Chương 22: Chết Cũng Không Đi, Chỗ Đó Đánh Chết Cũng Không Đi

Bỗng nhiên trên người bị trùm khăn tắm mềm mại, Đường Tuế Như vội vàng ôm lấy thân thể, mới dám mở to mắt.

Diệp Cô Thâm trước mắt cô không tới nửa mét, cúi đầu, toàn người cô ở trong bóng anh.

Đường Tuế Như vểnh miệng nhỏ “Chú Diệp, đẹp không?”

“Đẹp.”

Anh trực tiếp trả lời.

Cô phồng má, đi qua bên người Diệp Cô Thâm, nhỏ giọng mắng, đáng chết, Diệp Cô Thâm sẽ không bắt cô trở về huấn luyện quân sự di.

Cái chỗ quỷ quái đó, cô tuyệt đối không thể đi.

Chết cũng không đi.

Đường Tuế Như đổi quần áo xong, váy liền áo trắng nõn, hoàn toàn kiểu thiếu nữ, tóc ngắn tùy ý rải rác ở cổ.

Ngồi trên xe quân dụng Jeep, ngón trỏ Đường Tuế Như chậm rãi đẩy kính râm trên mũi, nghiêng đầu nhìn người qua đường và xe cộ bên ngoài “Chú Diệp…”

“Hả?”

“Chú rất hưởng thụ loại cảm giác này sao?” Cô buông kính râm xuống “Cái xe này, quá bá đạo quá kiêu căng! Bây giờ thế cục không ổn, chú là quân trưởng Xích Sính Quân quốc gia chúng ta, mạng nhỏ rất quan trọng, chú không sợ có người phục kích chú?”

“Nhanh như vậy em đã bắt đầu quan tâm sống chết của anh?” Diệp Cô Thâm ngồi ngay ngắn cạnh cô “Nhuyễn Nhuyễn…”

“Nhuyễn em rể chú. Không cho phép gọi tôi như vậy.” Cô chán ghét gọi như vậy.

Nhuyễn Nhuyễn cái gì?

“Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã.” Diệp Cô Thâm giải thích đơn giản một câu “Em không gọi anh chú Diệp, anh cân nhắc đổi.”

“Không gọi liền không gọi.” Cô ngẩng cao cằm “Diệp thủ trưởng.”

“Tuế Tuế.” Diệp Cô Thâm rất phối hợp.

Vậy là được?

Diệp Cô Thâm dễ nói chuyện như vậy?

Dưới kính râm lông mi dài run run mấy lần, nghiêng đầu ngồi xuống.

Cơm trưa là nhà hàng Trung Quốc cô thích ăn, thật ra cô căn bản không ăn cái gì, ai ăn no lập tức đi tắm nước nóng.

Diệp Cô Thâm nhất định nhìn thấu lời nói dối của cô.

Ăn uống no đủ, cô ôm nước chanh trong tay, mắt to nhìn chằm chằm làn váy chính mình, trong đầu không ngừng nghĩ làm sao thoát khỏi Diệp Cô Thâm.

“Chốc lát cùng anh về quân khu.”

“Cái gì.” Cô suýt phun ngụm nước chanh ra.

Tay nhỏ che miệng, mặt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm “Tôi không đi.”

Thật vất vả mới thoát ra.

“Theo người nhà quân nhân không phải để em đi huấn luyện quân sự.” Diệp Cô Thâm giật tờ giấy đưa cho cô “Lau.”

Cô lau sạch miệng nhỏ, chỉ cần không để cô huấn luyện quân sự, cô có thể suy nghĩ một chút.

“Vậy...chỗ chú ở có wifi sao?” Không có mạng cô không thể sống a.

“Có.”

“Vậy OK a. Chú Diệp, nhưng tôi không muốn huấn luyện quân sự. Nếu chú dám để tôi phơi nắng tôi liền cáo trạng với ông nội Càn.” Cô có hậu thuẫn rắn chắc a.

Diệp Cô Thâm nhìn da trên cánh tay cô đen một chút “Sẽ không.”

Cô ôm nước chanh, vui vẻ đi theo Diệp Cô Thâm.

Cổng nhà hàng, bỗng nhiên cô dừng lại “Chú Diệp, nếu không như vậy đi. Hôm nay chú đi trước, ngày mai tôi đi, thế nào? Tôi cảm thấy có chút khó chịu, cho nên ở trong nhà nghỉ ngơi một chút..”

“Nhuyễn Nhuyễn, không được.”

“....” Không phải nói không được gọi Nhuyễn Nhuyễn sao?

Gọi như vậy, lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng.

“Em gọi anh chú Diệp.” Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Cô Thâm lôi cô đi về xe “Ngoan, ở quân đội, em là vợ tương lai của thủ trưởng, không ai dám trêu chọc em.”