Dụ Phồn đập lọ dấm xuống bàn nghe vang một tiếng “Bộp” nặng nề, người khác ngồi cách mấy bàn cũng không kìm được nhìn về phía này ——
Nhưng chỉ nhìn thấy một cái đầu cúi xuống thật thấp, cầm đũa như cầm dao, khuấy thật mạnh bát nước lèo trước mặt.
Mũ sắp che hết mặt cậu rồi.
Dụ Phồn coi bát mì như mặt người mà khuấy.
Ngay sau đó, có ngón tay vươn tới đè lên đũa cậu, Trần Cảnh Thâm bưng bát nước lèo của cậu đi.
“Chua quá.” Trần Cảnh Thâm nói, “Gọi bát khác đi.”
Dụ Phồn trừng mắt nhìn hắn đầy hung dữ, định hỏi tôi ăn gì mà cậu cũng phải quản à?
“Ý tôi là sợi mì chua.” Chạm ánh mắt cậu, Trần Cảnh Thâm bổ sung.
“…”
Kể từ lúc đó, từ lúc ăn đến lúc ra thanh toán, từ quán ăn đến khi tới quán net, Dụ Phồn lơ đẹp Trần Cảnh Thâm.
Khi chơi game, mọi người rất hay to tiếng, nhất là khi năm thằng con trai cùng nói vào một cái mic.
Vương Lộ An và Tả Khoan đi chung đường dưới, hai người nói chuyện được mấy câu là lại phải gào rú lên, ồn ào đến mức Dụ Phồn phải giảm âm lượng trò chơi hết lần này đến lần khác.
“Này, kĩ thuật của mày gà quá.” Trong tai nghe, Tả Khoan nói vào mic trong game, “Còn không bằng người chơi cùng khi nãy.”
“Vâng vâng vâng, mày nghĩ thử xem tại sao người khi nãy lại có thể làm người chơi cùng được —— Đệt!” Vương Lộ An hoảng hốt gào, ấn chuột tành tạch, “Bọn đường giữa đến kìa! Tả Khoan mày chắn sát thương cho tao —— Cái đcm mày bán tao??”
“Anh em vốn là chim cùng rừng.”
(*) Thành ngữ gốc: (Vợ chồng) vốn là chim cùng rừng, tai họa đến ai nấy tự bay đi.
“Cút!” Vương Lộ An nói, “Dụ Phồn, sao qua đường giữa rồi mà mày không báo?!”
Dụ Phồn: “Quên mất.”
Vương Lộ An: “Hôm nay mày làm sao thế, sao tao cứ cảm giác như mày chơi không tập trung ấy.”
Đúng là không tập trung.
Dời nhân vật trong game đến địa điểm an toàn, Dụ Phồn quay đầu lại, đối mặt với người ngồi bên cạnh mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cậu bực bội hỏi.
Trần Cảnh Thâm mở máy lên xong chẳng làm gì cả, cứ ngồi dựa vào sô pha như thế, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình máy cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu.
“Xem cậu chơi game.” Trần Cảnh Thâm nói.
Vương Lộ An “Đệt” một tiếng trong tai nghe: “Sao học sinh giỏi lại ngồi cạnh mày?”
Dụ Phồn: “Ra net ngồi.”
Vương Lộ An ngạc nhiên: “Quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức cuối tuần hẹn nhau đi net rồi cơ à?”
“Trùng hợp gặp.”
“Ở Ngự Hà mà cũng gặp được?”
“…”
Đâu ra lắm câu hỏi thế?
Dụ Phồn dịch micro bên miệng ra xa, lạnh lùng nhìn Trần Cảnh Thâm: “Xem máy tính của cậu đi, không thì biến về nhà.”
Trần Cảnh Thâm ngoan ngoãn quay đầu đi, bấm mở bừa một bộ phim.
Đánh liên tục năm trận, Chu Húc kêu mẹ cậu ta gọi xuống tầng dọn đồ giúp, bảo bọn họ chờ mười phút.
Đúng lúc những người khác cũng đều đã mệt, quyết định treo máy, nói chuyện qua mic trong game.
