Chương 50: [-: Phòng học ở tầng một tòa thực nghiệm, đến đây trả nợ.]

Trùng hợp ngay sau ngày nghỉ tết Đoan Ngọ là thứ hai, sáng sớm tinh mơ, học sinh đã đứng kín sân trường chuẩn bị cử hành lễ chào cờ.

Vương Lộ An đứng cuối hàng ngũ của lớp 11-7, ngáp dài vì buồn ngủ.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Vương Lộ An ngừng lục điện thoại, uể oải quay đầu: “Tao cứ tưởng mày lại không đến… Đệt??”

“Mày to tiếng hơn nữa đi.” Cảm nhận được mọi người đều nhìn qua chỗ bọn họ, Dụ Phồn dừng lại ở cuối hàng, lười biếng nói, “Cố gắng cho ban lãnh đạo toàn trường nghe thấy luôn.”

“Không phải…” Vương Lộ An nhìn urgo và vết bầm tím trên mặt cậu, khϊếp đảm hỏi, “Bọn trường bên lại chặn đánh mày à?!”

“Không, đánh nhau với người khác.”

“Ai? Người kia đâu?”

“Không biết.” Dụ Phồn đút tay trong túi, “Chắc đang ở bệnh viện nào đó.”

“…”

Đôi khi Vương Lộ An thực sự rất ngưỡng mộ Dụ Phồn, nếu đổi lại là cậu ta bị thương như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ khóc lóc về nhà mách bố mẹ để được đàng hoàng xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh mười ngày nửa tháng.

Nhưng từ năm lớp mười đến giờ, dù vụ việc có nghiêm trọng đến đâu, trước nay cậu ta chưa từng nghe Dụ Phồn kêu đau hay oán trách bao giờ. Dụ Phồn lúc nào cũng im ỉm phản kháng lại thật dữ dội, trút giận cho bản thân bằng cách riêng của mình.

Cậu ta luôn cảm thấy trên người Dụ Phồn có một sự cứng cỏi và không biết sợ sệt gì mà đa số bạn bè đồng trang lứa không có được.

“Lỡ lát nữa Phóng Cầm thấy thì sao?” Vương Lộ An hỏi.

“Thấy rồi.”

“Thế mày nói với bả như nào?”

“Bị xe đâm.”

“…”

Vương Lộ An có thể đoán ra được phần nào sắc mặt của Phóng Cầm khi ấy. Cậu ta không kìm được mà tuần tra khắp người Dụ Phồn một lượt với vẻ mặt phức tạp, thật ra không chỉ có mặt, hai cánh tay lộ ra trong bộ đồng phục mùa hè cũng đầy vết xanh tím, mà da Dụ Phồn trắng, trông rất đáng sợ.

“Mày đến bệnh viện chưa? Không gãy xương…”

“Vương Lộ An.”

Lời nói nửa chừng bị cắt đứt, Vương Lộ An hơi sửng sốt: “Ừ.”

“Mày nhìn tao, đừng nói chuyện.” Dụ Phồn nói.

Vương Lộ An: “Để làm gì?”

“Đừng có nói chuyện.” Dụ Phồn nhíu mày.

“…”

Hai người đứng mặt đối mặt, mắt to trợn mắt nhỏ một hồi.

Dụ Phồn nhìn Vương Lộ An, tự dưng muốn ngáp.

“Hai mày làm gì đấy?” Tả Khoan đứng ở hàng lớp bên cạnh, nhíu mày hỏi, “Thi nhịn cười à? Tao cũng… Dụ Phồn, sao mày lại bị thương nữa?”

Vương Lộ An trợn mỏi cả mắt, cậu ta cũng muốn biết đang làm cái trò đéo gì.

Cậu ta vừa chực hỏi thì thấy Dụ Phồn quay đầu sang: “Tả Khoan, mày nhìn tao một lúc, đừng nói chuyện.”

Tả Khoan: “?”

Hai người nhìn nhau vài giây, Tả Khoan lé hai mắt ra giữa, tay đẩy mũi lên, so làm mắt lác.

Dụ Phồn: “…”

Thấy Dụ Phồn không đánh trả, Vương Lộ An vòng tay qua đỡ vai Dụ Phồn, khom lưng xuống, bắt đầu nôn ọe bắt chước ai đó: “Ọe!”

