Tan học, một nhóm người ngồi đánh bài ở tiệm bida phía sau trường học.
Vương Lộ An ngửa người ra sau dựa vào ghế, rũ đầu xuống ỉu xìu: “Vừa mới khai giảng đã kiểm tra, Phóng Cầm thật biếи ŧɦái.”
“Lớp mày mỗi lần kiểm tra là lại chuyển kết quả lên nhóm phụ huynh đúng không?”
“Đừng nói nữa, bố tao lại dùng cây gậy bóng chày đắc dụng “chăm sóc” tao rồi.” Vương Lộ An nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt ngập tràn sự biết ơn, “Cũng may, có anh em tao ở đây, tao sẽ không bao giờ phải đứng thứ nhất từ dưới lên.”
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta, cúi đầu ném bài.
Chương Nhàn Tịnh là nữ sinh duy nhất trong nhóm người này. Cô nàng vắt chéo chân uống trà sữa: “Không phải bạn cùng bàn của mày là lớp phó kỷ luật sao? Không chép được tí gì à?”
“Chép đéo gì, cậu ta là lớp phó kỷ luật đấy.” Vương Lộ An cứ nhắc đến là bực, “Thế mà chữ viết không khác gì Dụ Phồn, tao nhìn muốn lé con mắt đến nơi mà không đọc nổi một chữ nào —— Mẹ nó! Tao chỉ ra ba thôi mà mày chèn tao quân vua??”
“Thấy mày phiền.” Dụ Phồn nói.
“…”
Chương Nhàn Tịnh cười run cả người: “Nhưng mà Dụ Phồn, vừa mới khai giảng mày đã nộp giấy trắng, phần trắc nghiệm cũng không thèm khoanh mò, định cho Phóng Cầm tức chết thật đấy à?”
Nhắc đến bài kiểm tra, Dụ Phồn lại nghĩ tới người nào đó, động tác ném bài mạnh bạo hơn.
Cậu hỏi: “Khoanh mò trắc nghiệm có được 90 điểm không?”
Chương Nhàn Tịnh nhíu mày: “Tổng điểm trắc nghiệm còn chưa tới 90.”
Đúng vậy.
Không lên được 90 điểm, có làm hay không cũng giống nhau.
Ngứa tay, Dụ Phồn thò vào trong túi định hút một điếu cho bình tĩnh lại.
Kết quả đυ.ng phải một mặt giấy thô ráp, cậu thầm “Đệt” một tiếng trong lòng, lập tức rút phắt tay ra.
Là tờ giấy nháp Trần Cảnh Thâm đưa cho.
Ban đầu cậu định vò thành cục rồi ném đi, nhưng đúng lúc ấy Trang Phóng Cầm đi qua cửa sau gọi, cậu lại nhét tờ giấy kia vào lại túi mình theo phản xạ có điều kiện.
Dụ Phồn cảm thấy có lẽ về sau mình sẽ dị ứng với tất cả những thứ giấy tờ trong tay Trần Cảnh Thâm mất.
“Bài thi thì có gì để mà viết? Tao cũng không làm bao giờ.” Tả Khoan ngậm thuốc lá, làm ra vẻ để không yếu thế, “Trước nay giáo viên chẳng bao giờ dám quản tao.”
Vương Lộ An: “Đó là do giáo viên lười không thèm quan tâm đến mày thôi.”
Tả Khoan: “Thế không phải càng tốt hơn sao? Tao nghe qua lời bọn mày thôi cũng thấy chủ nhiệm lớp chúng mày rõ phiền, bả là mà chủ nhiệm lớp tao thì tao sớm đã ——”
Bộp. Dụ Phồn ném lá bài cuối cùng lên bàn.
“Đừng nói nhảm nữa.” Dụ Phồn nói, “Đưa mặt ra đây.”
Tả Khoan: “…”
Nửa phút sau, trên mặt Tả Khoan có thêm hình con rùa vẽ bằng bút marker.
“Đệt, ván nữa…” Tả Khoan vừa nói xong, người bên cạnh đột nhiên chọc chọc cánh tay hắn, Tả Khoan nhíu màu, “Gì?”
“Anh Khoan, nhìn kìa, người ở ngoài kia là cô nàng trước đây theo đuổi mày đúng không?”
“Ai thế?” Vương Lộ An ngó ra ngoài nhìn.
“Đúng rồi.” Nhìn thấy rõ cô gái vội vàng rời đi ở bên ngoài tiệm bida, Tả Khoan nhướng mày, “Chả ai cả, con bé lớp (3). Theo đuổi tao hai tháng, ngày nào cũng đưa nước với đồ ăn vặt cho tao, phiền chết đi được, lại còn xấu nữa chứ, vất vả lắm tao mới thoát được nó đấy.”
