Chương 1.1

Chương 1.1

“Nhìn xem người đã tỉnh chưa?” Một giọng nữ già cả vang bên tai của Khương Xuân Ngạn.

“Sao lại bắt con đi xem? Phiền muốn chết, đã là phế vật, chết nhanh một chút chẳng phải tốt hơn sao.” Một thanh âm trẻ hơn vang lên.

Lời này có ý gì? Khương Ngạn Xuân nghe đến choáng váng đầu óc.

Nói là nói như vậy, chỉ chốc lát sau, Khương Ngạn Xuân lại đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó đến gần mình, tay cùng ngực bị cái gì đó chạm vào, cảm giác này giống như là bị ngón tay đúng chạm, lại giống kim đâm, khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

“Tỉnh! Tỉnh!” Cái người có giọng nam kia vừa thấy cậu mở mắt liền la lên.

Bị người ta la hét như vậy, du cho người chết cũng sẽ tỉnh lại, Khương Ngạn Xuân âm thầm phun tào trong lòng. Thật ra cậu cũng chẳng hiểu được tình huống này là thế nào.

Cậu là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp vào tháng sáu, hai phụ huynh trong nhà định cho cậu làm nhân viên công vụ, yên ổn ở nhà. Nhưng mà Khương ngạn Xuân có vấn đề cá nhân khó nói, không muốn sống ở quê. Quê của cậu là một thành thị tuyến ba, an nhàn thoải mái, không có áp lực gì, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, láng giềng xung quanh hệt như ở trong làng quê nhỏ, tiết tấu sinh hoạt vô cùng bảo thủ.

Cho nên sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lại không tính toán về quê sinh sống, Khương Ngạn Xuân liền đi tìm công việc tạm thời, tạm ứng phó qua ngày.

Ai biết được hôm trước vừa nhận điện thoại từ công ty HR mời đến phỏng vấn thì hôm sau ra cửa, cậu lại bị bắt gặp một cô nhóc giận dỗi tránh khỏi tay mẹ mình, băng qua đường lớn. Mà lúc này lại có một chiếc xe vận tải siêu tốc chạy đến.

Khương Ngạn Xuân không nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cô nhóc đó ra, lại cảm thấy bản thân mình vô cùng đau đớn, từ từ mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu liền nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.

Chẳng lẽ mình đang ở bệnh viện? Khương Ngạn Xuân nghĩ như vậy.

Cậu bắt đầu đánh giá cảnh tượng trước mắt. Đập vào mắt là trần nhà trắng toát, cũng chẳng biết làm từ gì, lại lập lòe ánh sáng màu lam, trong phòng không có đèn, nhưng vẫn sáng tựa ban ngày. Tiếp theo là vách tường bốn phía, cũng làm cùng vật liệu với trần nhà, nhưng có vẻ ảm đảm hơn. Phòng không lớn, cũng không tìm thấy cửa, cách chỗ cậu không xa có ba người đang đứng.

Đứng ở vị trí trung tâm là một nữ nhân ăn mặc hoa phục, tuổi tầm bốn mươi, nếp nhăn ở khóe miệng rất sâu, thể hiện rõ sự khắc nghiệt của bà ta.

Bên cạnh bà ta là đôi nam nữ chỉ tầm hai mươi mấy. Bên trái là cô gái ăn mặc cùng kiểu, chẳng qua màu sắc hoạt bát trẻ turng hơn. Dáng người cô ta thon thả, dung nhan tú lệ, mặt mày cũng có nét giống bà kia, có vẻ là mẹ con. Bên phải là một thanh niên với vẻ mặt vô cùng bất mãn, thỉnh thoảng lại liếc về phía Khương Ngạn Xuân, thế nhưng khi tầm mắt đυ.ng nhau thì lại không có giật mình mà tựa như thấy cái gì đó rất dơ bẩn, mang theo sự căm ghét hung hăng quay đầu sang một bên.

“Con nói rồi, nó không chết được đâu, kêu con và chị đến xem làm gì, đúng là phí thời gian.” Thanh niên trẻ tuổi không khách khí nói.

Mà cô gái được cậu ta gọi là chị thì dùng ngón tay của mình cuốn cuốn lọn tóc rũ trên vai, vẻ mặt thản nhiên nói: “Mẹ ơi, ngày mai nó đã phải đến Phùng gia rồi, chúng ta đâu cần lo cho nó.”

“Câm miệng!” Nữ nhân lớn tuổi quát một tiếng, giọng của bà ta vừa lên, đôi nam nữ kia liền ngừng động tác của mình, người đứng thẳng dậy, cúi đầu với bà ta, không dám nói gì.

Bà ta nhấp môi, vệt hằn trên khóe miệng càng sâu, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, sau đó nói: “Mặc kệ nó thế nào thì cũng là người Khương gia chúng ta, dù rằng không bò từ trong bụng ta ra, thì cũng là con ruột của cha mấy đứa. Về sau mẹ không muốn nghe bất cứ lời nghị luận gì về nó đến từ hai đứa, từ ngày mai nó đã là người Phùng gia, người Phùng gia là loại người hai đứa có thể nói sao?”

“Vâng, thưa mẹ.” Hai người đồng thanh trả lời.

“Ừ, hai đứa đi trước đi, mẹ có vài lời muốn nói với nó.” Bà ta mệt mỏi phất phất tay để hai người họ lùi ra sau.

Mà sau lưng bọn họ, bức tường bóng loáng bỗng dưng xuất hiện một cánh cửa như không gian bị xóa mở, hai người từ cánh cửa này đi ra ngoài.