Đeo tai nghe suốt chiều, tai nhức mỏi vô cùng, Dụ Phồn tắt mic, tháo tai nghe để trên mặt bàn, tăng âm lượng máy tính lên mức tối đa để vẫn có thể nghe mọi người nói chuyện.
Dụ Phồn dựa người ra sau ghế, ngồi vắt chéo chân tìm điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng thì ánh mắt thoáng bắt gặp người bên cạnh, thế là cậu lại ngừng.
Trần Cảnh Thâm không đeo tai nghe, hắn bày hết đống văn phòng phẩm thi cử của mình lên mặt bàn, dáng ngồi khá thoải mái, lạnh nhạt ngồi xem phim.
Trên màn hình máy tính của hắn có hai nhân vật hoạt hình, nam ôm nữ đi trên bầu trời, cậu ngẩng lên xem, [Lâu đài bay của pháp sư Howl].
“…” Không thể nào tưởng tượng được Trần Cảnh Thâm lại xem kiểu phim này.
Dụ Phồn xem thời gian, đã đến giờ ăn tối, bên ngoài trời cũng đã nhập nhoạng.
Cậu huých đầu gối vào người bên cạnh: “Trần Cảnh Thâm, sao cậu còn chưa về?”
Trần Cảnh Thâm nhìn điếu thuốc chưa châm lửa trong tay cậu, hỏi lại: “Khi nào cậu về?”
“Chắc tôi qua…” Dụ Phồn khựng lại, “Liên quan đéo gì đến cậu.”
Trần Cảnh Thâm: “Tôi cũng qua đêm.”
“…”
“Cậu học mấy chuyện ngoan đi có được không vậy?” Dụ Phồn nhíu mày, “Nhà tôi không có ai quản lí cả, cậu cũng không có ai quản à?”
“Không có.” Trần Cảnh Thâm nói, “Giờ người nhà tôi đều đang ở nước ngoài, nên ở ngoài cả đêm cũng không sao cả.”
“…”
Trần Cảnh Thâm cũng dựa người ra sau theo cậu, hỏi: “Đó là vẻ mặt gì vậy?”
“Không, chỉ là tôi cảm thấy,” Dụ Phồn vẫn bất động nhìn hắn, “Trần Cảnh Thâm, dạo này cậu đang trong giai đoạn nổi loạn đấy à?”
Trần Cảnh Thâm lẳng lặng đối mặt với cậu một lúc.
“Cậu có nghĩ là,” Trần Cảnh Thâm trần thuật lại, “có thể tôi đang trong giai đoạn yêu thầm…”
Dụ Phồn vươn tay bịt miệng hắn.
“Dụ Phồn! Dụ Phồn!” Tai nghe trên bàn vang lên tên cậu, Vương Lộ An đang gọi cậu bên trong, “Đâu rồi?”
Dụ Phồn nói với vẻ mặt vô cảm: “Câm miệng, xem tiếp phim của cậu đi.”
Trần Cảnh Thâm gật đầu.
Dụ Phồn buông hắn ra, mở mic: “Sao thế?”
“Mày đi đâu thế, gọi mãi… Tao với Tả Khoan đang bàn chuyện đi công viên giải trí tết Đoan Ngọ này.” Vương Lộ An hơi ngừng lại, “À phải, gọi cả học sinh giỏi đi cùng nữa.”
Dụ Phồn không hứng thú lắm với mấy chuyện đó, chẳng buồn nghĩ ngợi: “Tao ——”
Trần Cảnh Thâm: “Được.”
“…”
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu sang: “Tôi chưa đi công viên giải trí bao giờ.”
Thế thì tự cậu đi thành nhóm với mấy đứa nó đi ——
“Chúng ta đi cùng đi.” Trần Cảnh Thâm nói.
“…”
Dụ Phồn im lặng căng thẳng giây lát, một lúc lâu sau, cậu bực bội nhét điếu thuốc lại về bao, ậm ờ nói vào mic: “Tùy. Tao đi vệ sinh đã, đừng vào ván vội.”
Cuối tuần, quán net đông kín người. Đã đến giờ cơm tối, mùi thức ăn tràn ngập khắp không trung.
