“Anh không thiếu bác sĩ.” Diệp Cô Thâm buông cổ tay của cô, cổ tay trắng nõn hằn lên một vệt đỏ.
Vừa nãy anh dùng lực hơi lớn, cô gái nhỏ vậy mà không hô đau.
“Thế nhưng trong quân khu lại không chỉ có mình anh!” Cô nói: “Chị Đường nha! Anh từng nhìn thấy ảnh chụp đấy, tóc dài, sóng lớn, có sóng hay không tôi không rõ lắm…”
Giọng cô nhỏ bé yếu ớt lần nữa ngẩng đầu nói: “Thủ trưởng Diệp, bọn nhỏ nhiều như vậy, chị Diệp tôi là công tác nghĩa vụ đấy. Bách Lý Doãn không đến ba ngày là tỉnh, trong ba ngày đấy chị Đường sẽ đến giúp anh, người đẹp quân y đó, cho dù anh không cần thì anh cũng phải nghĩ cho những đàn ông độc thân trong quân đội. Lỡ may lại tác thành một mối nhân duyên thì sao!”
“Em chỉ có nói mò.”
“Tôi là nói đúng đấy! Không có nói mò!” Cô lập tức phản bác nói: “Anh không đồng ý tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội nuôi!”
Phong Lệ nhìn bọn họ, thủ trưởng, anh không thể bị cô gái nhỏ uy hϊếp.
“Đây là quân đội của anh, ông ấy không quản được!” Diệp Cô Thâm mặt lạnh nói: “Chín giờ đêm nay nộp bản kiểm điểm 2000 chữ.”
“Kỳ thi Đại Học tôi viết văn mới có 800 chữ, anh bắt tôi viết bản kiểm điểm 2000 chữ? Dựa vào cái gì! Anh ta mật báo, nói lung tung, không nên trừng phạt sao?” Cô gái nhỏ hai tay chống nạch kháng nghị”
Diệp Cô Thâm, anh công tư không phần mình! Độc ác!”
Bỗng nhiên cơ thể hai người sát lại, Đường Tuệ Như vô thức lùi về phía sau, hai tay mạnh mẽ sau lưng chặn cô lại.
Cô bị ép đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh càng lúc càng đến gần, phùng má: “Phi!”
Thủ trưởng bị nhổ nước miếng sao?
“Nhổ nữa anh hôn em đấy.” Diệp Cô Thâm cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú trằn trọc ở trên vai cô.
Không chỉ có Đường Tuệ Như trợn tròn mắt. Phong Lệ bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người!
Thủ trưởng đang làm cái gì vậy?
Theo đuổi? Hay là khóc?
“Anh lau sạch sẽ đi à nha?” Đường Tuệ Như duỗi tay đẩy cái trán trơn bóng của anh ra: “Anh hơi quá đáng rồi.”
“Là nước miếng của em, anh trả lại cho em mà thôi.” Đáy mắt anh vui vẻ: “Hoặc là, em muốn dán lên mặt em?”
“Không muốn.” Cô lắc đầu lên tục, sau đó thân thể trong ngực anh Nhuyễn Nhuyễn mại đi vài phần, cánh môi hồng nhúc nhích mới nói: “Chú Diệp, bản kiểm điểm có thể bớt được không? 2000 chữ đối với người học khoa học tự nhiên từ nhỏ mà nói quá khó khăn đấy.”
“1999! Thiếu một cái dấu chấm câu cũng không được…”
“Anh…” Cô thức giận ấn lấy cái trán dùng sức đẩy mặt của anh ra: “Vô sỉ! Sao lại bớt có một chữ được!”
“Vậy 2000, tất cả vậy.”
“Diệp Cô Thâm!” Đường Tuệ Như tức giận dậm chân sau đó đá một cước về phía Diệp Cô Thâm.”
Cô vừa nhấc đùi, đã bị tay kia của Diệp Cố Thâm giữ chặt, sau đó mặt người này đen lại.
“Quần đùi ngắn như vậy? Về sau không được mặc quần đùi ngắn như vậy?” Anh đã có thể sờ tới bẹn đùi rồi.
Phong Lệ bên cạnh lập tức nghiêng đầu, tình tiết phía dưới không lịch sự, không thể miêu tả, không thích hợp với một xử nam thuần khiết như anh ta.
“Không ngắn sao được gọi là quần đùi? Chú Diệp, anh có phải thấy phụ nữ quá ít rồi không?” Cô định giật giật đùi lại thấy bàn tay người này ngày càng trở nên nóng rực.
Cô không dám động nữa!
“Anh thả tôi ra, cái tư thế này, bên cạnh còn có người, Diệp Cô Thâm anh có biết xấu hổ không?” Vẻ mặt cô thẹn thùng đỏ mặt: “Nhanh buông ra!”
“Bộ dạng thẹn thùng, thật đáng yêu..” Diệp Cô Thâm buông đùi cô xuống, hai tay lại nắm lấy bờ vai của cô: “Ngoan, quay về thay quần.”
“Không có, chỉ có ngắn như vậy thôi!”