Chương 53: Chúng ta hẹn hò đi.
Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu tập thể cũ rất hẹp, sợ bị người ở tầng đối diện nhìn thấy, việc đầu tiên Dụ Phồn làm khi vào phòng là tắt đèn kéo rèm, trong phòng chỉ để lại đèn bàn trên bàn học bật chế độ ánh sáng ấm và ánh trăng mỏng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm kéo không chặt.
Ban đầu Dụ Phồn dựa người ra sau tựa vào đầu giường, không hiểu sao lại gối lên gối đầu của mình. Hai người không nói chuyện, thỉnh thoảng dừng lại giây lát, Dụ Phồn sẽ vô thức tìm chuyện để làm trong lúc rảnh rỗi, ví dụ như chuyển chiếc điện thoại đang reo vang nãy giờ về chế độ im lặng, rồi lại nhấp vào nhóm chat xem. Rõ ràng cậu đọc hiểu những câu chữ trong lịch sử tin nhắn, nhưng không hiểu sao đọc mãi chẳng vào đầu, vì vậy, cậu thiếu kiên nhẫn khóa màn hình lại, ngước mắt lên nhìn Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm sẽ lại yên lặng hôn cậu tiếp.
Thẹn thùng, mới lạ và rung động, tất cả cùng hòa lẫn vào nhau trong sự trầm mặc, hòa lẫn vào nhau trong đêm hè oi bức.
Chiếc răng nanh kia bị cọ vào liên tục, Dụ Phồn giơ tay đè mặt Trần Cảnh Thâm lại, khàn giọng nói: “Trần Cảnh Thâm, có tin cậu còn liếʍ răng tôi nữa là tôi cắn đứt lưỡi cậu không?”
Lọn tóc rối trên trán Dụ Phồn đã bị Trần Cảnh Thâm vuốt ngược ra sau, cả khuôn mặt đều để lộ trong không khí. Lời nói rất hung dữ, nhưng vẻ mặt cậu lại có phần uể oải vì thiếu oxy, mắt đỏ hoe, môi ướt sũng, chẳng có tí sức công kích nào.
Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu một lúc, luồn tay vào trong cổ lau đi mồ hôi mỏng cho cậu, đáp “Biết rồi”.
Dụ Phồn tê rần cả người chẳng rõ lý do, tự nhiên thấy có chỗ nào đó là lạ.
Cậu khẽ cử động chân, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ. Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Trần Cảnh Thâm, không hôn nữa.”
Bàn tay dán trên cổ rời đi, để lại một khoảng lành lạnh. Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”, đứng dậy khỏi giường, dáng người cao ráo đứng nơi đầu giường cậu, nói: “Mượn nhà vệ sinh.”
Dưới quầng sáng mờ, Dụ Phồn thấy vành tai hắn đỏ ửng, xương hàm căng thành một đường nét rất đẹp, cũng đang chảy mồ hôi hiếm thấy.
Trần Cảnh Thâm đẩy cửa ra ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa nhà vệ sinh.
Dụ Phồn ngẩn người ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó duỗi tay kéo chăn qua đắp tạm, đầu óc nóng phừng phừng.
Hình như cậu biết tại sao hôn xong không làm được bài tập rồi.
Dụ Phồn rút cái gối phía dưới đầu lên, ụp thật mạnh vào mặt mình, cả cái gối cũng như bị cậu đốt đến mức bốc khói.
Dụ Phồn cứ bịt hơi mình như thế, không biết qua bao lâu, cậu hơi ấn nhẹ xuống rồi đứng dậy đi bật đèn, bật quạt ở mức cao nhất, sau đó chậm chạp thò tay tìm điện thoại hòng di dời sự chú ý.
Đầu óc nguội dần, cuối cùng lần này cậu cũng đã vào đầu được nội dung trong nhóm chat.
[Tả Khoan: Chịu thật đấy, cả một buổi tối không sao tìm được Dụ Phồn, rốt cuộc cậu ta làm gì vậy?]
[Chương Nhàn Tịnh: Bận thôi, không phải cậu ấy đang học gia sư à?]
[Tả Khoan: Gia sư có thể ở nhà cậu ta đến tận mười hai giờ đêm chắc? Mày nhìn Chu Húc kìa, người ta đang yêu đương, tối nào cũng phải gọi điện cho bạn gái hai tiếng đồng hồ, thế mà vẫn có thể bớt chút thời gian trả lời tao hai câu, Dụ Phồn không trả lời tin nhắn tao bốn tiếng mẹ rồi.]