Lúc đứng dậy, trùng hợp sao cậu nghe thấy nữ sinh ngồi mày trước đang nói chuyện qua điện thoại: “Tớ đang ở quán net… Chơi gì á? Có chơi gì đâu, ngồi xem phim thôi… Chịu thôi, đi với bạn trai mà… Không chán, ổng nói chuyện với tớ liên tục, còn mua cho tớ nhiều đồ ăn lắm, có điều ngồi mệt quá.”
Quay về từ nhà vệ sinh, Dụ Phồn xoay người định về chỗ máy, song đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía quầy.
Xem hết một bộ phim nữa, Trần Cảnh Thâm cử động ngón tay, đang định tìm xem còn gì để gϊếŧ thời gian nữa không.
Hắn thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc quay về từ đằng xa, hai tay xách đầy đồ, bước chân chậm chạp kềnh càng.
Trần Cảnh Thâm còn chưa kịp nhìn rõ, “bộp” một tiếng, trên mặt bàn đã xuất hiện một đống đồ ăn.
Khoai chiên, hạt dưa, bánh kem, ô mai, đồ ăn vặt đủ các vị, lại cả một tô phở bò.
“Ăn đi.” Dụ Phồn ngồi vào máy, bình tĩnh cầm tai nghe lên, “Tôi chơi hai ván nữa rồi về.”
Trần Cảnh Thâm nhìn bánh kem nhiều lớp tinh xảo và trà sữa trên mặt bàn của cô gái ngồi máy bên cạnh, sau đó lại nhìn những túi đồ ăn nhẹ đủ vị trên bàn mình, không kìm được mím môi lại.
“Ừm.” Hắn mở bừa một túi ra, được voi đòi tiên, hỏi: “Xem phim mệt quá, xem cậu chơi game được không?”
Dụ Phồn lạnh lùng chọn mở LOL: “…Tùy cậu.”
–
Sau khi đến trường lại, Vương Lộ An hẹn thêm mấy người bạn khá thân đi công viên giải trí cùng, nhưng tiếc là Tết Đoan Ngọ đa phần mọi người đều đi chơi với gia đình, cuối cùng chỉ có Chương Nhàn Tịnh và Kha Đình đồng ý đi cùng.
Tháng sáu ở Nam Thành chói chang nắng nóng, nhiệt độ không khí ban ngày cao phát sợ.
Đúng hôm Tết Đoan Ngọ, mọi người bàn bạc với nhau, quyết định đến ai nấy ăn lót dạ ở nhà trước rồi gặp nhau ngoài cổng công viên giải trí lúc năm giờ chiều.
Công viên trò chơi mà bọn họ đi do người ở địa phương mở, đã được hơn hai mươi năm rồi, nằm ở ngoại thành, chiếm diện tích không nhỏ, vì có nhiều hạng mục và khí trời đẹp nên nơi đây lúc nào cũng náo nhiệt.
Hôm nay là ngày lễ tết, chỉ nội việc vào trong công viên thôi cũng đã phải xếp hàng.
Lúc đứng xếp hàng vào trong, Vương Lộ An trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn Chương Nhàn Tịnh mặc quần dài áo dài, choàng khăn voan che mặt lại còn đeo kính râm đứng trước mặt: “Mày không nóng à? Đến mức này cơ á? Giờ cũng có nắng đâu.”
“Mày thì biết cái gì, trước khi trời tối lúc nào cũng sẽ có tia cực tím.” Chương Nhàn Tịnh lấy kem chống nắng trong túi ra, nắm tay Kha Đình bên cạnh, “Đình cưng, nào, bôi một chút lên tay đi.”
Ban đầu Kha Đình hơi chống cự, nhưng nghe Chương Nhàn Tịnh gọi “Đình cưng”, cô nàng hơi khựng lại, cúi đầu đưa tay ra ngoan ngoãn để cho Chương Nhàn Tịnh bôi.
Bôi xong, Chương Nhàn Tịnh quay đầu lại hỏi hai người vừa trắng vừa cao to đứng đằng sau: “Hai cậu muốn làm ít không?”
