“Tôi cảm thấy khả năng ông nội đã sớm dự liệu tương lại của anh rồi, Cô Thâm, độc thân…” Cô ngửa người ra sau, né anh tới gần cái trán: “Chậc chậc, thời điểm anh sinh ra nhất định đã coi bói cho anh rồi.”
“Không tin những cái đó.” Diệp Cô Thâm dần buông cô ra: “Đứng vững.”
Vừa thoát khỏi l*иg ngực của anh, tế bào vận động của cô mới phát triển, bật ra cách xa anh 2m.
“Tôi vẫn là một cô gái trưởng thành, tôi không muốn không yêu mà kết hôn, đi vào hôn nhân là mộ phần, tôi không thích anh, tôi sẽ không gả đấy!” Cô đứng ở cửa ra vào phòng ngủ: “Nếu anh ép tôi, tôi sẽ bỏ trốn!”
Đáy mắt Diệp Cô Thâm lộ ra bất đắc dĩ, khi nào anh nói muốn ép cô sao?
Nhưng vấn đề đào hôn này, hoàn toàn rất nghiêm trọng.
Đường Tuệ Như lấy điện thoại di động ở trong phòng ngủ ra, muốn gọi điện thoại cho ông nội. Nhưng vừa mới nghĩ không chỉ ông nội mà tất cả mọi người Đường gia đều đứng về phía Diệp Cô Thâm. Trong mắt bọn họ, cô hoàn toàn là người phụ nữ của Diệp Cô Thâm!
Ngón tay trượt qua, nhìn tên chị Đường, thoát ra ngoài.
Xem ra đêm nay không vào được cửa.
Diệp Cô Thâm xoay người đi ra!
Phong Lệ theo anh đi về phía tòa nhà hành chính, Lâm Thượng vừa mới nói hình ảnh hai người mãnh liệt ở dưới ký túc xá, hiện tại Phong Lệ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Thủ trưởng bọn họ thật sự khát khao làm chuyện đó ở bên ngoài cùng với tiểu phu nhân sao?
“Thủ trưởng, đêm nay anh…tiểu phu nhân đóng cửa để anh bên ngoài sao?’ Phong Lệ thực sự không hiểu bọn họ ở giữ tác động lẫn nhau, tác động qua lại.
Dã ngoại kí©ɧ ŧìиɧ, trở về phòng lại mâu thuẫn với nhau!
Phu nhân đây là muốn nhảy lên đầu lật ngói nha!
“Cậu rất vui vẻ sao?’ Diệp Cô Thâm lạnh lùng hỏi lại.
“Không có! Tôi chỉ cảm thấy thủ trưởng không thể cứ nghe theo cô ấy được! Về sau kết hôn thủ trưởng sẵn lòng ngủ phòng khách hay ghế sô pha sao?” Phong Lệ nghiêm trang đề nghị.
Đi theo thủ trưởng lâu như vậy, người duy nhất thủ trưởng không trị được dĩ nhiên là cô gái nhỏ mười tám tuổi rồi!
Ông trời ơi!
Cái này nếu để người bên ngoài biết được, cái gì mà Diêm La ngọc diện, cái gì mà nghiêm cẩn trị quân, mặt mũi chỉ huy Hồng quân lạnh lùng quả quyết để đi đâu!
“Tất nhiên sẽ không.” Kết hôn, làm sao còn tính tình trẻ con.
Cái này yên tâm!
Không đúng nha, Phong Lệ nhìn bóng lưng Diệp Cô Thâm, hiện tại anh cưng chiều như vậy, đoán chừng sau này tiểu phu nhân một lời không hợp sẽ đóng cửa khóa trái nha!
“Ngày mai đưa cho tôi một chìa khóa có thể mở khóa trái phòng được.”
“Vâng.”
Chiêu lén lút này của thủ trưởng, về sau không sợ tiểu phu nhân khóa trái thủ trưởng ở bên ngoài rồi, còn có thể đánh lén, chơi kí©h thí©ɧ!
Đường Tuệ Như lười biếng mở cửa phòng, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, đeo giày xăng đan trên sàn nhà đi lạch bạch đến ghế sa lon, ngồi xuống.
Cô đang đợi Phong Lê mang bữa sáng đến.
Nửa ngày mới nghe thấy tiếng mở cửa: “Phong Lệ à! Hôm nay động tác của anh chậm hơn vậy.”
“Là anh!” Diệp Cô Thâm cầm bữa sáng của cô đi vào: “Không rửa mặt hả?”
“Rửa mặt…” Ánh mắt của cô lập tức tỉnh táo, buổi sáng mọi khi chưa từng gặp Diệp Cô Thầm, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao?
Mặc kệ, ăn cơm trước nói sau.
Cô thưởng thức bữa sáng tao nhã, Diệp Cô Thâm cầm trong tay cầm tờ giấy: “Sau khi ăn xong thì xem, em còn lịch trình mười ngày quân đội, đây là hoạt động trong ngày.”
“Lịch trình sao?” Đường Tuệ Như nuốt xuống một miếng bánh mì: “Chú Diệp, anh thật sự quá tốt rồi, tôi không xứng với anh, nếu không anh hãy thương xót nói với các trưởng bối giải trừ hôn ước?”
“Nếu như giải trừ hôn ước, em ở nơi này sẽ không có đặc quyền, hiện tại không muốn ăn hết thì lập tức thay đổi quân trang, xuống dưới huấn luyện quần sự! Không được lười biếng, té xỉu, giả mang thai!” Sắc mặt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, nhìn không giống đang nói dối.