Trên chiếc xe thương vụ, người ngồi ở ghế đơn cũng yên lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm đến thành phố này, rất nhỏ, rất yên tĩnh, giống như con phố cũ hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần.
Mỗi khi ánh mắt lướt qua từng con đường, từng cửa hàng, hắn đều sẽ yên lặng lấp đầy vào tâm trí, sẽ nghĩ có phải người hắn nhớ suốt sáu năm qua từng ở nơi đây chăng, sống thế nào, gặp được những người ra sao.
Ở có quen không? Sống có hạnh phúc không? Còn đánh nhau hút thuốc không? Có nghĩ đến hắn không?
Mưa rả rích, xe bị chặn lại bởi một lượt đèn xanh đèn đỏ dài dằng dặc. Trần Cảnh Thâm dán mắt vào một sạp báo rất lâu, như thể lại nhìn thấy bóng người nửa quỳ trên nền đất giơ camera ấy bên ngoài cửa sổ xe.
Người đó rất gầy, sáu năm trôi qua, giờ còn gầy hơn cả hồi cấp ba, gầy đến mức mặt nhọn cả đi. Vẫn luôn là cái vẻ mặt lạnh lùng hung dữ ấy, nói chuyện với khách cũng chẳng lịch sự hơn là bao, kiệm lời hơn hồi trước, tóc mềm, dài lắm rồi.
Xe khởi động lại, Trần Cảnh Thâm cụp ngón tay, chuyển tầm mắt về lại trong xe.
Trong xe đang sôi nổi chuyện trò.
“Vừa nãy tớ xem ảnh gốc rồi, nhϊếp ảnh gia này chụp được đấy, không uổng công xếp hàng lâu như thế. Tớ vốn định hẹn cậu ấy mai đến chụp ở nơi tổ chức đám cưới, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không nhận mấy việc kiểu này, hầy.”
“Tớ đề xuất mà sai được chắc? Cửa hàng này nổi tiếng trên mạng lắm, cậu vừa bảo muốn tổ chức đám cưới ở Ninh Thành là tớ đã nghĩ ngay đến chỗ này rồi.” Phù dâu nói, “Nhϊếp ảnh gia cũng đẹp trai nhỉ?”
Cô dâu gật đầu tán thành: “Tiếc là có bạn gái rồi.”
“Gì? Đến chuyện này mà em cũng biết là sao?” Chú rể ngồi cùng Trần Cảnh Thâm cau mày quay đầu lại hỏi.
“Xem đánh giá ở phía dưới shop online của bọn họ đấy, hồi trước em chia sẻ shop này vào nhóm chat mà, anh không mở xem à? Ai cũng bảo cậu ấy với chủ cửa hàng là một đôi.”
Chú rể lại dựa lưng vào ghế, dài giọng đáp “Ồ”, rời khỏi cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ.
Anh ta chỉnh lại vạt áo, quay đầu sang nhìn người bên cạnh: “Anh Thâm, dạo này công ty còn bận không?”
“Bình thường.” Trần Cảnh Thâm nói.
Chú rể gật đầu, thầm nghĩ đúng là phi phàm. Anh ta có một người bạn làm chung công ty với Trần Cảnh Thâm, tuần trước bọn họ gặp nhau, người bạn của anh ta quầng thâm mắt đáng sợ đến mức có thể khiêng vào vườn bách thú được, đúng là kiếm tiền bằng cả mồ hôi xương máu. Đối phương còn liên tục kêu than, lần nào ra ngoài đi ăn với Trần Cảnh Thâm, mọi người cũng nhầm anh ta là chú của hắn.
Trần Cảnh Thâm ngồi dang hai chân một cách tùy ý, chú rể liếc mắt xem xét, thấy góc này rất đẹp trai, thế là cũng bắt chước ngồi theo.
“May mà cậu đến, không cuối năm rồi tôi chẳng tìm nổi ai.” Chú rể nói, “Nhưng sao tự dưng lại rảnh vậy?”
Trước đây anh ta từng mời Trần Cảnh Thâm một lần nhưng bị từ chối, nào ngờ mấy ngày sau, Trần Cảnh Thâm bỗng gọi điện thoại cho hắn, bảo sẽ nhận công việc phù rể.
“Mấy dự án cũng hoàn thành rồi, tích mấy ngày nghỉ trước đây với kì nghỉ đông xin nghỉ luôn một thể.” Trần Cảnh Thâm đáp hời hợt.
“…”
Chú rể trợn mắt há hốc, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng, cũng không cần lâu vậy đâu, đám, đám cưới của tôi chỉ tổ chức một ngày thôi…”
“Tôi biết.” Trần Cảnh Thâm nói, “Trùng hợp cũng đang có việc ở bên này.”