[Chu Húc: Hì hì… Hì hì hì (Bong bóng tình yêu.jpg)]
[Chu Húc: Có khi Dụ Phồn cũng đang yêu đương thì sao?]
[Tả Khoan: Không thể nào.]
[Tả Khoan: Với cái tính đó của cậu ta thì yêu đương với ai được?]
Dụ Phồn hơi khựng lại ở đây giây lát rồi mới lướt xuống đọc tiếp.
[Vương Lộ An: Này ý mày là như nào? Người anh em của tao được theo đuổi nhiều lắm đấy biết không?]
[Tả Khoan: Tao biết, trong lớp tao có một người đấy còn gì.]
[Tả Khoan: Không phải ý đó, để lấy ví dụ thế này nhé —— Mày thấy Chu Húc không, hẹn hò rồi cậu ta toàn nói lời ngon tiếng ngọt nũng nịu nhớp nháp gớm chết đi được, lại còn ngày nào cũng ôm ấp hôn hít nhau, mày có tưởng tượng được cảnh Dụ Phồn ôm ấp hôn hít người khác không??]
Cạch một tiếng, cửa nhà vệ sinh đẩy ra, Dụ Phồn ném điện thoại sang một bên nhanh như chớp.
Gương mặt Trần Cảnh Thâm ướt đẫm nước, trên cổ áo cũng đọng lại đôi giọt sẫm màu. Sau khi bước vào phòng, hắn quét mắt nhìn tấm chăn Dụ Phồn vừa kéo lên người.
Dụ Phồn lập tức giấu đầu lòi đuôi hất chăn ra ngồi dậy.
Trần Cảnh Thâm nhanh chóng thu ánh mắt về. Hắn khom lưng xách cặp đeo lên vai, nói: “Tôi về đây.”
Dụ Phồn “Ừm” một tiếng, cúi đầu xuống giường đi dép, theo Trần Cảnh Thâm ra đến cửa nhà.
Trần Cảnh Thâm quay đầu lại nhìn cậu: “Muốn khiêng kiệu tiễn tôi à?”
“…Có khả năng không? Mau ra ngoài đi nhanh, tôi khóa cửa đây.”
Đuổi người đi rồi, Dụ Phồn lại ra ban công ngồi đợi một lúc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Trần Cảnh Thâm đi ra khỏi tòa nhà.
Sau khi dán mắt dõi theo Trần Cảnh Thâm rời đi, Dụ Phồn ngồi trên ban công, tiện tay mò tìm một bao thuốc cậu thường để cạnh ban công, rút ra một điếu. Cậu vừa định đưa lên miệng, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Nếu hút nhiều thuốc quá, về lâu dài liệu trong miệng có ám vị thuốc không?
Cậu không thể chạy đi đánh răng trước mỗi lần hôn được…
Trần Cảnh Thâm thì lại là cái đồ yếu nhớt cứ dính tí thuốc lá là lại ho.
Hơn nữa, không phải em gái nhà trên đã nói rồi sao? Hút thứ này nhiều sẽ đen phổi.
Dụ Phồn nhét lại điếu thuốc vào bao, ngồi trên ban công ngắm trăng trong sự chán ngắt, một lúc sau, cậu lấy điện thoại mở phần mềm mua sắm nội thành, gõ ba chữ “kẹo cai thuốc” ra màn hình, chọn bừa mấy loại rồi chốt đơn, còn chẳng thèm để ý đến thương hiệu của mấy loại kẹo đó có tốt không, đặt bảy giờ sáng mai giao đến.
Mua xong, Dụ Phồn thoát ra, về lại WeChat, lại rỗi rãi lướt xem lịch sử tin nhắn, toàn mấy cái nội dung nhảm nhí, cậu lướt mấy trang, quay về đoạn hội thoại vừa đọc khi nãy.
Đêm khuya yên ắng, tòa nhà đối diện đã tắt hết đèn, tạo cho người ta cái cảm giác an toàn dù có làm bất cứ điều gì cũng không bị phát hiện.
Dụ Phồn tắt WeChat, thất thần mở giao diện tìm kiếm của trình duyệt. Khi cậu tỉnh táo trở lại, trên thanh tìm kiếm đã xuất hiện một dòng chữ ——
“Làm sao để hẹn hò với người khác?”
