“Nhuyễn Nhuyễn, em đi ra, anh cam đoán không đánh bại em!” Lần đầu tiên anh chơi trò chơi, ngay cả tân thủ tiến công chiếm đóng cũng không thấy, căn bản không biết muốn làm cái gì!
Chi vừa nhìn nhìn tay của cô, xem chừng thao tác mà thôi.
“Thôi đi cưng…nhìn trình độ củ cải của anh kìa, còn muốn đánh bạo tôi!” Đường Tuế Tuế một ngụm nuốt miếng xoài, hai tay bắt đầu thao tác.
Trong trò chơi âm thanh chém gϊếŧ rất nhanh truyền đến.
Mỗi lần Diệp Cô Thâm đi ra ngoài đã bị Tiểu Tuế Tuế đánh chém.
Hết lần này tới lần khác Diệp Cô Thâm được đồng đội cấp lực, một mình anh tặng đầu người, bốn người khác thành thạo.
Đường Tuệ Như cũng không vội hỗ trợ, liền gϊếŧ Diệp Cô Thâm!
Trong hiện thực hẳn là không được nhưng trong trò chơi không tin không có cách nào!
“Móa! Dám đoạt đầu người của chị” Đường Tuế Tuế nhìn Diệp Cô Thâm bị những đồng đội khác đoạt đầu người liền tức giận!
Đường Tam Tuế: Cái kia là người của tôi, các người dám đoạt đầu người của chúng tôi, chờ đấy!
Diệp Cô Thâm nhìn mấy chữ “Cái kia là người của tôi” trên màn hình, cảm thấy mắt sáng đăc biệt, trong lòng Nguyễn Nhuyễn quả nhiên có anh.
Rất nhanh, trên chiến trường xuất hiên một màn thần kỳ, Đường Tam Tuế gϊếŧ chết đồng đội mình!
Phía dưới âm thanh mắng chửi truyền đến.
“Anh như vậy có thể bị report không?” Lúc cô gϊếŧ đến đỏ mắt bên tai truyền đến âm thanh mát lạnh của Diệp Cô Thâm.
“Không sợ, biệt danh tiểu tỷ tỷ rất hiếm có đấy! Chú Diệp nếu như muốn chơi, tôi sẽ cho anh tướng mạnh nhất, anh không phải muốn tôi trong một ngày rơi rank chứ!” Cô một bên gϊếŧ chết, một bên đắc ý nói.
“Không cần, anh không chơi trò chơi.” Diệp Cô Thâm ở sau lưng Đường Tuệ Như có loại cảm giác được vợ bảo hộ.
Thật kỳ diệu.
Hai máy tính đồng loạt phát ra âm thanh, một bên thắng, một bên thua.
Diệp Cô Thâm nhìn ngón tay nhỏ Đường Tuệ Như đánh liên tục, ánh mắt dời về phía màn hình.
Đồng đội cô đang mắng cô!
Ánh mắt Diệp Cô Thâm tối sầm lại.
Suất liệt thương khung diệp cô thân: Người phụ nữ của tôi bảo vệ tôi là đạo lý chính đáng.
“Chú Diệp, tôi phảu hiện anh có tiềm năng ăn cơm chùa nha!” Cô cười tủm tỉm nhìn anh lấy điện thoại di động ra: “Anh làm gì thế?”
“Chặn số bọn họ!”
“Không quan trọng việc đó, tôi đến là được! Buông điện thoại xuống!” Đường Tuệ Như cho anh một ánh mắt an tâm: “Tôi đặc biệt muốn đánh chém bọn họ cả lưới.”
“Bọn họ hẳn cũng nghĩ như vậy.” Diệp Cô Thâm không mặn không nhạt nói một câu: “Thân là đồng đội em làm phản rồi.”
“Buồn cười, người của tôi bọn họ có thể đoạt lấy sao? Đầu của anh là tôi đấy.” Chưa đến một phút cô đã đắc ý vỗ tay: “Bốn số, tất cả đều bị chặn.”
Căn cứ vào mấy ngày ở chung, Diệp Cô Thâm phát hiện cô gái nhỏ là một cái đặc biệt là mang thù người.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện Diệp Cô Thâm đang xem giấy kiểm điểm của cô.
“Chú Diệp, anh đã tắm rồi thì giờ tôi đi tắm đây. Anh xem từ từ, tôi cam đoan 2000 chữ tuyệt đối không ít!” Cô tắt máy tính, nhanh chóng chạy khỏi thư phòng.
2000 chữ không ít những cũng không nhiều!
Cô ấy ổn!
Giấy kiểm điểm của cô được tổng kết là nói chú Diệp vô cùng tốt, trái tim anh cũng nhất định tốt, đằng sau là lời phàn nàn lên án về cuộc hôn nhân sắp xếp của cha mẹ, chỉ phần cuối văn bản thể hiện sự kiểm điểm của cô.
[ Thực xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau đứng quân tư sẽ không chạy loạn!]
[ Thái độ nhận sai như vậy đã đủ thành khẩn chưa? ]
[ Tôi vừa mới đếm một anht, vừa đủ 2000 chữ! Oh yeah! ]
Đôi mắt đen của Diệp Cô Thâm mỉm cười, cất giấy kiểm điểm, đi vào thư phòng.
Bước vào phòng ngủ, anh thử chuyển động tay cầm cửa, quả nhiên khóa trái rồi.
Anh đã sớm chuẩn bị tốt một cái chìa khóa rồi, mở cửa đi vào.