Đường Tuế Như tìm được một cái đình hóng gió, còn có thể thấy được tín hiệu WiFi, vì thế vui sướиɠ ngồi ở đình hóng gió chơi trò chơi.
Phong Lệ đứng xa xa nhìn cô, tấm lòng của tiểu phu nhân thật là lớn, như vậy mà cũng có thể an tâm chơi trò chơi, tình địch còn đang đi xem thủ trưởng đấy!
“Đường Tuế Như! Tôi muốn PK với cô!”
Đường Tuế Như cũng không ngẩng đầu lên nói, “Cô cho rằng với một người kĩ thuật tay mơ như cô có thể thắng được tôi?”
Nam Ương Ương trong lòng đang còn buồn bực chuyện vừa rồi, Diệp Cô Thâm đến một ánh mắt cũng không chịu cho cô ta!
Thật quá đáng!
“Ai muốn cùng cô chơi trò chơi!” Nam Ương Ương cười đi qua, “Kết hôn theo lời cha mẹ thì tính là cái gì, Diệp thủ trưởng căn bản không thật sự thích cô!”
“Nga, đã hiểu, cô đây là muốn bắt lấy tâm anh ấy, mời cô đi đi!” Cô hai tay nhanh chóng thao tác trên màn hình, “Chính cô không thể làm Diệp Cô Thâm thích, lại chạy tới đây tìm tôi PK thì tính cái mẹ gì! Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi có thời gian diễn ba cái trò xiếc này với cô chứ!”
“Đường Tuế Như không cần quá kiêu ngạo!”
Cô kiêu ngạo sao?
Còn tốt đi!
Chẳng qua chỉ là hoàn toàn không để Nam Ương Ương vào mắt mà thôi!
Một nữ nhân Diệp Cô Thâm chưa từng để vào mắt, cô hà tất muốn để vào mắt.
Một ván trò chơi rốt cuộc kết thúc, Đường Tuế Như ngẩng đầu nhìn cô ta, “Tôi muốn ăn nho xanh, cô còn không cho người mang đến cho tôi, còn muốn tôi phối hợp với cô! Vọng tưởng!”
Tình địch ở trước mặt khiêu chiến, cô cư nhiên còn nghĩ xem muốn ăn!
Đường Tuế Như tố chất tâm lý có phải quá tốt quá!
“Vậy cô đi theo tôi! Cũng không thể tiếp đón cô ở đây được, tôi còn muốn chút mặt mũi!” Nam Ương Ương nói xong xoay người rời đi.
Tâm tâm niệm niệm đến nho xanh tươi mới ướŧ áŧ vừa mới thấy, Đường Tuế Như lập tức đi theo.
Trong khuôn viên Nam Ương Ương ở trồng đầy hoa cúc vàng xinh đẹp, còn có tường vi bông lớn màu đỏ nhạt, trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Người giúp việc bưng lên một mâm nho xanh, Đường Tuế Như vừa nhìn nước miếng đã tràn lan, hương vị nhất định không tồi.
“Cá voi, cá mập!”
Nam Ương Ương bỗng nhiên gọi một tiếng.
Đường Tuế Như ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy hai con chó nhe răng trợn mắt hướng tới phía này chạy tới.
Cô liếc mắt nhìn Nam Ương Ương đang cười gian trá.
“A……”
Cô sợ nhất mấy động vật nhỏ!
Đường Tuế Như bị hai con chó đuổi ở trong sân đến thở hổn hển, bò lên trên cây ngô đồng trong viện, tay nhỏ còn cầm một chùm nho xanh.
“Nam Ương Ương, cô tốt xấu gì cũng là con gái Tổng Thống, lại dùng cách này đối phó tôi, thật là mất phong độ!” Chân cô đạp lên trên thân cây, tay gắt gao ôm nhánh cây nhỏ, “Mau đem cho của cô đuổi đi!”
“Gâu gâu gâu……”
“Gâu gâu gâu……”
Một con Ngao Tây Tạng, một con chó Berger, đều mẹ nó là giống chó uy lực kinh người, nhìn không ra Nam Ương Ương đại tiểu thư xinh đẹp dịu dàng như vậy lại thích nuôi thú nuôi hung hãn!
“Sợ rồi sao……” Nam Ương Ương ngồi trên ghế người giúp việc mang đến, chống ô che nắng, nhàn nhã nhìn cô, “Cô đáp ứng giải trừ hôn ước cùng Diệp thủ trưởng, tôi sẽ đuổi bọn nó đi.”
“Không phải chỉ là hai con chó sao? Đừng tưởng rằng tiểu tỷ tỷ ta không có cách nào!” Đường Tuế Như nhìn nho xanh trong tay, bứt ra một viên, ném xuống mấy con chó.
“Cô bị ngu sao? Cho tôi nuôi không ăn nho xanh giống như cô!” Nam Ương Ương uống nước ép quả xoài, tư thái cao ngạo, “Nhưng lại nói cô, chỉ một chùm nho xanh thôi cũng có thể lừa cô xoay vòng vòng!”
“Không ăn thì không ăn, tôi tự mình ăn!” Cô đứng ở trên cây, nghe hai con chó phía dưới sủa gâu gâu gâu, cẳng chân không ngừng run a run.