Dụ Phồn không buồn nghĩ ngợi: “Không cần.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Tôi cũng không cần.”
Hôm nay hai người mặc áo ngắn tay, quần dài, đều đội mũ lưỡi trai màu trắng, trông hài hòa một cách rất khó tả.
Tả Khoan ho nhẹ một tiếng, giơ tay mình ra: “Chương Nhàn Tịnh, cho tao một ít với.”
“Mày đen thế này còn bôi gì nữa?” Chương Nhàn Tịnh ném kem chống nắng cho cậu ta, “Tự bôi đi.”
“…”
Mặc dù thời tiết buổi chiều đã dịu hơn, nhưng đứng trong đám đông thì vẫn nóng nực.
Dụ Phồn đút tay trong túi, đứng chờ trong cái trời nóng khủng khϊếp này làm cậu hơi bực.
Trong cái thời tiết xấu như thế này, sao cậu không ngồi nhà hay ra quán net mà lại phải chạy đến cái chỗ này để xếp hàng??
Có khi giờ về luôn còn kịp.
Hàng người lại tiến lên phía trước, vừa nghĩ đến đó, Dụ Phồn bỗng thấy cổ mình lành lạnh, một cơn gió thật dài thổi qua.
Cậu quay đầu nhìn, Trần Cảnh Thâm cầm trong tay một chiếc quạt điện, đang giơ nó lên phía sau đầu cậu.
“Đâu ra thế?”
“Vừa mới mua.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt, “Có thoải mái hơn không?”
Đúng là rất mát, nhưng Dụ Phồn lại thấy hơi kì lạ. Cậu nhíu mày: “Tự quạt cho mình đi.”
“Tôi không nóng.”
“Không nóng thì cậu mua làm gì?”
Vừa dứt lời, một người bán hàng rong cầm mấy chục cái quạt đi ngang chỗ bọn họ, cùng mẫu với cái trong tay Trần Cảnh Thâm.
Anh ta đi được hai bước lại hỏi người bên cạnh: “Cậu đẹp trai, trời nắng nóng quá, mua cây quạt nhỏ quạt cho bạn gái không?”
Dụ Phồn: “…”
Tay đút trong túi hơi nắm siết lại, cậu nói bằng giọng đều đều: “Bỏ ra.”
Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”, lại quay quạt về.
Nhưng chưa được mấy phút, Dụ Phồn đã lại cảm nhận được gió thổi đằng sau. Cậu không quay đầu lại nữa mà vờ như không hay biết, tiếp tục kiên nhẫn xếp hàng.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ soát vé.
Chen được ra khỏi hàng ngũ rồi thì không còn nóng nữa, sau khi vào bên trong, Trần Cảnh Thâm cất quạt vào trong túi.
Xế chiều, công viên giải trí đã lên đèn, vòng quay ngựa gỗ gần cổng nhất lấp lóe đủ sắc màu, vòng đu quay xa tít tắp treo đèn màu chầm chậm quay trên không trung.
Công viên trò chơi có một tờ bản đồ, Chương Nhàn Tịnh xem lướt qua đã thấy được nơi mà mình muốn đến.
“Tao với Kha Đình đi tìm thú bông chụp ảnh, sau đó ra chỗ vòng quay ngựa gỗ chụp ảnh, cuối cùng là đến lâu đài để chụp ảnh, bọn mày có muốn đi cùng không?”
Vẻ mặt Vương Lộ An rất phức tạp: “Chị Tịnh, tao đã luôn tưởng rằng mày không giống những bạn nữ khác…”
“Cút.” Trời vơi nắng, Chương Nhàn Tịnh cởi kính râm xuống để lộ lớp trang điểm kĩ càng, cô trợn mắt, “Bọn tao đi đây, tối nay khi nào dạo chợ đêm thì tập trung lại. Bọn mày đi chơi nhớ để ý thời gian đấy nhé.”
Bốn nam sinh còn lại đứng giữa vườn hoa trong công viên.
Vương Lộ An hỏi: “Bọn mình chơi gì đây?”
“Không biết.” Dụ Phồn xoay người bỏ đi, “Vừa đi vừa xem.”
