn toàn bộ đồng vốn quay vòng của công ty nhựa phải không?”

Nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, trong lòng Lý Diệu Tổ đột nhiên xuất hiện bất an mãnh liệt, nhìn cậu nói: “Làm sao con biết?”

“Luật sư, bạn bè của mẹ, rất nhiều người nói cho tôi biết.”

Lý Diệu Tổ luôn cảm thấy được cậu muốn ám chỉ với mình cái gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Lý Cẩm Thành dường như còn chưa biết chân tướng của việc kia.

Chỉ là trong đầu một khi xuất hiện ý nghĩ đó, bất an trong lòng rất nhanh lớn lên, Lý Diệu Tổ nhìn Lý Cẩm Thành trước mặt, lại không dám ép buộc cậu nói giúp mình nữa.

“Ông nhanh đi tìm Hà Tông Đồng hoặc Hà Chấn Hiên đi, nói không chừng bọn họ sẽ giúp ông.”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành đã xoay người đi.

Lý Diệu Tổ hồn bay phách lạc đi khỏi trường học, đồng thời trong đầu của ông ta không ngừng hiện ra một ý nghĩ, nhưng ông ta cũng không dám suy nghĩ xa hơn.

Không đến mấy ngày sau, Lý Diệu Tổ phát hiện mình đã tính nhầm.

Hà Tông Đồng không chịu thực hiện lời hứa của mình.

Ngay từ đầu là Tư Khải Lâm liên hệ với ông ta, cho tới bây giờ chuyện này cũng là Tư Khải Lâm nói với ông ta.

Người nọ có tài khéo ăn nói, đầu óc linh hoạt, nói mấy câu là có thể đem ông ta biến thành xấu hổ không thôi, hơn nữa thân phận, địa vị của Hà Tông Đồng rất cao, Lý Diệu Tổ dần dần cũng hiểu được mình đã không thể gửi gắm toàn bộ hy vọng trên người ông ấy.

Sau đó ông ta lại nghĩ tới Hà Chấn Hiên, nghĩ đến thái độ ngày đó của anh đối với Lý Cẩm Thành, trong lòng của ông ta rất nhanh lại dấy lên một tia hy vọng mới.

Đáng tiếc ông ta không biết số điện thoại riêng của Hà Chấn Hiên, bất đắc dĩ Lý Diệu Tổ đành phải lấy hết dũng khí đến tập đoàn Vinh Thịnh tìm anh.

Chỉ là lần này ông ta định sẵn sẽ thất vọng, ông ta không có hẹn trước bảo vệ ở cổng không cho phép ông ta đi vào, sau đó ông ta thẹn quá thành giận, gào lớn ta là cha vợ của Hà Chấn Hiên, bị bảo an cười cười mời ông ta đến sở cảnh sát.

Không ngừng hy vọng rồi thất vọng, lại sắp đến hạn trả khoản vay ngân hàng, thời gian thì còn không đến hai tuần, Lý Diệu Tổ nhìn qua giống như già đi mười tuổi.

“Thằng nhóc khốn kiếp kia vốn là kẻ vong ân bội nghĩa mà cha nuôi dưỡng, lúc trước cha nên bỏ nó vào cô nhi viện mới đúng!”

Lý Diệu Tổ uống nhiều rượu, bởi vì bi thương lại thêm nóng giận dâng lên, nhìn qua bộ dáng ông ta giống như sắp khóc lên.

Tuy rằng biết ông không phải cha ruột của mình, nhưng mấy năm nay ông ta vẫn luôn đối với mình rất tốt, hơn nữa Lý Gia Tuấn cực kỳ hận Lý Cẩm Thành, cảm thấy là cậu đã đoạt đi Hà Chấn Hiên vốn thuộc về mình, bởi vậy rất nhanh, hắn quyết định đứng cùng một mặt trận với Lý Diệu Tổ: “Cha, con lúc trước không phải đã nói với hai người đừng gả Lý Cẩm Thành cho Hà Chấn Hiên, hai người nghĩ vì sao con lại nói nói như vậy? Còn không phải là con đã sớm nhìn thấu bản chất của anh ta, ngoài mặt thì giả vờ ôn hoà, hiền hậu, thành thật, nhưng bên trong kỳ thật so với bất cứ ai khác đều tinh ranh, hiện tại anh ta nhất định cảm thấy nhà của chúng ta sắp không trụ được, lại sợ liên lụy đến bản thân, cho nên mới vội vã vạch rõ ranh giới với chúng ta! Cũng không thử nghĩ xem là ai nuôi anh ta lớn lên, quả thực không bằng heo chó!”