“Bạn nữ kia mắt mù hay gì?” Chương Nhàn Tịnh cúi đầu chơi điện thoại, lạnh nhạt nói.
“Vớ vẩn, tao đẹp trai thế này, người theo đuổi tao hơi bị nhiều đấy biết không?” Tả Khoan xem bài, “Kinh khủng nhất là gì biết không, bọn mày biết lớp (3) chứ? Được gọi là lớp chuyên văn ngầm ấy. Con bé đó viết cho tao một lá thư, trong đó dùng một đống thơ cổ với văn ngôn, mẹ nó tao đọc còn không hiểu ——”
Dụ Phồn: “Thoát kiểu gì?”
Người im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên mở miệng, Tả Khoan nhất thời sững ra: “Gì cơ?”
“Tao bảo,” Dụ Phồn lặp lại, “Mày thoát khỏi người ta kiểu gì?”
“Cái này thì không dễ chút nào.” Tả Khoan nói, “Tao xóa tên trên lá thư tình đó rồi dán lên bảng thông báo lớp bản.”
Chương Nhàn Tịnh trừng mắt nhìn cậu ta: “Mày bỉ ổi thật đấy.”
“Gì? Ai bảo nó cứ quấn lấy tao mãi.” Tả Khoan nói, “Dụ Phồn, mày hỏi cái này làm gì, có nữ sinh theo đuổi mày sao?”
“Hỏi thừa, nữ sinh theo đuổi người anh em của tao còn ít chắc?” Vương Lộ An đắc ý nhướng mày, cứ như thể người được theo đuổi là cậu ta vậy, “Dụ Phồn vừa mới nhận được một bức thư tình—— Ơ đệt Dụ Phồn mày lại chèn tao?! Tao đang cùng phe với mày cơ mà! Mẹ nó tao cũng chỉ là nông dân thôi!!”
Dụ Phồn: “Ồn chết đi được.”
Chương Nhàn Tịnh đặt điện thoại xuống, tò mò dựa gần bàn bài của bọn họ: “Có chuyện này sao? Dụ Phồn, ai đưa thư tình cho mày?”
Dụ Phồn: “Không ai.”
“Nói đi.” Chương Nhàn Tịnh truy vấn, “Lớp mười hay lớp mười một? Có đẹp không? Tao quen không? Chẳng lẽ là —— Trần Cảnh Thâm?”
Dụ Phồn trực tiếp ném hết bài xuống.
Cậu định phản bác theo bản năng, lại nghe Chương Nhàn Tịnh nói tiếp: “Kia là Trần Cảnh Thâm à?”
Nghe vậy, Dụ Phồn khựng lại, quay đầu thoáng nhìn ra bên ngoài tiệm bida.
Trần Cảnh Thâm đứng cách đó không xa quay lưng về phía bọn họ, trên vai hắn đeo ba lô, hai tay buông thõng bên người.
Hắn không nhúc nhích, trước mặt là ba thằng con trai dáng dấp côn đồ.
“Đúng thật kìa.” Vương Lộ An tựa vào trước kính nhòm, “Mấy người đứng trước cậu ấy… có phải bọn ở trường bên không? Chúng nó làm cái gì thế?”
“Lũ học sinh ở cái trường nát bên kia sang chỗ bọn mình thì còn làm gì được nữa?” Chương Nhàn Tịnh nói, “Trấn tiền.”
Dụ Phồn chống khuỷu tay ra sau sô pha, lười biếng xem trò.
Gần trường bọn họ có một trường dạy nghề, chuyên môn gây rối, thường xuyên sang bên này sinh sự. Có một khoảng thời gian ngày nào Hồ Bàng cũng đi tuần tra xung quanh để bắt người, chỉ là dạo gần đây vừa mới khai giảng nên tương đối bận rộn, đành phải tạm gác lại việc này.
Ba thằng con trai chặn đường Trần Cảnh Thậm đều nhuộm thứ màu tóc kì quặc, mặc áo thun dài đủ màu sặc sỡ cùng quần jean bó màu đen, rẽ trái vào tiệm cắt tóc là có thể làm việc thẳng.
Càng khiến Trần Cảnh Thâm ở bên cạnh trông sạch sẽ hơn hẳn.
Tả Khoan liếc mắt đánh giá sắc mặt cậu, hỏi thử: “Dụ Phồn, mày mặc kệ à? Không phải cậu ta học cùng lớp mày sao?”