Mấy hạng mục trò chơi gần cổng rất trẻ con, chỉ hợp cho trẻ em chơi.
Đi qua trò tách trà xoay vui vẻ, Vương Lộ An hỏi: “Hay là bọn mình…”
Tả Khoan: “Mày mở to mắt lên nhìn xem chỗ đó có ai khác ngoài đám trẻ con với phụ huynh không?”
Đi qua trò xe điện đυ.ng, Tả Khoan hỏi: “Hay là thử…”
Vương Lộ An: “Không, tao say xe.”
Hai người liên tục chối bỏ nhau, Dụ Phồn và Trần Cảnh Thâm đi đằng trước, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy trò chơi này.
Dụ Phồn nhìn sang người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm đang lẳng lặng quét mắt nhìn những máy chơi game màu sắc sặc sỡ xung quanh, trông có vẻ là lần đầu tiên đến đây thật. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn ra được có thấy hứng thú hay không.
Dụ Phồn lạnh lùng nói: “Muốn chơi gì thì nói đi.”
Trần Cảnh Thâm dừng bước lại ngay lập tức, hắn quay đầu nhắm thẳng sang bên cạnh với ánh nhìn chăm chú.
Dụ Phồn nhìn theo tầm mắt hắn, thấy một cảnh cửa gỗ màu đen u ám với tấm biển treo bên cạnh viết “Nhà ma —— Hang động bí ẩn.”
Dụ Phồn: “…”
Vương Lộ An và Tả Khoan ăn ý đi thẳng qua không thèm chớp mắt.
Câu nói “Muốn chơi” vừa đến đầu môi, Trần Cảnh Thâm đã bị người kia túm cánh tay lôi đi.
Dụ Phồn nói, giọng lạnh nhạt: “Trò này thì không được.”
Vài phút sau, Trần Cảnh Thâm dừng chân trước vòng đu quay đôi.
Sau đó lại bị kéo đi: “Không ngồi.”
Được một lát, Trần Cảnh Thâm nhìn quầy xe đạp đôi, bước chân chậm lại một giây ——
Cổ tay lại bị kéo đi: “Không đạp.”
Trần Cảnh Thâm buồn cười nhìn chằm chằm gáy sau của người đang nắm quần áo mình, hỏi thật lòng: “Thế chơi gì được đây?”
Bọn họ dừng lại ở khu vực trung tâm nhất trong công viên giải trí.
Xung quanh là đĩa bay khổng lồ, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc và trò chơi nổi tiếng nhất ở công viên này – tháp rơi tự do với khoảng cách ước chừng lên đến 129 met.
Dụ Phồn: “Chọn đi.”
Trần Cảnh Thâm: “.”
–
Sau khi bước vào khu vực này, cảm tưởng như 360° xung quanh chỉ toàn là tiếng la hét chói tai, từng tiếng gào nghe nát ruột nát gan, vì vậy ban đầu Tả Khoan và Vương Lộ An đều chối từ.
Nhưng hai người đó cũng là điển hình của cái kiểu càng yếu càng thích ra gió.
Đầu tiên là Vương Lộ An tuyên chiến “Không phải có mỗi thế này thôi mà mày cũng sợ đấy chứ?”, Tả Khoan phản kích này “Ai sợ thằng đấy là cháu trai”, cuối cùng cả hai người run chân cắn răng cùng lên.
Hàng đợi của bốn trò này dài gấp mấy lần các trò khác, lát nữa bọn họ còn phải tham gia chợ đêm buổi tối ở công viên, xem thời gian thì không thể chơi lần lượt cả bốn trò luôn được.
Sau một hồi bàn bạc, cá đám quyết định chơi tháp rơi tự do nổi tiếng nhất trước, sau đó còn thời gian thì chơi mấy trò khác sau.
Vương Lộ An và Tả Khoan cãi cọ ầm ĩ đi đằng trước, Dụ Phồn hỏi nhỏ: “Cậu chơi được không vậy?”
Trần Cảnh Thâm đáp: “Được.”
Bấy giờ Dụ Phồn mới đi đến cuối hàng đợi.