“Gia Tuấn!”

Tống Uyển Như tỏ ra mình là người có phẩm hạnh cao nhã, nghiêm khắc dạy bảo Lý Gia Tuấn.

Gần đây, đã mấy tháng bà ta không được mua trang sức và quần áo mới như trước kia, bởi vậy quần áo mặc trên người làm cho bà ta cảm thấy có chút không thoải mái, thấy Lý Gia Tuấn nhìn về phía mình, bà ta mới lộ ra một nụ cười từ ái nói: “Gia Tuấn, tuy rằng Cẩm Thành như vậy, nhưng con không được học theo nó.”

“Uyển Như, vì sao tính cách hai chúng ta như vậy, lại dạy dỗ ra súc sinh như Lý Cẩm Thành?”

Lý Diệu Tổ nói đến bi thương, còn chảy ra vài giọt nước mắt.

Tống Uyển Như cầm lấy bàn tay trên đầu gối của ông ta: “Diệu Tổ, người đang làm, trời đang nhìn, không phải không báo, mà là…”

Khi nói Tống Uyển Như chợt nhớ tới những chuyện mình đã từng làm, khủng hoảng dâng lên, bà ta nói không nên lời câu thoại kinh điển thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình.

Bà ta kỳ thật đã chuẩn bị đường lui tốt nhất cho mình, Ngụy Luân Nguyệt không có con trai, Gia Tuấn cũng rất ưu tú, đến lúc đó nếu Lý Diệu Tổ thật sự phá sản thì bà ta cùng lắm là mang theo con trai của mình nhận tổ quy tông, cũng nhân tiện trả thù sự khi dễ của vợ Ngụy Luân Nguyệt năm đó.

“Đúng rồi, Uyển Như, Gia Tuấn, hai người cùng Lý Cẩm Thành quan hệ không phải rất tốt sao, không bằng hai người cầu xin nó đi?”

Nghĩ đến quyền thế cùng tài phú của Hà gia, mình có thể có được một chút lợi ích, Tống Uyển Như cũng không khỏi động lòng.

Bất kể nói như thế nào, Lý Diệu Tổ trên mọi khía cạnh đều tài giỏi hơn Ngụy Luân Nguyệt, dù mình và Lý Cẩm Thành không gần gũi nhưng mấy năm nay nó vẫn luôn rất hiếu thuận với mình, hơn nữa, tính cách của Lý Cẩm Thành ôn hòa, rất dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Uyển Như xuất hiện một chút kích động, nói: “Được, em lập tức gọi điện thoại cho nó.”

Hai phút trôi qua, Tống Uyển Như oán hận buông điện thoại di động của mình xuống, nói: “Nó không tiếp điện thoại của em!”

“Để con thử xem?”

Đáng tiếc Lý Gia Tuấn điện thoại nhưng Lý Cẩm Thành vẫn không tiếp.

“Đồ vong ơn, súc sinh!”

Lý Gia Tuấn lửa giận so Tống Uyển Như còn lớn hơn, cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Nếu như vậy, đừng trách tao không khách khí”.

“Gia Tuấn, đừng xúc động, hiện tại Lý Cẩm Thành đã một nửa là người của Hà gia, hơn nữa con quên rồi sao? Hà Tông Đồng đã ở trước mặt nhiều người khẳng định địa vị của nó.”

“Mẹ, con không ngờ mẹ lại ngốc như vậy, hơn nữa, cũng không thể để anh ta chiếm hết lợi ích, mà chúng ta lại ở chỗ này chịu khổ!”

“Con muốn làm cái gì?”

Lý Gia Tuấn lộ ra nụ cười khinh miệt, nói: “Tìm người trùm bao bố đánh anh ta một trận! Lúc đó con sẽ không lộ mặt, chỉ cần có kế hoạch chu đáo, anh ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!”