–
Sáng hôm sau, Trần Cảnh Thâm thấy bạn cùng bàn của hắn ngủ một giấc trọn hai tiết học.
Mãi đến tiết thể dục, Dụ Phồn mới chậm chạp tỉnh ngủ, cậu nheo mắt xuống tầng xếp hàng. Lúc điểm danh, giáo viên thể dục gọi tên cậu hai lần, Dụ Phồn mới lười biếng đáp lại.
Vương Lộ An đứng bên cạnh không nhịn được mà hỏi: “Không phải hôm qua tám giờ mày đã đi ngủ rồi à? Sao còn buồn ngủ thế?”
Dụ Phồn đứng rất cà lơ phất phơ: “Ai bảo tao ngủ lúc tám giờ?”
“Tả Khoan đấy, bảo là từ sau tám giờ đã không thấy mày trả lời tin nhắn nữa.”
“…”
Hình như người đứng bên cạnh cậu cụp mắt xuống nhìn cậu giây lát.
Tim giật thon thót, Dụ Phồn vô thức đứng thẳng người dậy, một lúc sau mới ậm ờ “Ừm” một tiếng.
Như thường lệ, phải chạy bộ trong tiết thể dục, ánh nắng mặt trời buổi sớm ấm áp, Dụ Phồn chậm chạp đi một vòng quanh sân thể dục, cơn buồn ngủ vừa mới tản ra lại dần dần tụ tập.
Tối hôm qua tự nhiên cậu nảy sinh suy nghĩ, sau khi Trần Cảnh Thâm về, cậu đi lục tìm mấy thứ rõ linh tinh… Xem đến ba giờ sáng, sáng nay đến phòng học thậm chí còn không mở nổi mắt.
“Đám Tả Khoan đang hút thuốc trong phòng học ở tòa thực nghiệm, lát nữa chạy đến đằng kia bọn mình lén chuồn luôn đi? Chắc chạy xong không điểm danh đâu.” Vương Lộ An đặt điện thoại xuống, nói.
“Ừm.”
Tới chỗ rẽ, hai người đang định chạy trốn nhân lúc giáo viên thể dục không để ý, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói đều đều: “Đi đâu thế?”
Dụ Phồn vừa định quay đầu lại, Vương Lộ An đã đáp trước một bước.
“Tòa thực nghiệm, ờm,” Vương Lộ An làm cử chỉ tay hút thuốc với Trần Cảnh Thâm, cười nói, “Học sinh giỏi, nếu lát nữa điểm danh thì giúp đỡ tí nhé, bảo với giáo viên thể dục là bọn tôi đến phòng y tế.”
Hồi trước mỗi tiết thể dục, mọi người toàn vội vàng vào giành sân trước, nhưng sang mùa hè, sân bóng rổ vắng tanh hơn nửa.
Chẳng ai muốn về lớp ngồi học mới cái người mướt mải mồ hôi, tiết thể dục toàn tới phòng học ở tòa thực nghiệm để hút thuốc đánh bài.
Vương Lộ An ném một lá bài, liếc mắt nhìn thấy người nào đó ngồi bên cạnh chơi điện thoại đang ngậm một điếu thuốc, cậu ta thuận miệng nói: “Dụ Phồn, cho tao một… Gì thế này??”
“Kẹo cai thuốc.” Dụ Phồn thay đổi vị trí kẹo trong miệng, lúng búng nói.
Kẹo cai thuốc Dụ Phồn mua trông hơi đặc biệt, tạo hình như que kẹo, chỉ là thiết kế thay que của cây kẹo thành hình điếu thuốc, Vương Lộ An thoáng liếc mắt nhìn cứ tưởng là thuốc thật.
“Thiết kế kiểu gì thế này…” Vương Lộ An hỏi, “Sao tự nhiên lại muốn cai thuốc?”
“Không muốn hút nữa thì cai.” Dụ Phồn điều khiển rắn săn mồi, lười nhác nói.
“Yên tâm đi, cai được mấy ngày là mày không chịu nổi ngay ấy mà.” Tả Khoan xem bài của mình, tự nhiên nghĩ đến gì đó, lại nói, “Phải rồi, Dụ Phồn, hôm qua mày trả thư tình về, bạn nữ kia bên lớp tao tí thì khóc đấy.”
Dụ Phồn vuốt điện thoại, không nói gì.
