Hạ Dĩ Hiên nên còn sống, mà Hạ Nhược Tâm mới là người nên chết, đúng hay không, có người sinh ra đến cũng vẫn là công chúa, mà có người thì là kẻ dư thừa, ví dụ như cô.
Cô nhẹ nhàng buông thõng mắt xuống, tay đặt ở trên bụng của mình, ngón tay dùng sứcmột lần nữa, giống như muốn cảm nhận.
Coo trả lại đủ chứ? Đã mất đi tư cách làm mẹ, đủ chứ?
Chỉ là, thật sự đủ chưa, kỳ thật, cô sai, mà sai không hợp thói thường, cô cần phải trả rất rất nhiều, đến chính cô cũng không tưởng tượng được.
Cô nhìn quanh bốn phía một cái, nơi này thật giống như một cái l*иg giam, chẳng những cầm giữ thân thể của cô, còn có tất cả, thậm chí linh hồn của cô.
Cô nằm xuống, co thân thể của mình lại, giống như chỉ có như vậy, cô mới cảm giác mình còn sống, chỉ là đầu ngón tay của cô đã sớm lạnh như tuyết, không biết ngủ bao lâu, lúc cô đứng lên, vẫn là tư thế kia, mà ngoài trời đã tối, trong phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô, cũng chỉ có một mình nghe hô hấp của mình.
Cô ra khỏi phòng, mở tất cả đèn, cuộc sống như vậy cô đã sớm thành thói quen, không có cái gì sợ hãi.
Ngồi ở trên ghế sofa, cô lấy báo hôm nay ra, chỉ là nhìn thoáng qua, trái tim của cô lại co rút, phía trên, không phải người khác, chính là chồng của cô, anh thân mật ôm eo một người phụ nữ khác, mà phía dưới lại còn có người suy đoán, chính cung như cô sẽ bị thất sủng, sẽ bị ném bỏ, trở thành vợ trước.
Buông tờ báo trong tay xuống, cô chỉ nhẹ nhàng chóp lông mi, dưới ánh đèn trắng sữa, giống như choáng lên một chút vẻ mờ mịt nhàn nhạt.
Thì ra, anh vẫn có thể đối tốt với người phụ nữ khác, chỉ ngoại trừ cô.
Cô đứng lên, giống như là không thể chịu đựng được không khí nơi này, kiềm chế ngột ngạt, để cho cô không thể thở nổi, cô đóng chính mình lại, lưng dựa vào cửa, chỉ là vẫn không cách nào dừng sự tức giận, ngẩng đầu, tay của cô dùng sức nắm chặt áo trước ngực mình.
Thật sự vô cùng đau.
Ê ẩm đau xót.
Đau khó mà chịu được.
Đhông ngừng nghỉ.
Một lần nữa nằm lỳ ở trên giường, cô chôn mặt mình ở trong chăn, không có nghe được, tiếng khóc đè nén từ trong phòng truyền ra.
Một chiếc xe đen dừng ở trước của, từ bên trong đi ra một người đàn ông mặc tây trang đen, khóe môi của anh khẽ mím chặt một chút, toàn thân áo đen giống như có thể hoàn toàn dung nhập vào đêm tối, tính cả bản thân anh cũng thế.
Người đàn ông này, vĩnh viễn thuộc về hắc ám.
Anh lấy ra chìa khóa, mở cửa đi vào, toàn bộ đèn sáng lên, mà khóe môi của anh giống như giương cao hơn một chút, càng thêm châm chọc lạnh lùng, người phụ nữ kia, là đang sợ người, hay là quỷ.
Kéo cà vạt trên người, anh ngồi ở trên ghế sofa, thuận tay cầm tờ báo trên bàn, lông mày của anh nhíu nhẹ một chút, lại một người phụ nữ không biết sống chết, Sở Luật anh dễ dàng để cho cô ta lợi dụng sao? Chẳng qua chỉ lên giường với anh mấy lần thôi, cô ta thật sự cho là mình có thể bay lên cành làm Phượng Hoàng, vợ của anh ngoại trừ Dĩ Hiên, cũng chỉ có người phụ nữ kia có thể ngồi, trừ phi cô chết.
Đột nhiên, anh dùng sức vò tờ báo, lúc này mới đứng lên, quả nhiên phòng rất quạnh quẽ, anh mở cửa phòng ngủ, tất cả nơi này đều là anh chuẩn bị cho Dĩ Hiên, chẳng qua, sau cùng vào ở lại là Hạ Nhược Tâm.
Câu môi cười một tiếng, đường cong này lạnh lùng như cũ.