Lý Gia Tuấn biểu tình có vẻ có chút hung ác, Lý Diệu Tổ có chút lo lắng nhìn về phía hắn, nói: “Quên đi, Gia Tuấn, chúng ta hiện giờ không thể đυ.ng vào nó.”

“Con nuốt không trôi cơn tức này! Còn có cha nữa, con sẽ thay cha dạy dỗ tên súc sinh này!”

Tuy rằng đến cuối cùng, Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như cũng không chịu đồng ý quyết định của Lý Gia Tuấn nhưng Lý Cẩm Thành đã thuận theo mình hơn hai mươi năm, xuất phát từ sự khinh thường Lý Gia Tuấn cũng không đem lời nói của bọn họ để trong lòng.

Hà Tông Đồng vì Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên tự mình đi tìm căn hộ, tuy rằng trước khi đến đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi tới nơi đó, Lý Cẩm Thành rất nhanh sửng sờ tại chỗ.

Đó là một biệt thự ở khu trung tâm, bốn tầng lầu, màu chủ đạo là màu trắng thuần khiết, lấy một dáng đứng cao ngạo ở giữa một khung cảnh cây cối xanh tươi rậm rạp.

Trước cửa lớn biệt thự là một bể bơi hình tròn, bể bơi hòa hợp với biệt thự tạo thành một tổng thể hoàn mỹ.

Bởi vì lầu hai là một sân thượng hình tròn, lầu ba là một ban công hình tròn, từ trên xuống dưới, giống như hình quạt mở rộng.

Hà gia dường như có rất nhiều bất động sản, nghĩ đến sau khi vào mùa thu, người một nhà bọn họ sẽ vào sống tại khu nhà cấp cao ở lưng chừng núi Lý Cẩm Thành không khỏi lắc đầu.

Chung quanh không có người, sau khi xuống xe, Hà Chấn Hiên vẫn luôn nắm tay cậu.

Trên tay hai người đều đeo nhẫn, tuy rằng không có can đảm ở trước mặt mọi người come out, cũng không chịu được người khác đồn đãi nói nhảm, nhưng có thể dùng phương thức bí mật tuyên cáo quan hệ giữa bọn họ, mỗi lần nhớ tới trong lòng Lý Cẩm Thành sẽ dâng lên một chút ngọt ngào.

Hà Chấn Hiên sẽ vĩnh viễn không biết dáng vẻ của anh trong mắt cậu.

Sau khi ánh sáng chói lóa như mặt trời biến mất, phía trên bờ vai của anh luôn xuất hiện nhiều ánh lửa.

Thật giống như hai cục đá lửa chạm vào nhau phát ra ánh sáng liên tiếp, mặc dù chúng nó lặng yên không một tiếng động, nhưng mỗi lần Lý Cẩm Thành thấy đều ảo tưởng ra tiếng vang bùm bùm.

Chỉ là chúng nó quá mức mỏng manh, đối lập khí chất lạnh lùng và biểu tình vô cùng ít của Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành cũng chỉ có thể dùng từ đáng yêu thẹn thùng để hình dung chúng nó.

Ở trong lòng Lý Cẩm Thành, chúng nó giống như là có sinh mệnh.

Nhìn ánh lửa trên vai Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành rất nhanh lại nhớ đến làn khói đen cậu đã thấy.

Ngoại trừ Lý Gia Tuấn, Tống Uyển Như, đêm đó khi ở bữa tiệc đính hôn của mình, Lý Cẩm Thành cũng nhìn thấy làn khói đen ở trên người của rất nhiều người, sau khi cậu quan sát kỹ cậu phát hiện những người này đều cố ý tiếp cận Hà Chấn Hiên.

Nói như vậy, bọn họ đều chán ghét mình, mặc dù bọn họ đều biểu hiện vân đạm phong khinh, nhưng trong nội tâm bọn họ chắc chắn đều nghĩ như vậy.

Còn có Lý Diệu Tổ ngày hôm đó đến tìm mình, chung quanh ông ta tựa hồ cũng xuất hiện làn khói đen như vậy…

“Cẩm Thành?”

Nghe thấy Hà Chấn Hiên gọi mình, Lý Cẩm Thành lấy lại tinh thần cùng anh đi vào trong biệt thự.

