Thời tiết cuối tháng 8 vẫn còn rất oi bức.
Nội dung bồi dưỡng giáo viên mới không có nhiều, Sơ Trừng có đủ thời gian ở trong văn phòng phòng điều hoà, dọn dẹp nơi làm việc mới của cậu và làm quen với các đồng nghiệp mới.
Hiện có 9 giáo viên môn ngữ văn lớp 11 trường Thập Trung, đều là những người kỳ cựu, giàu kinh nghiệm. Tính cả trường, cậu là giáo viên tiếng Trung mới duy nhất được tuyển trong những năm gần đây và cậu chỉ dạy được một lớp. Có vẻ như nó thực sự có chút đen đủi?
Nghĩ như vậy, Sơ Trừng có thể hiểu được sự bất mãn ban đầu của Dụ Ti Đình.
Ngày đầu tiên học sinh trở lại trường, khuôn viên trường rất sôi động khi học sinh đổ về trường.
Phòng học của lớp 11A7, nằm trên tầng 4 của tòa nhà chính, ở phía hành lang của văn phòng môn ngữ văn. Sơ Trừng từ cửa sổ văn phòng nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ tuổi, trong lòng nhất thời muốn nhìn thấy lớp duy nhất mà mình nhận dạy, cậu âm thầm quay lại, ló đầu từ vị trí cửa phía sau.
Bắt đầu từ những năm gần đây, nhà trường đã hưởng ứng lời kêu gọi của Sở Giáo dục tỉnh,không còn công khai chia lớp chọn dựa trên lực học. Nhưng theo Sơ Trừng biết, lớp 11A7 hiện tại vẫn toàn là học sinh giỏi, chiếm gần một phần ba trong danh sách 100 học sinh giỏi của trường, đây là một lớp chọn thật sự.
Trong phòng học có mấy chục bộ bàn ghế màu trắng, bên cạnh mỗi người còn có một cái giá đựng tài liệu đặt trên sàn, bên trong chứa đầy sách giáo khoa, sách vở, vở ghi và bài kiểm tra. Đang lúc học sinh tới trường, mải mê dọn dẹp hoặc cười đùa.
Nhìn cảnh tượng như vậy, người ta dễ dàng đắm chìm trong đó. Sơ Trừng không khỏi nhớ lại lúc còn đi học.
Đột nhiên, một bóng người cao gầy mặc áo hoodie ngắn tay chen qua cậu.
"Tránh ra."
Cậu học sinh ở hàng cuối cùng để cặp sách xuống, quay người nhìn lại, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, tò mò nhìn Sơ Trừng, hỏi một câu khá tự nhiên: “Học sinh mới?”
Sơ Trừng coi cậu ta như trước lạ sau quen, gật đầu cười, không lên tiếng.
Đối phương sau đó lại lên tiếng: “Đúp lại?"
Hóa ra cậu thực sự được nhận nhầm thành học sinh cùng lớp, chẳng trách giọng điệu của cuộc trò chuyện nghe có vẻ tuỳ tiện.
Sơ Trừng sửng sốt một lát, sau đó nhếch môi: “Trông tôi già lắm sao?”
cậu vốn rất trẻ, đôi mắt biết cười trong veo, khi cười để lộ hàm răng nhỏ gọn, khiến vẻ ngoài càng thêm trẻ con. Khi cậu hỏi lại một câu như vậy, càng khó phân biệt thật giả.
"Không phải như vậy." Cậu bé cũng ngước mắt lên, nụ cười tươi sáng: "Bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ở lớp dưới. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu có chút... đẹp trai không phù hợp với tuổi học sinh."
Sơ Trừng gật đầu tán thành: "Thông minh."
“Lộc Ngôn, bắt lấy!” Một tiếng hét cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cậu bé nhìn về hướng phát ra âm thanh, và với một tiếng bịch, một quả bóng rổ rơi thẳng vào tay cậu.
“Này, quần áo mới của tôi.” Lộc Ngôn để quả bóng rổ quay tròn trên đầu ngón tay rồi ném qua.
Cô gái ngồi hàng ghế đầu hoảng sợ khi một quả bóng bất ngờ được ném qua ném lại từ trên cao. Trong phòng học truyền đến một thanh âm tức giận: "Lớp trưởng, cậu có thể đừng để bọn họ đánh nhau được không? Tôi đi báo đại ca! Xem đại ca có thể xử lý được cậu được không!"
"Này ~ đừng, đừng, đừng." Có vẻ như từ "đại ca" khá hữu ích. Lộc Ngôn vội vàng dừng tay lại, thành thật ngồi xuống, kéo ghế bên cạnh ra, ra hiệu Sơ Trừng vẫn đứng bên cửa cửa: "Ngồi xuống trước đi, ghế này không có ai."
Là lớp trưởng của lớp 11A7, cậu bé tên Lộc Ngôn này có vẻ rất nổi tiếng, vừa ngồi xuống, một đám bạn cùng lớp đã vây quanh cậu.
Sơ Trừng cũng thành công lẻn vào cuộc thảo luận.
Đề tài của năm học mới không gì khác ngoài làm bài tập về nhà, ngày nghỉ, hóng hớt, còn có trò chơi. Sơ Trừng không còn quan tâm đến những thứ thú vị của trẻ vị thành niên nữa.
Cho đến khi một bạn nam đột nhiên nhắc tới: “Mà này, tụi bay biết gì chưa, cô Vu sẽ không dạy chúng ta học kỳ này nữa.”
Cô gái vừa nãy nói đùa đi tố cáo với thầy quay đầu lại, nói với giọng tiếc nuối khác thường: "Hả? Tại sao?"
“Hình như thể chất của cô ấy dễ bị sẩy thai, cần nghỉ ngơi. Nghe nói giáo viên dạy thay là giáo viên mới ra trường năm nay nên dạy một lớp của chúng ta.”