Đòn tấn công trí mạng, Tả Khoan nhào tới chực đánh nhau: “Vương Lộ An tao đ*t con mẹ mày!”

Vương Lộ An né ngay: “Ọe ọe ọe, người ta không chịu được nữa rồi! Cả đời này người ta ứ thèm ngồi thứ này nữa đâu!”

Tả Khoan: “Đ*t mẹ mày đ*t mẹ mày!”

Cứ thế, lấy Dụ Phồn làm trung tâm, hai thằng con trai đuổi bắt nhau vòng quanh cậu rõ là ấu trĩ.

Dụ Phồn: “…”

Mãi đến khi Trang Phóng Cầm tới, trò hề này mới chịu dừng.

Vương Lộ An thở hồng hộc vì chạy, lúc lau mồ hôi mới nhớ ra để hỏi: “Dụ Phồn, rốt cuộc mày có ý gì vậy?”

Dụ Phồn nói, mặt không cảm xúc: “Không gì.”

Cậu chỉ muốn xem xem mình có cái thói xấu nếu nhìn chằm chằm quá lâu vào một thằng con trai thì sẽ muốn hôn đối phương hay không.

Nhưng có vẻ là không phải.

Đừng nói đến hôn, chỉ cần Phóng Cầm đến chậm một bước thôi, sợ là cậu không giữ nổi nắm đấm của mình nữa rồi.

Nên là, hình như, cậu chỉ muốn hôn Trần Cảnh Thâm.

Suy nghĩ này mới chớm, Dụ Phồn đã thấy gáy mình tê rần, nảy sinh một cảm giác kích động không nói nên lời. Cậu ấn ngón cái lên khớp xương ngón trỏ, tay cậu giấu trong túi nên động tác nhỏ xíu ấy chỉ có một mình cậu hay.

[Đại hội thể thao khúc quân hành] chợt dừng, nghĩa là lễ chào cờ sắp bắt đầu đến nơi rồi. Dụ Phồn thoáng nhìn đằng sau lưng trống trải, nhíu mày.

“Học sinh giỏi mà lại đến muộn á?” Vương Lộ An cũng nhìn ra sau theo tầm mắt của cậu, ngạc nhiên thốt.

“Không đến muộn đâu.” Ngô Tư đứng trước quay đầu lại, “Hôm nay cậu ấy phải lên sân khấu… Kìa, cậu nhìn đi, đứng cạnh bục phát biểu đó.”

Dụ Phồn lập tức nhón chân nhòm sang xem với vẻ mặt không thèm để ý.

Hồ Bàng dẫn mấy học sinh đứng chờ ở bên cạnh bục phát biểu, Trần Cảnh Thâm đứng thứ hai.

Không hiểu tại sao, mặc dù tất cả mọi người đều bảo trước đây Trần Cảnh Thâm thường xuyên lên bục phát biểu trước và sau cậu, nhưng thực sự là cậu không có bất cứ ấn tượng nào. Tuy nhiên, bây giờ khi nhìn qua, cậu chợt cảm thấy bóng dáng thẳng tắp và yên lặng của Trần Cảnh Thâm rất quen thuộc.

Hình như trước khi cậu đi lên đọc bản kiểm điểm cũng từng ngang qua một người như vậy. Người nọ lướt qua cậu với khuôn mặt lạnh lùng, sau, đến một khoảnh khắc nào đó, đối phương sẽ quay đầu sang —— Giống y như hiện tại.

Trần Cảnh Thâm bỗng nhìn về phía cậu, hai người chạm mắt nhau qua cả nghìn người.

Dụ Phồn hơi ngẩn người, cậu thầm nghĩ, mình chỉ nhìn cậu ta mỗi một lần, trùng hợp vậy sao??

Cậu lập tức đánh mắt đi một cách thiếu tự nhiên, quay người giơ cao quốc kỳ lên theo sự chỉ huy của tiếng loa.