Trong biệt thự phong cách trang hoàng phần lớn giống như khu nhà cấp cao ở Vịnh Nước Cạn của Hà gia, nhưng chi tiết lại có rất nhiều chỗ bất đồng, tỷ như gia cụ nhiều hơn một chút, màu sắc cũng đậm hơn.

Biệt thự diện tích rất lớn, từ cửa lớn đi đến cầu thang thông lầu hai mất đúng 6 đến 7 phút, Lý Cẩm Thành đi theo bên cạnh Hà Chấn Hiên thưởng thức, một lát sau cậu mới nói: “Anh trước kia vẫn luôn ở cùng với người nhà sao?”

“Không, sau khi trở về Hồng Kông anh vẫn luôn ở một mình lúc cuối tuần vẫn phải cùng ông nội và mọi người ăn cơm.”

“Vậy anh dẫn em đến chỗ anh ở nhìn một chút được không?”

Căn hộ của Hà Chấn Hiên nằm ngay tại khu vực gần công ty, sau khi vào cửa liền thấy bậc thang, phía bên phải bậc thang là phòng khách, bên trái là phòng bếp.

Phòng dùng sắc màu rám nắng làm chủ đạo thỉnh thoảng tô điểm thêm đen, hồng, xanh làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Chỉ là đầu tiên nhìn thấy Lý Cẩm Thành liền thích căn hộ này.

“Em muốn ở nơi này.”

“Được.”

Lý Cẩm Thành quay đầu lại nhìn về phía Hà Chấn Hiên, cảm thấy cho dù mình nói cái gì anh cũng sẽ không chút do dự đồng ý.

Bên trái lầu hai là phòng sách và phòng tập thể thao, bên phải là một phòng ngủ cho chủ cùng hai phòng cho khách, tuy rằng không biết những người khác có tới nơi này không, nhưng bên trong dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi.

Lý Cẩm Thành chọn phòng ngủ gần phòng chủ, ở bên trong đi vài bước, cậu còn nói: “Em muốn ở trong này để một giá sách.”

Phòng rất lớn, nhưng chỉ có một chút đồ dùng cần thiết, Hà Chấn Hiên gật đầu, nói: “Anh sẽ cho người ta đến lắp đặt”

“Vậy cần bao lâu?”

“Một tuần?”

“Vậy chuẩn bị xong em sẽ dọn đến đây?”

“Được”

Sau đó cuộc sống cũng không có gì thay đổi, lúc rảnh rỗi thì cùng Hà Chấn Hiên ăn bữa cơm, thỉnh thoảng đi xem một vài phim điện ảnh, còn lại là chờ Hà Chấn Hiên đem phòng ở chuẩn bị xong, sau đó mình sẽ dọn đến.

Một tuần thời gian gặp mặt kỳ thật cũng chỉ có hai lần.

Nhận được điện thoại Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành mới vừa xuống xe, nghe anh hỏi mình ngày mai khi nào rảnh, Lý Cẩm Thành cười, nói: “Thầy Tống ít khi có lòng tốt, thấy chúng em ai nấy mặt đen như đáy nồi, đồng ý buông tha chúng em một ngày.”

“Vậy ngày mai gặp mặt?”

“Được, nhưng lần này phải mang theo Tiêu Tiêu.”

“Sao vậy?”

Nghe trong giọng nói Hà Chấn Hiên có ý cười, Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Cô bé nói một tuần không được gặp chúng ta, cảm thấy chúng ta đã quên cô bé.”

Hiện giờ hai người ở bên ngoài hẹn hò, cũng không thể giống như lúc trước thường xuyên gặp cô bé, nghĩ đến Tiêu Tiêu bình thường rất gần gũi với Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên nói: “Vậy ngày mai chúng ta mang cô bé đi công viên chơi trò chơi được không?”

“Được.”

Cúp điện thoại, Lý Cẩm Thành mới đi ra tầng hầm để xe vắng lặng, chỉ là vừa đi được mấy bước, cậu đã bị một người không biết từ đâu xuất hiện đánh bất tỉnh.

Trong nháy mắt sắp bất tỉnh, Lý Cẩm Thành khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, cậu nghĩ đã biết ai động thủ.