Tả Khoan nói tiếp: “Sau đó có bạn nữ khác tới an ủi cô ấy, mày biết người ta nói thế nào không?”
Dụ Phồn chẳng mấy hứng thú, trái lại, Vương Lộ An tò mò hỏi: “Nói thế nào?”
“Cô ấy nói là,” Tả Khoan xì một tiếng, hắng giọng nói, “Đừng khóc, Dụ Phồn không đồng ý cũng tốt mà, cậu ta hung dữ như vậy, ngày nào cũng đi đánh nhau với người khác, nói không chừng sau này còn đánh bạn gái nữa đấy.”
Dụ Phồn: “…”
Vương Lộ An: “Ha ha ha ha ha ha!!!”
Dụ Phồn thò chân đạp vào ghế Vương Lộ An, Vương Lộ An lập tức tắt phụt, nín cười lắc đầu: “Đúng là ăn nói linh tinh! Dụ Phồn chưa bao giờ đánh con gái cả, đánh bạn gái thì càng không thể nào.”
Đây là trọng điểm đấy à?
Dụ Phồn muốn phản bác lại nhưng không biết phải nói gì, đành lạnh lùng nói: “Cút, nói chuyện khác đi, đừng có kéo tao vào.”
“Thôi, người đang ngái ngủ khó tính, bọn mày đừng có chọc.” Chu Húc nhai kẹo cai su nói, “Này, bọn mày biết gì chưa, lớp mười hai có nữ sinh xin thôi học đấy.”
Vương Lộ An khó hiểu liếc mắt nhìn cậu ta: “Đến chuyện khối mười hai mày cũng biết là thế đéo nào?”
“Tao nghe học sinh thể dục khối mười hai nói đấy, vụ này truyền trong khối mười hai căng lắm.” Chu Húc nói, “Nghe bảo chị gái kia thích một anh, nhưng anh trai không từ chối cũng không chấp nhận, cứ mập mờ với người ta như thế, nhưng mấy chuyện như ôm ấp hôn hít gì đó thì không thiếu bao giờ, còn đi khắp nơi kể với người khác là chỉ chơi đùa với chị gái kia thôi… Chị nữ sinh kia vì anh ta mà sinh lòng uất ức, thế là thôi học.”
Dụ Phồn đang đảo viên kẹo từ bên này sang bên kia miệng trong sự tẻ nhạt, nghe đến đây suýt nữa cắn trúng lưỡi.
“Đệt!” Vương Lộ An vỗ đùi, “Thế không phải anh trai kia là tay đểu giả sao? Mẹ nó, thật là làm xấu mặt nam sinh bọn mình!”
Chu Húc: “Nhờ! Nghe bảo anh trai kia còn thường xuyên mắng chị gái cơ, tồi quá thể!”
“Ừ, đúng đúng đúng!”
Không từ chối cũng không chấp nhận, mập mờ với người ta, ôm ấp hôn hít, thỉnh thoảng còn mắng đối phương ——
Dụ – có đủ cả bốn điều trên – Phồn cứng người tại chỗ, viên kẹo trong miệng cũng bất động.
Tả Khoan: “Chỉ mỗi bên nữ thôi học? Bên nam chẳng làm sao à? Thế thì hời quá…”
“Bộp” một tiếng, cửa sau phòng học bị đẩy ra. Dụ Phồn đang cắn que kẹo theo bản năng quay đầu nhìn về hướng đó, ngay sau đó, cậu hơi khựng lại.
Trần Cảnh Thâm đứng ở cửa, hắn thở hổn hển rất nhẹ nhàng, quét mắt nhìn tới chỗ cậu.
Những người còn lại cũng sửng sốt trước tiếng động ấy, thấy Trần Cảnh Thâm, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lộ An: “Học sinh giỏi, cậu làm tôi sợ gần chết, tôi cứ tưởng là ——”
“Chủ nhiệm Hồ đến.” Trần Cảnh Thâm nói.
Ngay sau đó, bên ngoài hành lang vang lên mấy tiếng bước chân dồn dập và một tràng gầm thét giận dữ quen thuộc: “Bạn học đằng trước kia! Ai thế? Tội mật báo nặng hơn một bậc! Bên trong đừng ai hòng chạy trốn, từ đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi thuốc lá trong phòng rồi!”
Vương Lộ An: “Đệt!”