Lý do lần này Trần Cảnh Thâm phải lên bục phát biểu là vì hắn và một số học sinh khác nữa được Hồ Bàng lựa chọn làm “Học sinh gương mẫu trong học tập khối mười một”. Vì có khá nhiều gương mặt tiêu biểu – mỗi khối năm người, nếu lên nói hết thì đương nhiên không kịp, vì vậy mỗi khối chỉ cho một học sinh lên phát biểu.

Người phụ trách phát biểu cho khối mười một là Miêu Thần.

“Sao học sinh giỏi không lên phát biểu?” Vương Lộ An đằng trước thì thầm,”À, cậu bạn đó có phải người lần trước tới lớp tìm học sinh giỏi không?”

“Đúng rồi.” Ngô Tư nói, “Chắc tại bản thân Trần Cảnh Thâm không thích lên phát biểu, mấy học kì trước toàn là Trần Cảnh Thâm đại diện học sinh gương mẫu trong học tập lên nói mà.”

Vương Lộ An: “Hồ Bàng đúng là màu mè, học sinh gương mẫu trong học tập, đây không phải thứ chỉ có ở mấy trường tiểu học thôi à?”

Dụ Phồn như kẻ lơ mơ lười nhác ngẩng đầu lên, cậu quan sát tất cả mọi người trên bục phát biểu, chỉ không nhìn Trần Cảnh Thâm.

Đồng phục của Miêu Thần rất quy cũ, lúc nói câu từ nghe rõ ràng: “Thưa các thầy cô giáo và các bạn học sinh ở trường cấp ba số bảy nam thành, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành, em là Miêu Thần lớp 11-5. Thật vinh dự khi lần này có thể đạt được danh hiệu “Gương mặt tiêu biểu của khối”…”

Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy lời cũ rích đó, Dụ Phồn ngáp một cái.

Sau vài phút nói liền chẳng ngớt, Miêu Thần bỗng chuyển chủ đề: “Thật ra… Từ học kì một năm lớp mười, em đã từng nghe bài phát biểu của bạn học Trần Cảnh Thâm khi cậu ấy làm gương mặt tiêu biểu trong học tập của khối mười. Bạn học Trần Cảnh Thâm chịu khó học hành, thành tích xuất sắc, nội dung phát biểu dõng dạc hùng hồn, ưu việt vượt trội, lúc nào cũng truyền cho em động lực…”

Ngón tay đút trong túi của Dụ Phồn chầm chậm siết chặt lại.

“Vì vậy em đã luôn lấy bạn học Trần Cảnh Thâm làm mục tiêu trong học tập của em, hôm nay có thể đứng cùng cậu ấy trên bục phát biểu này, em cảm thấy vui sướиɠ khôn cùng. Em sẽ tiếp tục cố gắng phát triển bản thân, để mình cũng có thể trở thành tấm gương cho một số bạn học sinh khác…”

Trần Cảnh Thâm không ngờ trong bản thảo phát biểu của Miêu Thần lại có tên mình. Hắn theo bản năng nhìn Miêu Thần, khi thu ánh mắt về, hắn va phải một đôi mắt rét lạnh từ trong hàng ngũ lớp bọn họ.

Trần Cảnh Thâm đứng từ xa nhướng mày với cậu, đại loại là: Sao thế?

Dụ Phồn cũng đứng từ xa giơ ngón giữa lên với hắn, đại loại là: Đừng có nhìn tôi. Cút.



Lúc Trần Cảnh Thâm quay về phòng học, bạn cùng bàn của hắn đã nằm bò ra bàn.

Hắn về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm cái gáy lạnh nhạt kia chốc lát, tay cầm bút dịch sang bên cạnh hòng chạm mu bàn tay lên cánh tay buông thõng trên bàn của đối phương, đang định mở lời ——

“Học sinh giỏi, thì ra Miêu Thần sùng bái cậu đến vậy cơ à? Trước đây tớ không nhìn ra đó.” Lúc đi ngang qua chỗ ngồi bọn họ, Ngô Tư nói.

“Chắc chắn là vậy rồi, cũng không phải là cậu không biết học sinh giỏi đối xử tốt với bạn cùng bàn thế nào mà. Đến cả người không chịu học hành như Dụ Phồn mà học sinh giỏi cũng còn kèm cặp cho nữa chứ nói gì đến bạn Thần gì kia.” Vương Lộ An khoác vai Ngô Tư, “Mau ngồi vào chỗ đi, Phóng Cầm đến rồi kìa.”