Bọn họ đứng xếp hàng trong một hang động nhân tạo, bên trong có điều hòa, chờ đợi một lúc cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Lúc xếp hàng hơi lâu, Vương Lộ An và Tả Khoan quyết định làm một ván game. Dụ Phồn không thích đứng chơi nên không tham gia, cậu rảnh rỗi đứng dựa vào tường xem Vương Lộ An chơi.
Áo phông bị kéo nhẹ, Dụ Phồn xoay người lại theo bản năng.
Hàng đợi thật sự vừa dài vừa đông, cậu quay đầu lại mà không hề kịp phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt, hai người kề rất sát nhau.
Ánh mắt Trần Cảnh Thâm cụp xuống dưới vành mũ: “Xem ra còn phải xếp hàng một lúc lâu nữa.”
“Ừm.” Dụ Phồn bị hắn nhìn đến mức hơi chớp mắt, “Cậu không muốn chờ à? Thế chúng ta đi chơi trò khác…”
“Đằng nào cũng đang có thời gian.” Trần Cảnh Thâm nói, “Học thuộc [Ly tao] với [Đằng Vương các tự] tí không?”
“…”
Bốn mươi phút sau, cuối cùng cả đám cũng chờ được đến lượt.
Nhóm du khách lượt trước xuống khỏi chỗ ngồi với sắc mặt trắng bệch, Vương Lộ An nuốt nước bọt: “Sao tao thấy bọn họ không ai đứng vững được vậy?”
Tả Khoan khó nhọc ngửa cổ lên: “Nãy đứng bên ngoài nhìn… Có thấy cao đến mức đó đéo đâu…”
Dụ Phồn thì thầm xác nhận lại lần cuối: “Cậu chơi được thật chứ?”
Trần Cảnh Thâm: “Ừm.”
Nhân viên công tác tháo đai chắn trước người bọn họ ra, Dụ Phồn bình tĩnh cởi mũ bước vào: “Đi thôi.”
Máy chơi có ba hàng ghế, mỗi hàng ngồi được sáu chỗ, ở hàng này ngoài nhóm bọn họ ra thì còn một đôi tình nhân nữa.
Lúc thắt dây an toàn, Vương Lộ An và Tả Khoan cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng bắt gặp được sự hối hận trong ánh mắt đối phương.
Vài phút sau, máy khởi động, bọn họ từ từ, từ từ lên trên như thể không có điểm dừng.
“ĐM vẫn chưa dừng…” Vương Lộ An tuyệt vọng phát khóc.
Tả Khoan gào xuống phía dưới: “Tôi không chơi nữa! Này! Có ai nghe thấy không! Ông đây muốn xuống ——”
Đứa nọ gào to hơn đứa kia, ồn ào đến mức Dụ Phồn phát phiền.
Nhưng rất nhanh, hàng mày cậu giãn lỏng.
Máy rơi tự do lên đến kịch mức, độ cao 129 met đủ để cậu có thể quan sát được công viên giải trí sặc sỡ sắc màu, rừng cây yên tĩnh và cảnh đêm thành phố lung linh rực rỡ nơi bên kia chân trời.
Chân cậu lơ lửng giữa không trung, trong lòng chẳng hề có chút xíu sợ hãi nào, chỉ quan sát toàn bộ quang cảnh với sự hồi hộp lẫn cùng tận hưởng.
“Lý Nghiên! Anh thích em!!” Anh trai trong đôi tình nhân kia bỗng rống to lên trời, “Cưới, anh, đi ——”
Bốn người bên cạnh đều khựng lại.
Đằng gái vốn đang khẽ giọng la hét, nghe vậy thì khựng lại hai giây, sau đó cũng hét to theo: “Em, đồng, ý ——”
“Anh, yêu, em ——”
“Em, cũng, vậy ——”
Dụ Phồn nhìn phong cảnh với gương mặt lạnh tanh, cậu đang nghĩ, sao mãi chưa thấy rơi mẹ nó nhỉ, bỗng có người chạm vào mu bàn tay cậu.
Trần Cảnh Thâm níu nhẹ ngón tay cậu: “Dụ Phồn, tôi…”
“Im.” Tim đập thình thịch, dụ Phồn đánh mạnh một cái vào tay hắn, “Cậu dám học theo một câu nào thử xem???”
“…”
Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng mặt đi, hai giây sau mới quay lại: “Tôi chỉ, tự nhiên thấy hơi sợ.”
Dụ Phồn: “…”
“Nắm tay cậu chơi được không?”
“Không.” Dụ Phồn lạnh lùng nói.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lúc, quay đầu lại: “Ừm.”
Tả Khoan không chịu nổi nữa, lơ lửng trên cao quá dã man, cậu ta nhắm tịt mắt gào: “ĐM rốt cuộc là khi nào —— A a a a a!!! A a a a cái ĐCM nó chứ —”
Máy rơi tự do đột ngột rơi thẳng xuống không hề báo trước!
Khoảnh khắc rơi xuống, Trần Cảnh Thâm cảm nhận được bên cạnh có gì đó đang chạm vào ngón tay mình, ngay giây sau, người kia đã nắm chặt lấy tay hắn.
Hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng nắm siết lại, trong mười giây rơi xuống, hai người lần mò tìm tay đối phương, sau đó mười ngón tay đan lấy nhau thật chặt ——
Cảm giác mất trọng lượng dữ dội khiến adrenalin trong người điên cuồng tăng vọt lên, tiếng thét chói tai vang xung quanh không ngớt, thậm chí còn có người gào mất cả giọng.
Hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, nhịp tim va chạm vào nhau qua da mỏng, nóng cháy, run rẩy. Trong quá trình rơi xuống, Dụ Phồn gần như đã ngừng thở, dường như cậu đã từng tưởng tượng đến cái cảm giác rơi xuống từ trên cao này vào rất lâu trước đây —— Rơi xuống mặt đất chỉ trong vài giây đồng hồ, cả thế giới đều đổ ập lên người cậu, nặng đến mức nện vỡ cả linh hồn.
Nhưng trong tưởng tượng không có bàn tay nào nắm chặt lấy cậu không buông, cũng chẳng có nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Trần Cảnh Thâm.
Máy rơi tự do đột ngột ngừng điếng ngay trước khi chạm đất, dừng lại trong một chốc ngắn ngủi rồi lại vọt lên trên lần nữa, tốc độ nhanh hơn lần trước một chút.
Cuối cùng Dụ Phồn cũng thở lại, cậu thở hổn hển dữ dội, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm cũng đang nhìn cậu.
Tóc tai Trần Cảnh Thâm bị gió thổi lòa xòa, lộ ra đôi mắt đen tuyền sạch sẽ. Ánh đèn từ máy rơi phản chiếu trong mắt hắn, tựa như ánh trăng ngâm trong mặt hồ.
Trần Cảnh Thâm nói: “Đừng sợ.”
Dụ Phồn không biết hiện giờ sắc mặt mình trông như thế nào mà lại khiến cho Trần Cảnh Thâm cảm thấy rằng cậu đang sợ hãi.
“Tôi sợ cái đéo…” Dụ Phồn nói, giọng khàn khàn, “Trần Cảnh Thâm, cậu lại cười cái gì?”
“Không có gì. Tôi chỉ…”
Lên tới đỉnh cao nhất, thanh âm của Trần Cảnh Thâm lẫn vào trong gió.
Hắn hơi dừng lại, mỉm cười nói khẽ, “Dụ Phồn, cứ như tôi chết cùng cậu một lần.”
Tim Dụ Phồn đập hẫng một nhịp.
Ngay sau đó, bọn họ rơi xuống từ trên cao ——
Trong đầu Dụ Phồn như có gì đó vừa đột ngột nổ tung, trái tim đập thình thịch, máu khắp cơ thể sôi lên nóng bỏng, thậm chí suýt nữa thì phát ra thành tiếng với đám Vương Lộ An.
Đầu óc choáng váng, trong lúc ngẩn ngơ, Dụ Phồn không phân biệt được đó là do mất đi trọng lượng, hay là bởi Trần Cảnh Thâm.