“Thế à…” Chú rể thở phào, thuận miệng hỏi, “Này, mãi mới có ngày nghỉ, sao không dẫn người yêu cậu đến đây chơi cùng?’
Phù dâu ngồi kế bên lập tức dựng tai lên.
Sau vài giây yên lặng, Trần Cảnh Thâm nói: “Cậu ấy ở ngay đây.”
Chú rể chợt hiểu ra, anh ta bật cười bảo hắn ngày mai dẫn người ta đến. Trần Cảnh Thâm lấy một cái cớ sơ sài, đề tài này nhanh chóng bị gạt ra sau.
Trong xe nhanh chóng nói vào chuyện đám cưới ngày mai, Trần Cảnh Thâm không có tâm trí đâu mà nghe, hắn quẹt bừa trên màn hình điện thoại, chợt lướt đến đoạn tin nhắn trong vòng bạn bè hồi trước mình xem được.
Người đăng là Vương Lộ An: [A a a sao cuối năm bận thế này! Muốn đến Ninh Thành quá! Muốn đi đánh nhau!!]
Chương Nhàn Tịnh: [Đợt này ăn nhiều thịt vào, sang bên kia lỡ có bị ăn đánh thì cũng đỡ đau.]
Tả Khoan: [Mày ráng cố đi, tao còn nửa tháng nghỉ cơ.]
Khi một dây đàn đã được căng lên, bất cứ động tác nhỏ nào cũng có thể gảy thành tiếng.
Trước đây Trần Cảnh Thâm không phải người nhạy cảm, nhưng khi nhìn thấy bài đăng như đánh đố trong vòng bạn bè ấy, trực giác nói với hắn có lẽ có liên quan đến Dụ Phồn.
Hắn do dự rất lâu trong khung tin nhắn với Vương Lộ An, chợt nhớ ra hình như đám cưới một người bạn mới mời mình mấy hôm trước cũng tổ chức ở Ninh Thành, vì vậy hắn vào xem nhóm chat mà người bạn đó đã thêm mình vào, đúng lúc nhìn thấy cô dâu chia sẻ phòng làm việc của nhϊếp ảnh gia kèm thêm một câu: “Nhϊếp ảnh gia đẹp trai cao ráo lắm, trên mặt còn có hai nốt ruồi.”
Trần Cảnh Thâm bấm vào xem, thấy người hắn đã đi tìm suốt sáu năm qua đã trở thành bạn trai người khác trong dăm ba câu bình luận dưới phần đánh giá.
Dẫu mưa đã ngừng nhưng bầu trời Ninh Thành vẫn giăng đầy mây đen, trông như bất cứ lúc nào cơn mưa tiếp theo cũng có thể trút xuống ào ạt.
Vì vậy khi đến nơi, mọi người lo lắng bắt đầu vào chụp luôn. Chụp ngoại cảnh không bị hạn chế nhiều nên tốc độ chụp nhanh hơn trong nhà, chẳng mấy chốc đã hoàn thành khâu chụp ảnh chung, chỉ còn ảnh riêng của cô dâu chú rể nữa thôi.
Trần Cảnh Thâm ngồi dưới tán ô che nắng, Uông Nguyệt cho hắn một bình nước khoáng.
Hắn đặt điện thoại xuống rồi nhận lấy, nói cảm ơn.
“Không có gì.” Uông Nguyệt vô tình nhìn lướt qua điện thoại hắn, cô ngạc nhiên, “Cậu cũng xem bộ phim dở tệ này à?”
“Hửm?”
“[Ngày hạ, trăng tròn và em], bộ phim siêu dở tệ nhái tên một bộ phim top đầu 17 năm để ké fame đó, không phải ảnh nền điện thoại cậu là cảnh trong bộ phim đó sao?” Uông Nguyệt cười nói, “Hình nền của Dụ Phồn cũng giống cậu, xung quanh tôi chỉ có hai người là xem cái bộ phim tệ hại đấy thôi.”
Trần Cảnh Thâm nắm chặt bình nước trong tay, yết hầu hơi lăn, chỉ đáp không rõ ràng: “Ừm.”
–
Vừa chụp ảnh xong thì mưa trút xuống, mọi người đồng thời ôm đồ chạy tới chỗ đỗ xe.
Dụ Phồn che ô đưa Uông Nguyệt ngồi vào ghế lái, mưa rơi trên tán ô vang thành tiếng nặng nề. Lúc mở cửa ghế phụ, cậu không kìm được quay đầu nhìn về phía chiếc xe còn lại, người mặc bộ âu phục màu xám bước một chân lên xe.