Hai người ném mồi lửa vào đồng cỏ rồi phủi mông về chỗ ngồi.

Lúc Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu sang, giữa hắn và bạn cùng bàn của hắn đã xuất hiện thêm mấy quyển sách, đường vĩ tuyến 38(*) rất rõ ràng.

(*) Đường vĩ tuyến 38 (Đường đình chiến): Ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên thành hai quốc gia là Triều Tiên và Hàn Quốc.

Hôm nay thời gian kéo dài của buổi lễ chào cờ hơi lâu nên chiếm mất thời gian sinh hoạt lớp, giáo viên vật lý cầm sách giáo khoa vào phòng học luôn.

“Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm xoay cây bút trong tay, ngó lơ mấy quyển sách ở giữa, nhẹ nhàng nói: “Tôi không hay nói chuyện với Miêu Thần.”

“Các bạn học sinh lấy hết sách giáo khoa ra đây đi.” Giáo viên vật lý đẩy kính, “Vào giờ học thì đừng xì xào nói chuyện.”

Dưới sự để mắt của giáo viên vật lý, Trần Cảnh Thâm lấy sách giáo khoa lý ra.

Khi quay đầu lần nữa, bạn cùng bàn của hắn đã thay đổi tư thế ngủ, tai đeo tai nghe.

Trần Cảnh Thâm: “.”

Dụ Phồn đánh một giấc đến trưa, sau khi tan học.

Trần Cảnh Thâm đặt một bản ghi bài hắn chép thêm lên “đường vĩ tuyến 38”, vừa định đánh thức đối phương, ngoài cửa sổ bỗng có người gọi tên hắn.

“Trần Cảnh Thâm.” Miêu Thần đeo cặp hai vai, chớp mắt với hắn, “Giáo viên vật lý đã nói với cậu chưa? Trường bọn mình sắp tổ chức tập huấn cho kì thi đấy.”

Trần Cảnh Thâm đóng nắp bút, đáp “Ừm”.

Miêu Thần nói: “Đến lúc nó bọn mình ở chung kí túc xá được không? Tớ xem danh sách rồi, chẳng quen ai khác cả… Tớ có thể mang thêm ít đồ ăn! Cậu có thích ——”

Ruỳnh một tiếng, người ngồi giữa hai bọn họ đột nhiên đứng phắt dậy, ghế trượt ra sau, âm thanh ma sát chói tai cắt đứt câu nói tiếp theo của Miêu Thần.

Dụ Phồn lấy điện thoại trong ngăn bàn rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn người ngoài cửa sổ.

“Nhường đường chút.” Cậu nói.

Sau khi ngủ dậy, mí mắt Dụ Phồn sẽ căng ra rất lạnh lùng, trông cực kì hung dữ. Miêu Thần hoảng sợ vội vàng gật đầu, dịch sang bên cạnh nhường đường.

Dụ Phồn dẫm lên ghế của mình, mở cửa sổ nhảy ra, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Từ lúc ngủ dậy đến lúc rời đi, cậu không liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm lấy một cái.

“Cậu ấy, cậu ấy lúc nào cũng ra khỏi lớp kiểu này à?” Nghĩ thôi cũng đã sợ, Miêu Thần siết chặt dây đai cặp mình, nhìn theo Dụ Phồn mất hút nơi hành lang, “Với lại tớ thấy hình như cậu ấy vừa ngủ dậy? Chẳng lẽ giáo viên cứ để kệ thế sao?”

Xung quanh còn có học sinh đang trực nhật, Miêu Thần hạ nhỏ âm lượng, hơi nhoài người vào bên trong cửa sổ: “Phải rồi, trước đây cũng có nhiều lần tớ định nói với cậu… Nghe bảo hình như tính tình cậu ấy không tốt lắm, hay đánh nhau, cậu biết không?”

“Cậu ấy cũng từng lên bục phát biểu cùng cậu đấy, nhưng mà cậu ấy đọc bản kiểm điểm… Sao cậu không xin giáo viên đổi chỗ? Chắc giáo viên sẽ đồng ý đổi cậu thôi.”