Đám nam sinh lập tức ném tung đống bài lên trời, vội tản ra như chim chóc muông thú trong khi miệng còn ngậm điếu thuốc lá —— Chỉ cần không để bị Hồ Bàng tóm được tại trận, dù mùi thuốc lá có gay gắt khắp phòng cũng chẳng sao, đánh chết không chịu nhận là được.
Tất cả mọi người đều cùng chạy về phía cửa sổ, bàn ghế bị va đập xô đẩy, tiếng động dữ dội khiến cho tòa thực nghiệm trống vắng như gặp phải động đất.
Dụ Phồn đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ trốn. Cậu quay đầu lại, đang định nói gì đó, cổ tay đột nhiên bị một người tóm lấy không kịp phòng bị. Giây tiếp theo, đối phương kéo cậu chạy về phía cửa sổ đang mở toang ——
Dụ Phồn ngẩn người nhìn bóng lưng Trần Cảnh Thâm, trong miệng còn ngậm kẹo, cậu lúng búng gọi: “Trần Cảnh Thâm!”
Trần Cảnh Thâm không quay đầu lại: “Nhảy đi.”
“…”
Đằng sau vang lên tiếng Hồ Bàng: “Dụ Phồn!”
Con mẹ nó?!
Dụ Phồn cắn răng, đầu óc lơ mơ nhảy ra ngoài cửa sổ theo Trần Cảnh Thâm.
Bảy, tám thằng con trai bỏ chạy tứ tán khắp khuôn viên vường trường, Hồ Bàng và các nhân viên bảo vệ nhảy qua cửa sổ ráo riết đuổi theo. Thấy đám nam sinh đằng trước tản ra, bảo vệ hỏi Hồ Bàng, đuổi theo ai bây giờ?
“Đuổi người dẫn đầu.” Cà vạt của Hồ Bàng tán loạn trong gió vì chạy, “Đuổi theo Dụ Phồn!”
Tiếng gió rít gào bên tai, vòng chạy vừa mới thoát được trong tiết thể dục đem trả lại cho giáo viên thể dục.
Rõ ràng là Trần Cảnh Thâm không hề có kinh nghiệm bị giáo viên đuổi theo ngay trong trường học, Dụ Phồn bị hắn kéo chạy thẳng ra sau tòa thực nghiệm. Cậu rất muốn nói con đường này không có ai, chỉ cần chạy về phía sân thể dục rồi trà trộn vào trong đám đông, chết không chịu nhận là ngon rồi.
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Gió thổi tán loạn mái tóc của Trần Cảnh Thâm, hắn nhíu mày, cổ áo đồng phục trắng tinh bay ngược ra sau, thỉnh thoảng lại quay đầu xem bảo vệ trường đuổi theo đằng sau bọn họ.
Ánh nắng mặt trời trượt qua đáy mắt đen tuyền trong veo của Trần Cảnh Thâm, tựa như ánh trăng hôm qua cậu đã ngắm nhìn thật lâu ngoài ban công.
Dụ Phồn ngửi được mùi bạc hà lành lạnh quen thuộc kia, một thứ cảm xúc không tên vụn vặt mà nhám ráp chầm chậm phủ trọn lấy trái tim cậu như dây thường xuân truyền thẳng lên não, cậu chợt thấy kí©h thí©ɧ và rạo rực rất đỗi thuần túy, không vì lí do gì.
“Trần Cảnh Thâm.” Trong tiếng tim đập như trống dồn, Dụ Phồn mở miệng.
Trần Cảnh Thâm đáp một câu ngắn ngủi: “Ừm.”
“Cậu há miệng ra.”
Trần Cảnh Thâm nhíu mày, nghi hoặc nhìn cậu. Sau đó, hắn thấy Dụ Phồn lấy “điếu thuốc” trong miệng ra, nhét về phía hắn.
Hắn há miệng ngậm lấy theo bản năng.
Vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Giọng nói của Dụ Phồn lẫn vào trong gió.
Trần Cảnh Thâm vô thức chậm bước, viên kẹo trong miệng đã sắp tan ra, hắn ngẩn người, lẳng lặng nhìn chằm chằm Dụ Phồn.
Tai Dụ Phồn đỏ ửng, cậu quay đầu nhìn hắn rồi lại vội vã dời mắt đi, cứng nhắc khe khẽ bổ sung thêm: “Tôi sẽ không bạo lực gia đình với cậu.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương