Cô tức giận gõ giường, nắm tay nhỏ lại đau.
“Anh anh anh..” Cô ngồi dậy, bàn tay mềm mại ấn lên giường lớn.
Một sự thật bi kịch hiện lên trước mắt cô, cái giường này rất cứng rắn, căn bản không tồn tại mềm mại.
Cô ngồi trên giường không tới một phút, liền đứng dậy đi về phía cửa.
Phòng công chúa, tôi đến đây.
Đáy mắt cô lóe ra hưng phấn, thời gian nghỉ ngơi của quân nhân là cố định a?
Chắc Diệp Cô Thâm đã sớm nghỉ ngơi.
Cô nhàn nhã đi về phía phòng công chúa, đối diện chính là phòng ngủ của Diệp Cô Thâm, cô thề cô thật không phải cố ý.
Chính là…..
Hiếu kỳ.
Đợi đến lúc cô phản ứng, lỗ tai cô đã dán lên cửa, hình như bên trong không có động tĩnh.
Tiếng ngáy to cũng không có.
Anh không ngáy to sao?
Đường Tuế Như nghĩ đến, bỗng nhiên thân thể hướng về phía trước, nửa mặt trực tiếp đâm vào l*иg ngực Diệp Cô Thâm “A..”
Diệp Cô Thâm nhìn mềm mại trong ngực, hai tay chế trụ phía sau lưng cô “Nhuyễn Nhuyễn, em không ngủ được?”
“Tôi...chú bỏ tôi ra.” Cô nói sao không nghe thấy âm thanh, hóa ra anh canh giữ cửa.
Quá ghê tởm.
Tâm cơ boy!
Tay nhỏ của cô không biết để vào đâu, ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cách lớp áo ngủ, hình như cô có thể cảm thấy da thịt anh nóng rực cùng nhịp tim mạnh mẽ.
“Bỏ tôi ra, còn có đừng gọi tôi là Nhuyễn Nhuyễn. Tôi là Đường Tuế Như, ông nội nói cả đời đều tuế tuế như ý.”
“Tên rất hay.” Diệp Cô Thâm buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ phồng quai hàm trừng mắt nhìn mình “Ngoan ngoãn trở về ngủ, phòng đối diện là loại giường mềm mại.”
“Hừ.” Cô xoay người rời đi, mở cửa đi vào, tiếng vang rất lớn.
Cầu vồng nhỏ treo phía trên dao động, liền ngay cả cửa phòng cũng trang trí màu hồng nhạt cho cô.
Bởi vì sợ cô không quen, bài trí trong phòng đều theo Đường gia.
Cô gái nhỏ rất nóng tính.
Đường Tuế Như cho là mình đổi địa phương sẽ không ngủ được, thế nhưng gian phòng rất quen thuộc, cô buồn ngủ quá, nằm trên giường lớn mềm mại, ngủ một giấc đến hừng đông.
Hôm sau, lúc cô tỉnh lại xuống giường, Diệp Cô Thâm không có nhà.
Cô lập tức có loại cảm giác trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương.
“Phu nhân, tiên sinh nói bữa sáng không thể thiếu sữa bò.”
“Cháu uống nước trái cây không được sao? Cháu cũng không phải con gái của chú ấy, dựa vào đâu nghe chú ấy. còn có, cháu không phải phu nhân, đừng gọi như vậy, quá già rồi. Cháu còn trẻ được không.” Đường Tuế Như ăn bữa sáng tinh xảo, mùi vị không tệ, 9.9 điểm.
Rất nhanh, trên bàn có một cốc nước trái cây ép.
Cô vui vẻ.
Thủ hạ của Diệp Cô Thâm, hiệu suất làm việc chính là nhanh.
Sau bữa ăn cô đi ra cửa, sau lưng truyền đến tiếng dì Lưu “Phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
Cô thu hồi đánh giá vừa rồi, bảo mẫu của Diệp Cô Thâm rất dông dài.
“dì Lưu, liền xem như gả cho người, cháu vẫn có quyền lợi tùy ý ra vào a. Huống chi bây giờ cháu chưa lấy chồng.” Cô càng ngày càng chán cảm giác bị người trông nom.
Không chỉ phải uống sữa, ra cửa còn muốn báo cáo Diệp Cô Thâm, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng ảm đạm.
Cô không muốn thời gian như vậy.
“Không phải, tôi lo lắng an toàn cho ngài.”
“Cháu rất an toàn, 18 năm qua, chỉ có ngã sấp xuống, không có bị bắt cóc.” Cô nhàn nhã ra cửa “Mặt khác, giúp cháu chuyển lời cho Diệp Cô Thâm, tối nay cháu không về.”
Một chiếc xe dừng ở cổng, đón cô.
Dì Lưu lấy điện thoại di động ra, phu nhân vừa mới tới liền đêm không về?