Dụ Phồn mặc kệ cậu ta, tiếp tục nhìn về hướng kia.
Quản cái đéo gì, một tháng số người bị trấn tiền nhiều như thế, xử lí nổi sao? Hổ Béo trả cậu phí bảo kê chắc?
Hơn nữa.
Mặc dù là con một sách, nhưng ít nhiều gì hắn cũng rất có dinh dưỡng. Bả vai hắn so ra phải rộng gấp đôi mấy thằng ngu trước mặt, vóc dáng cũng cao hơn nửa cái đầu, đều không phải mang cái vẻ nghiêm túc trông quá bằng con gà bệnh, ai dám tin rằng hiện tại ba con khỉ còm ốm nhách kia đang trấn tiền hắn? Chỉ cần Trần Cảnh Thâm tỏ ra gai góc hơn một chút, giơ nắm đấm lên đánh trả, hôm nay ba thằng kia đừng hòng về được ——
Đằng xa, thân hình cao gầy dừng lại, cúi đầu rút tiền ra.
Dụ Phồn: “?”
–
Mấy tên côn đồ nhìn nam sinh trước mặt, thật ra cũng không vững dạ lắm.
Nói thật, bọn họ trấn tiền cũng chỉ tìm mấy đứa lớp dưới hoặc là nữ sinh, nhưng người này… đôi giày thể thao đi dưới chân quá khủng, theo hiểu biết của một thằng côn đồ, giá trị phải tới gần năm chữ số.
Hơn nữa với cách ăn mặc kiểu học sinh ngoan của tên này, ba người nhất trí ra quyết định —— Đánh liều làm một lần! Xe đạp biến motor!
“Mày… có nghe thấy thấy không?” Tên cầm đầu lấy hết can đảm, giơ mã QR WeChat trong tay lên, Nếu không chuyển năm trăm vào đây, bọn tao sẽ mời mày đến nơi khác bàn chuyện.”
Trần Cảnh Thâm rũ mắt quét qua gương mặt từng người một một vòng.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, cảm giác “học sinh ngoan” từ con người này hoàn toàn xuất phát từ bộ đồng phục sạch sẽ trên người.
Thiếu niên mí mắt mỏng, đường cong khuôn mặt thanh thoát mà sắc bén, ngoại hình thực chất vô cùng lạnh lùng, khi lướt mắt nhìn xuống từ trên cao khiến người ta không thể không căng thẳng.
Trong một khoảnh khắc, bọn họ thấy hơi hối hận.
Trần Cảnh Thâm trầm ngâm suy nghĩ hai giây, vói tay vào trong túi.
Có thể là bởi vì cái liếc mắt kia, từ trong bản năng người này cảm thấy Trần Cảnh Thâm định rút vũ khí hoặc lấy điện thoại báo công an, vội vàng lùi về phía sau hai bước: “Mày làm gì? Đưa tay ra, nếu không tao ——”
Khoảnh khắc Trần Cảnh Thâm rút tiền ra, câu nói của gã đột nhiên im bặt.
Bọn họ trợn trừng mắt há hốc nhìn người trước mặt thản nhiên lấy ra năm tờ tiền màu đỏ đưa tới.
“Không có WeChat. Trả tiền mặt.” Cuối cùng nam sinh cũng mở miệng nói câu đầu tiên với bọn họ.
Tên côn đồ lập tức thấy hơi hoảng.
Sao hắn lại cảm thấy mình như thằng ăn xin được bố thí vậy?
Và, con mẹ nó.
Tại sao giờ học sinh cấp ba lại như thế này? Còn đang đi học mà có thể có nhiều tiền phí sinh hoạt vậy sao??
“Không có WeChat? Tao mà tin cái chuyện xằng của mày chắc? Ngày thường mày không trò chuyện với người khác sao? Không chơi game? Không hẹn hò?”
Nói dứt câu cuối, tên côn đồ hơi dừng lại, cảm thấy có vẻ đúng là người này sẽ không hẹn hò.
Hắn nhận lấy năm trăm, hai mắt còn tham lam nhìn chằm chằm tay Trần Cảnh Thâm: “Thôi, trong tay mày có bao nhiêu? Đưa hết ra đây…”
Một hộp bài rỗng bay qua không trung, nện thẳng lên trán người nọ chuẩn xác và đầy dứt khoát.
Hộp bài rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Cạch.”
Người nọ sửng sốt vì cú đập, gã che trán lại quay đầu ra sau nhìn: “Con mẹ nó đứa nào ——”
Nhìn thấy rõ khuôn mặt người vừa tới, gã câm miệng ngay tức thì.