“Làm gì đấy? Mưa vào trong con xe bảo bối của chị rồi!” Uông Nguyệt gọi cậu.
Dụ Phồn hoàn hồn, nhanh chóng gập ô, lên xe.
Về phòng làm việc, Dụ Phồn lấy giấy lau khô vệt nước dính trên chiếc áo khoác màu đen, sau đó ngồi vào chỗ làm việc bắt đầu chỉnh ảnh của hôm nay, ấy vậy mà cứ chỉnh được mấy bức lại ngó đầu nhìn về phía cửa.
Đợi mãi không thấy người, lúc Uông Nguyệt đi ngang qua, cậu giả vờ vô tình hỏi: “Mấy người kia đâu rồi?”
“Chắc đi ăn rồi.” Uông Nguyệt thuận miệng đáp.
Dụ Phồn gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh ảnh.
Một tiếng sau, khi chuẩn bị tan làm, Uông Nguyệt thấy Dụ Phồn vẫn đang ngồi dưới tầng.
“Sao còn chưa về nữa?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Dụ Phồn xoa cổ: “Đợi khách về xem ảnh.”
“Bọn họ không về đâu. Trời đang mưa, mà ngày mai người ta cũng làm đám cưới, sao mà đặc cách chạy về chuyến nữa để xem ảnh được? Cậu cứ gửi qua email hoặc WeChat cho khách là xong.”
Dụ Phồn giữ nguyên động tác lâu thật lâu. Cậu đơ người, hỏi: “Không về nữa?”
“Cô dâu nói tổ chức đám cưới xong sẽ qua đây lấy ảnh.”
“…”
Dụ Phồn đã từng tập diễn rất nhiều lời thoại khi gặp lại Trần Cảnh Thâm trong mơ, lạnh lùng, ân hận, nồng nhiệt, đau đớn, nhưng không ngờ khi thực sự chạm mặt, bọn họ lại chẳng nói chuyện với nhau lấy một câu.
Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Thế áo…”
“À, chị quên mất đấy. Hai người là bạn học mà, tự bàn nhau gửi trả là được.”
“Em… không có WeChat của cậu ấy.”
Uông Nguyệt gọi điện thoại cho bên kia, sau đó quay lại: “Chị hỏi rồi, người ta bảo để mấy hôm nữa cô dâu qua lấy ảnh thì tiện cầm về luôn. Cứ để trong tiệm đi.”
“…Em mang về.” Dụ Phồn nói, “Ướt mưa rồi, em giặt lại rồi mang tới.”
Uông Nguyệt gật đầu: “Cũng được.”
Cơn mưa rào ngớt đi thành mưa dầm rả rích, gió lạnh bắt đầu luồn lách khắp Ninh Thành.
Hạt mưa nhỏ, bình thường thời tiết như thế này Dụ Phồn lười không dùng ô, nhưng hôm nay cậu lại mượn phòng làm việc lấy một chiếc, tay khép gọn áo vào, cúi đầu đi về khu dân cư.
Mãi đến đêm khuya, Dụ Phồn mới nhớ ra tối nay mình thiếu một bữa ăn.
Cậu ăn tạm mấy miếng bánh quy rồi uống thuốc dạ dày, sau đó cởϊ qυầи áo vào phòng tắm tắm rửa.
Ninh Thành lạnh mà ẩm, mùa đông không kéo dài nhưng nhiệt độ cứ hạ xuống là lạnh thấu tận tâm can. Dụ Phồn mặc áo phông đi ra thấy không ổn lắm, cậu mở tủ quần áo lựa tìm áo khoác, rồi yên lặng quay đầu sang nhìn chiếc áo khoác màu đen mình vừa mới treo lên.
…Dù sao ngày mai mới cầm đến tiệm giặt là mà.
Áo khoác phơi trong gió biển nửa ngày trời nên mùi bạc hà trên đó đã nhạt đi. Dụ Phồn gập chân ngồi trên sô pha, vùi mũi trong áo khoác, bắt đầu chỉnh ảnh hôm nay.
Chỉnh xong những người khác, con chuột trong tay cậu dịch đến khuôn mặt Trần Cảnh Thâm rồi dừng mãi ở đó chẳng chịu di chuyển.
Biết thế hôm nay đã nói chuyện với hắn một câu.
Nói gì cũng được, ví dụ như
lâu rồi không gặp, ví dụ như
dạo này sống thế nào, ví dụ như
có bạn trai mới rồi à, ví dụ như
cậu come out vì người ta từ bao giờ…
Vừa mới nghĩ thôi mà dạ dày đã thắt lại như muốn biểu tình, Dụ Phồn liếʍ môi, rất thèm xuống tầng mua thuốc lá.