“À, mới nãy tớ còn chưa hỏi xong, cậu có thích ăn gì không… Trần Cảnh Thâm?”

Trần Cảnh Thâm im lặng dọn dẹp cặp sách, xong xuôi, hắn đeo cặp lên vai, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.

[: Phòng học ở tầng một tòa thực nghiệm, đến đây trả nợ.]

Trả cái gì?

Trần Cảnh Thâm nhớ lại xem mình nợ cái gì, hàng mày vừa nhíu lại chầm chậm giãn ra.

“Trần Cảnh Thâm?” Miêu Thần hoảng sợ thì thầm, “Cậu mang điện thoại đến trường á?”

“Ừm.” Trần Cảnh Thâm cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nói, “Không cần.”

Miêu Thần sửng sốt: “Gì cơ?”

“Không cần mang gì cho tôi cả, tôi đã nói với giáo viên chuyện đi tập huấn rồi, tôi không tham gia.”

Miêu Thần ngẩn người nhìn hắn, không hiểu sao Trần Cảnh Thâm lại không cần cái vị trí mà tất cả mọi người đều muốn tranh giành.

Trần Cảnh Thâm đi ra từ cửa sau, như là nghĩ đến chuyện gì đó, hắn quay đầu lại: “Với cả.”

Hắn lạnh nhạt nói, “Sau này, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm tôi.”



Sau giờ học, tòa thực nghiệm không một bóng người. Thỉnh thoảng có mấy học sinh đi tới chỗ bức tường thấp bên cạnh tòa thực nghiệm để nhận đồ ship, nhưng cũng không nhìn về phía này.

Khi Trần Cảnh Thâm đến phòng thực nghiệm, Dụ Phồn đang ngồi chơi điện thoại ở dãy bàn học cuối phòng, hai chân buông thõng trong không trung, tư thế lười nhác.

Nghe tiếng động, Dụ Phồn không thèm ngẩng đầu mà chỉ lạnh lùng nói: “Lâu quá đấy.”

Trần Cảnh Thâm khóa trái cửa phòng học lại: “Ừm, còn nói một số việc.”

Dụ Phồn muốn hỏi nói chuyện gì, nhưng lời đến đầu môi lại nuốt xuống.

“Lại đây.” Cậu ra lệnh như ông lớn.

Trần Cảnh Thâm cởi cặp sách xuống, tiện tay đặt lên một chiếc ghế gần cửa, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Dụ Phồn.

Dụ Phồn đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu im lặng đối mặt với hắn một lúc.

Cậu đã kéo rèm cửa rồi, nhưng cái rèm bỏ đi trong căn phòng này không chắn được ánh nắng, phòng học vẫn sáng bừng. Đỉnh trên rèm không được kéo căng, đúng lúc ấy, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Trần Cảnh Thâm, đôi mắt hắn tỏa sáng dưới ánh nắng, sâu thẳm mà sạch sẽ.

Dụ Phồn chắc chắn rồi. Đúng thật là cậu rất muốn hôn Trần Cảnh Thâm, nhìn lần nào muốn hôn lần đó.

Mặt mày lạnh tanh, cậu vươn tay túm lấy áo đồng phục của Trần Cảnh Thâm rồi kéo nhẹ tới, nói: “Tự khom lưng xuống.”

Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu cúi xuống, chống tay hai bên người Dụ Phồn.

Dụ Phồn ngửi được hương bạc hà trên người hắn, yết hầu lăn nhẹ, bàn tay nắm lấy áo đối phương siết lại, cậu ngửa đầu lên định chạm vào ——

Trần Cảnh Thâm lùi ra sau, Dụ Phồn hôn hụt.

Hai người gần trong gang tác, hơi thở thân mật quấn riết lấy nhau, giống như cái đêm không hôn nhau ấy vậy.

Dụ Phồn cảm nhận được hơi thở của Trần Cảnh Thâm, cậu ngước lên hỏi: “Ý gì?”

“Trước đó, tôi muốn nói với cậu một chuyện.”

Trần Cảnh Thâm nói: “Tôi không thân với Miêu Thần.”

Dụ Phồn: “…Ai quan tâm hai người có quen thân gì không? Nói chuyện đó với tôi làm gì?”