Trong trường bọn họ từng có người nói, sang trường cấp ba bên cạnh kiếm tiền tiêu thì được, nhưng nếu nhìn thấy một kẻ mặt mày hung dữ có hai nốt ruồi thì phải chạy ngay đi.
Còn không phải là người trước mặt này sao?
Trần Cảnh Thâm quay đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn mới của hắn.
Giờ phút này, vẻ mặt của bạn cùng bàn trông y hệt như khi hắn từ chối cho đối phương chép bài, chẳng thân thiện chút nào.
Dụ Phồn không nhìn hắn.
“Trả tiền cho cậu ta.” Cậu nói với ba người kia, “Rồi cút.”
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, người đứng giữa hất cằm: “Mẹ nó mày là thằng nào?”
“Không phải chứ, mày không biết cậu ấy ư?” Vương Lộ An chạy ra cùng vươn tay lên vai người nọ, bật cười, “Cậu ấy mới đánh thằng đầu húi cua trường bọn mày đấy, chưa nghe đến sao?”
“…”
“Mấy ngày nay chắc chúng nó vẫn còn đi học chứ? Hôm đó tao thấy bị thương nặng ghê lắm.”
“…”
Mười giây sau, người nọ biết điều đưa tiền cho Dụ Phồn.
Dụ Phồn không lấy: “Tiền của tao à?”
Gã ta khựng lại, dời tay tới trước mặt Trần Cảnh Thâm.
…
Đám người kia vừa quay đầu rời đi, Chương Nhàn Tịnh đi ra từ quán bida: “Đã đi rồi? Hèn thế.”
“Vốn cũng chẳng phải loại hổ báo gì…” Vương Lộ An đang nói thì ngừng lại khi nhìn thấy cặp kính gọng đen đột ngột xuất hiện trên mặt Chương Nhàn Tịnh.
“Cũng đúng.” Chương Nhàn Tịnh đẩy mắt kính, nhìn nam sinh bên cạnh với vẻ lo lắng vờ vịt, “Bạn học Trần, cậu không bị dọa sợ chứ?”
Trần Cảnh Thâm cất lại tiền vào túi: “Không.”
Chương Nhàn Tịnh cười dịu dàng: “Vậy là tốt rồi, cổng sau trường mình rất loạn, sau này nhất định cậu phải cẩn thận hơn đấy.”
Giọng điệu của cô nàng khiến Vương Lộ An nổi da gà khắp người. Cậu ta bĩu môi, hỏi: “Học sinh giỏi, sao vừa nãy cậu đưa tiền ra thật thà thế? Bảo vệ ở cổng sau vẫn còn đây mà, cậu gọi một tiếng là ổng tới liền. Nếu không nữa thì cậu giãy một chút cũng được, chúng nó không dám làm lớn chuyện đâu.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Phiền phức.”
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt, cứ như thể người khi nãy vừa mới bị trấn lột liền lập tức xòe tiền ra nào phải là hắn.
Vương Lộ An: “…”
“Thế này đi, bạn học Trần.” Đôi mắt Chương Nhàn Tịnh cong cong, “Không thì chúng ta kết bạn WeChat nhé? Sau này nếu cậu gặp nguy hiểm có thể tìm tớ, tớ sẽ gọi người tới cứu cậu đầu tiên!”
Nói xong, cô còn hơi dừng lại, “À, cậu không có WeChat phải không? Số điện thoại cũng được.”
Trần Cảnh Thâm trầm mặc hai giây rồi đọc ra một dãy số.
Chương Nhàn Tịnh không ngờ lần này hắn lại cho số dễ dàng như vậy, cô hơi ngẩn ra, vội lấy điện thoại: “Khoan khoan, đợi đã, đọc chậm thôi.”
Gần như ngay khi bước ra đây, Dụ Phồn đã hối hận. Cậu thầm mắng mình rảnh rỗi, đút một tay vào túi, xoay người trở về.
Vừa bước được một bước, ống tay áo bỗng nhiên bị một người giữ lấy.
Những người còn lại đều ngẩn tò te.
Dụ Phồn cúi đầu theo bản năng, nhìn thấy một bàn tay quen thuộc khớp xương rõ ràng trên áo mình.
Cậu kéo mạnh áo về.
Nhưng không giật ra được.
Vì vậy, cậu nhíu mày ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Làm gì…”
“Có thể thêm WeChat cậu được không?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn: “…”
Chương Nhàn Tịnh đang nhập số điện thoại vào danh bạ: “?”