Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Các chị em, ra tiếp khách.
Sát: Móa, xác chết chị vùng dậy. Tiểu bạch kiểm huynh vừa mới đi mặc niệm mấy giờ, dự định chết vì tình.
Khóe miệng Đường Tuế Như kéo ra, ngón tay nhỏ nhanh chóng gõ bàn phím.
Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Tôi không sao, coi bói nói cả đời tôi vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi, nhiều con cháu.
Bạch Nhật Y Sam Tẫn: Còn sống liền tốt, nếu cô thật chết rồi, đội trưởng không tìm chúng tôi liều mạng không được.
Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Đội trưởng online rồi? Lúc nào?
Sát: Trước khi chị offline một phút, còn có một giờ bắt đầu nhiệm vụ, ba tuổi, chị là tiên phong của chúng em, không thể rơi dây, biến mất, nếu không….
Tam Tuế tiểu bạch kiểm: Cô dám gϊếŧ Tuế Tuế, tôi phế cô.
Đường Tuế Như im lặng nhìn hai người liên tục mắng nhau. Khó có thể tưởng tượng trong hiện thực bọn họ là dạng người gì.
Không phải là………
Đám ông lớn cao lớn thô kệch, eo bự mông tròn đi.
Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Đến chơi một ván thư giãn chút đi.
Trên màn hình liên tiếp được, nhiều người ủng hộ thật thoải mái.
m thanh trò chơi kịch liệt, cô chơi quên cả trời đất.
Trước khi nhiệm vụ thật bắt đầu, đội trưởng online.
Nhị Đồng: 18h10 chuẩn bị bắt đầu.
Đường Tuế Như nhìn thời gian, đi lấy hộp sữa bò, nhanh chóng uống hết, tiện tay quăng hộp rơi vào thùng rác bên cạnh.
Đôi mi thanh tú cau lại.
Trong mười phút Diệp Cô Thâm sẽ không đột nhiên quay về đi?
Cô ngồi trên bàn sách của Diệp Cô Thâm, giao diện trên màn hình máy vi tính biến thành một kho số liệu hình mê cung, trước mắt giống như một vùng tăm tối.
Ngón tay cô nhanh chóng gõ bàn phím, đôi mắt chăm chú, lộp bộp gõ.
Mặc dù từ nhỏ cô sống ở thế gia y dược, nhưng thực chất cũng không thích y dược, ngược lại thích máy tính, cộng thêm cha mẹ thiên vị, cô thích gì liền học đấy, dần dần thao tác máy tính của cô càng thuần thục.
Cấp hai liền bắt đầu xâm nhập hệ thống trường học, sau đó đã không thể ngăn cản.
Hiện tại bọn họ xâm lấn hệ thống chính phủ nước khác, bây giờ cô cùng đội trưởng lăn lộn, lá gan càng lớn.
Không nói hiện tại năm người, liền xem như một người, cô đều dám xông vào một lần.
Các đồng đội hình như sắp đắc thủ.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Mặc dù ở cùng với Diệp Cô Thâm không lâu, nhưng lỗ tai cô nhạy bén có thể nghe ra tiếng bước chân của anh.
Cô ôm máy tính, cơ hồ là chạy vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu không ngừng gõ bàn phím.
Bởi vì cô vừa mới có mấy giây để không, bọn họ suýt bị phát hiện.
“Nhuyễn Nhuyễn, em nghiện net lớn như vậy? Đi phòng vệ sinh còn mang theo máy tính?” Thân hình cao lớn của Diệp Cô Thâm đứng trước cửa phòng vệ sinh.
Ông nội anh!
Đường Tuế Như không ngừng gõ bàn phím,không rảnh phản ứng Diệp Cô Thâm.
Diệp Cô Thâm nghe thấy tiếng gõ bàn phím rất nhanh trong phòng vệ sinh.
Chơi game nghiêm túc như vậy.
“Ngồi xổm trên bồn cầu thời gian dài, dễ bị bệnh trĩ.”
“...” Cô tiếp tục nhẫn.
“Cơm tối để trên bàn cho em, nhớ kỹ ra ăn.” Diệp Cô Thâm xoay người, đặt bữa tối lên bàn, kéo cửa rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Đường Tuế Như hoàn thành nhiệm vụ hít sâu một hơi “Diệp Cô Thâm, ông nội chú! Chú mới bị bệnh trĩ.”
Cô phải chuẩn bị kỹ càng bị đội trưởng quở trách.
Phạt vui vẻ.