Kể cũng lạ, Trần Cảnh Thâm khiến cậu cai thuốc, nhưng lần nào nhìn Trần Cảnh Thâm, cậu cũng thèm hút. Dụ Phồn nằm trên sô pha nghĩ ngợi, có lẽ không phải cậu nghiện thuốc lá, mà cậu nghiện Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm come out thế nào? Quý Liên Y có biết không? Quý Liên Y có đồng ý không? Nếu là một chàng trai xuất sắc vượt trội thì chắc Quý Liên Y sẽ không phản ứng như vậy đâu nhỉ.
Người con trai kia như thế nào? Trần Cảnh Thâm thích cậu ta lắm ư?
Đương nhiên là thích lắm rồi, chứ không sao lại come out, lại còn ngày nghỉ nào cũng đi tìm.
Dạ dày Dụ Phồn đau lặng đi, cậu kéo khuôn mặt Trần Cảnh Thâm trên màn hình về ảnh gốc, sau đó lại hoàn tác, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cậu xoa mặt, gập máy tính lại, vắt tay dưới cổ làm gối, cuộn tròn người nằm nghiêng trên sô pha, nhắm mắt.
Dụ Phồn không nhớ mình thϊếp đi từ bao giờ, khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, đầu óc cậu rối tung.
Cậu nhìn chằm chằm tấm đệm lót sô pha một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, bỗng thấy hơi mất sức.
Một thằng con trai mét tám nằm trên sô pha chật hẹp suốt đêm đúng là hơi quá sức, cậu nhắm mắt cố tỉnh táo lại, sau đó chống tay đứng lên, cả tay và chân cậu đều đã tê rần.
Mí mắt và đầu óc đều nặng trịch, hơi choáng. Dụ Phồn gõ mấy phát lên đầu mình, lúc mở cửa thì tiện tay vò mái tóc rối vì nằm ngủ của mình, bực bội hỏi: “Ai…”
Nhìn rõ người đứng bên ngoài, cậu cứng người lại ngay tức khắc, tay vùi trong tóc cũng bất động.
“Tôi đến lấy áo.” Trần Cảnh Thâm nói.
Đám cưới kết thúc vào buổi chiều, hắn thay chiếc hoodie màu xanh đậm và quần thể thao màu đen, dáng vẻ tươi mới thoải mái ấy như thoát khỏi cái hình thức của một người trưởng thành, vẫn là nhất khối lạnh lùng cao ngạo ngày xưa.
Dụ Phồn nắm then cửa ngây người hồi lâu rồi mới căng mí mắt đáp: “Ồ.”
“Đợi chút, tôi đi lấy…” Nói đến đây, Dụ Phồn bỗng im bặt.
Trần Cảnh Thâm hơi cúi đầu nhìn áo cậu mặc, Dụ Phồn cũng cúi đầu nhìn theo, sau đó ánh mắt dừng lại không biết bao lâu trên chiếc áo màu đen mà Trần Cảnh Thâm đang muốn lấy.
“…”
Mất mặt quá. Muốn chết quá. Cậu mặc áo khoác của Trần Cảnh Thâm đi ngủ làm gì??
Da đầu Dụ Phồn tê rần, cậu rặn một câu qua kẽ răng: “Tôi không còn áo nào nữa, đem giặt hết rồi.”
Cậu vừa nói vừa định cởϊ áσ khoác ra, trong quá trình ấy, cánh tay đυ.ng phải cửa, cửa đẩy về phía Trần Cảnh Thâm chuẩn bị đóng lại.
Dụ Phồn chực nắm lấy then cửa theo bản năng, nhưng cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.
“Vậy thì cứ mặc đi.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, khẽ hỏi, “Lâu rồi không gặp, không mời tôi vào ngồi à?”
Tay Dụ Phồn vẫn đang nắm áo khoác, vì tay chân tê rần và dạ dày còn đau nên cậu hơi chậm chạp. Cậu khựng lại, vô thức nhớ lại tình trạng trong nhà mình, tối qua không ăn nên phòng không có mùi, hôm qua trước khi ra khỏi nhà cũng đã vứt rác rồi…
Trần Cảnh Thâm yên lặng đợi rất lâu, trong một giây ngắn ngủi, quai hàm hắn căng chặt rồi lại thả lỏng. Cuối cùng, hắn nói: “Thôi.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Song vừa cất bước, áo hắn đã bị giữ chặt lại.
Dụ Phồn vội quá nên quơ tay tóm lấy vải áo, áo hoodie của Trần Cảnh Thâm bị kéo hẳn một khoảng dài.
Hắn quay đầu, Dụ Phồn đẩy cửa ra bằng tay còn lại, cứng nhắc nói với vẻ mặt vô cảm: “Vào đi.”