“Tôi lẩm bẩm thế.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, “Tôi không đối xử tốt với bạn cùng bàn nào khác. Thỉnh thoảng cậu ấy tới hỏi bài tôi, tôi sẽ hướng dẫn cho một chút, giống như với mấy người Vương Lộ An vậy.”

Dụ Phồn khựng lại hai giây: “Trần Cảnh Thâm, cậu ồn quá đi.”

“Ừm. Nhưng hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa nói.” Trần Cảnh Thâm tiến gần lên trước hơn một chút, “Tôi không có tình cảm gì với bạn cùng bàn cả, đối xử tốt với cậu là bởi vì tôi…”

Dụ Phồn lập tức ngắt lời hắn: “Trần Cảnh Thâm ——”

“Thích cậu.” Trần Cảnh Thâm nói.

“…”

Thật ra trước đó, Dụ Phồn cũng không suy nghĩ thật kĩ xem tại sao mình lại giận.

Ban đầu cậu cho rằng mình thấy Miêu Thần phiền quá, đi đâu cũng quấn lấy Trần Cảnh Thâm, nhưng lúc nãy, sau khi chạm mắt với Miêu Thần, cậu phát hiện ra là không phải.

Đến giờ phút này, hình như cậu đã lờ mờ hiểu ra rồi.

Có một nam sinh xuất sắc ngang ngửa Trần Cảnh Thâm, sùng bái theo đuổi hắn.

Dụ Phồn vẫn luôn cảm thấy rằng Trần Cảnh Thâm bị mù nên mới thích cậu.

Bất cứ lúc nào Trần Cảnh Thâm cũng có thể chữa lành thị lực, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thích những nam sinh khác. Ví dụ như Miêu Thần ngoại hình đáng yêu, tính tình ngoan ngoãn, thành tích xuất sắc.

Nhưng ít nhất, vào giờ phút này, Trần Cảnh Thâm vẫn còn thích cậu.

Dụ Phồn trầm mặc vài giây, sau đó cậu giơ tay lên choàng qua cổ Trần Cảnh Thâm để hắn cúi xuống hôn mình.

Trần Cảnh Thâm không động đậy, Dụ Phồn cũng không hề có kinh nghiệm chủ động. Cậu mổ nhẹ mấy cái lên môi Trần Cảnh Thâm, dính lấy nhau gượng gạo rồi lại tách ra, khăng khít mà khô nóng.

Đầu óc Dụ Phồn choáng váng, tim đập mất kiểm soát, nhưng vẫn thấy thiêu thiếu cái gì. Tâm trí cậu rối tung, thật lâu sau mới chạm vào môi Trần Cảnh Thâm như đã được thông suốt. Trần Cảnh Thâm mở miệng phối hợp theo, Dụ Phồn lách lưỡi vào, khoảnh khắc chạm đến hàm răng Trần Cảnh Thâm, bàn tay chống trên bàn học của cậu vô thức nắm lại.

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa, chắc là học sinh đi nhận đồ ship.

Tim Dụ Phồn hẫng một nhịp, cậu định rời đi theo bản năng, nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Cảnh Thâm đưa tay giữ cổ cậu, đè cậu lại.

Trần Cảnh Thâm không giống cậu, Dụ Phồn bị hôn đến mức cằm liên tục ngửa lên mất kiểm soát, nhịp thở cũng khó mà giữ vững. Hôn thêm một lúc, Trần Cảnh Thâm mới nhanh chóng buông cậu ra, hôn lên khóe môi loáng nước của cậu, nói: “Thở đi.”

Dụ Phồn ngoan ngoãn hít một hơi, sau đó lại bị hôn lần nữa.

Không biết bao lâu sau, Dụ Phồn mới được thả ra.

Căn phòng vắng tanh chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của hai người.

“Dụ Phồn.”

Đáy mắt Dụ Phồn ươn ướt vì nụ hôn, cậu dại ra, đáp: “Ừm.”



Tay Trần Cảnh Thâm còn đỡ sau cổ cậu, hắn nhẹ nhàng xoa tóc sau gáy cậu, hỏi bằng giọng trầm thấp: “Cậu với mấy người bạn gái cũ cũng hôn môi trước rồi mới xác nhận quan hệ sao?”