Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn chính thức đầu tiên đã không còn!
“A…a…a…” Bàn tay nhỏ bé của cô bối rối đẩy l*иg ngực của anh ra, quyết định cắn đầu lưỡi một cái, người nào đó phản ứng nhanh chóng rút ra.
Không có cắn anh, ngược lại còn cắn chính mình.
“A…” Cô thè cái lưỡi trắng hồng ra, con ngươi phun lửa nhìn anh: “Quá mức nha!”
“Để anh hôn lại nhé?” Diệp Cô Thâm gần cô hơn, nhẹ nhàng thổi đầu lưỡi của cô.
Tiểu Tuế Tuế lập tức thu lại đầu lưỡi, quay đầu không nhìn anh: “Tôighi bản kiểm điểm, anh không được quấy rầy cháu.”
Hoocmon nha!
Dopamine!( Dopamine là một neurotransmitter ở não bộ có nhiều chức năng: trong đó tạo ra sung sướиɠ từ ăn uống và sεメ)
Ngàn vạn lần không muốn loại bỏ, cho dù anh lớn lên đẹp trai là người tình trong mộng của nhiều thiếu nữ, cô muốn rụt rè, không thể bị anh trêu trọc được!
Nếu không làm sao cô có thể chống đối lại ông nội, ba mẹ, trái tim của cô đã không còn!
Toàn bộ buổi chiều, Đường Tuệ Như yên tình không nói một câu, chỉ có thể nhìn Diệp Cô Thâm ngồi đối diện xem báo cáo quân sự, còn có tiếng giấy xột xoạt.
Bên ngoài trạm canh gác vang lên, là tiếng chuông giờ ăn cơm.
Cô buông bút, liếc mắt nhìn Diệp Cô Thâm nghiêm túc: “Chú Diệp, giấy kiểm điểm, đây là lần đầu tiên tôighi giấy kiểm điểm, viết không tốt, anh chấp nhận nhìn xem!”
“Nếu như em còn không nghe lời, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, tin tưởng về sau em có thể ghi nhớ.” Diệp Cô Thâm cầm bản kiểm điểm, bỏ vào túi quần: “Ăn cơm.”
Rõ ràng không nhìn!
Cô dày công tinh tế viết, chữ viết rất ngon lành cành đào nha!
Căn cứ theo lịch trình Diệp Cô Thâm cho cô thì buổi tối còn có huấn luyện.
Sau khi ăn xong, hai người đi trên con đường rợp bóng cây, cô mấy lần định nói rồi lại thôi.
“Có việc nói! Đừng có dông dài!”
“Chú Diệp, chúng ta nói chuyện không huấn luyện quân sự đấy, hôm nay tôiviết giấy kiểm điểm mệt mỏi quá! Đau lưng chân như muốn rút gân rồi, không thích hợp thực hiện huấn luyện quân sự tàn nhẫn đó…” Thân thể cô cố ý hướng gần anh, ặc,mềm nhũn nói: “Chú Diệp…”
Hương thơm cô gái nhỏ truyền đến, bàn tay anh thuận thế ôm lấy eo cô: “Không huấn luyện quân sự, buổi tối em định làm cái gì?”
Thân thể cô cứng đợ, thế nào lại ôm nữa?
Không sợ bị người khác nhìn thấy sau đó truyền ra ngoài sao?
“Chú Diệp, chúng ta chơi trò chơi nha! Nếu anh thắng cháu, ngày mai tôinghe lời anh huấn luyện quân sự! Như thế nào?” Cô đắc ý nhướn mày, bàn tay nhỏ đè lấy cổ tay anh, dùng sức: “Buông ra buông ra nhanh buông ra!”
Hơi đau, Diệp Cô Thâm buông lỏng cổ tay: “Chơi trò gì?”
“Trò chơi máy tính nha! Chẳng lẽ anh muốn thi bắn súng với cháu!” Cô ngay cả súng còn chưa chạm qua, chớ nói là bắn rồi!
Cô gái nhỏ quả nhiên thông mình, trận đấu này cô hiểu rõ đấy.
Cái trò chơi máy tính, anh chưa chơi bao giờ!
Trở lại phòng ngủ, thư phòng Diệp Cô Thâm bị cô gái nhỏ chiếm lấy, trên bàn còn có hoa quả và bánh kẹo.
Để cười nhạo thật tốt thao tác Diệp Cô Thâm, cô tận lực đặt máy tính hai người song song!
Cô ôm máy tính Diệp Cô Thâm download trò chơi, đăng ký tài khoản, đôi mắt lóe lên hưng phấn.
Diệp Cô Thâm tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ đơn giản đi ra, cô khí thế bừng bừng chỉ màn hình máy tính của anh: “Chú Diệp, xem tôiđặt tên cho anh này, Suất Khí đi!
Nhưng bản thân giống như càng suất khí hơn!
Bộ đồ ngủ màu xanh quân đội, bộ đồ đơn giản chỉ là có hai chữ xích sính(赤骋), cũng có thể do dáng người cao gầy của Diệp Cô Thâm khiến bộ đồ đẹp hơn. Người đàn ông tuyệt bích như vậy thật là được ông trời ưu ái mà!
Diệp Cô Thâm ngồi xuống, nhìn tên trên cùng, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và trong trẻo mỉm cười: “Thì ra trong trái tim mềm mại, anh vẫn còn có chỗ đấy!”