Chương 45: Cậu thích “ăn dấm” lắm à?



Dứt lời, Dụ Phồn quay đầu định chạy đi, lúc nghiêng người chợt nhớ ra gì đó, cậu cởi mũ xuống trả lại, nói lạnh tanh: “Cầm lấy.”

Trần Cảnh Thâm nhìn tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cậu, im lặng nhận lấy mũ.

Hai tay trống trơn, sắc mặt Dụ Phồn còn lạnh hơn trước, xoay người bỏ đi. Nào ngờ, vừa mới bước được một bước, áo phông của cậu bị kéo lại nhẹ nhàng.

Dụ Phồn cảm thấy do cơn gắt gỏng sau khi thức giấc nên giờ phút này, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là cậu có thể nổ tung. Cậu quay đầu lại, nói: “Cái đcm cậu kéo phát nghiện rồi…”

Lọn tóc vểnh lên được người kia áp xuống, chiếc mũ lại quay về trên đầu cậu.

Chỉnh xong, Trần Cảnh Thâm đi tới trước mặt cậu, nói: “Đi thôi.”

Dụ Phồn còn chưa tỉnh lại, quay đầu theo hắn: “Đi đâu?”

Trần Cảnh Thâm: “Ra net với cậu.”

Dụ Phồn không nhúc nhích, nhíu mày: “Không phải cậu định đi ăn trưa với bạn cùng bàn cũ của cậu à?”

“Không.” Trần Cảnh Thâm nói, “Cậu nghe từ đâu ra thế?”

“Hôm qua… Không ở đâu cả.” Dụ Phồn im miệng kịp thời, cậu khựng lại hai giây, “Tôi có bảo sẽ đưa cậu ra net à?”

“Không.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, “Nhưng tôi muốn đi theo cậu.”

“…”

“Không cho đi. Lát nữa lại ngồi bên cạnh tôi xem Hồ Bàng thì mất mặt lắm.”

Một lúc lâu sau, Dụ Phồn mới thốt ra được một câu. Sau đó, cậu cúi đầu không nhìn người kia nữa, xoa vai đi theo hướng mà định vị chỉ dẫn.

Từ chối dứt khoát, giọng điệu ghét bỏ.

Nhưng trên đầu thì vẫn đội mũ của Trần Cảnh Thâm.

Đi cũng chậm, bước chân rề rà.

Trần Cảnh Thâm chăm chú nhìn theo bóng lưng cậu hai giây, không kìm được mà cúi đầu, khóe môi hơi run, sau đó lẳng lặng đi theo sau.

Hai người đi một trước một sau được một quãng, chẳng mấy chốc lại thành sóng vai.

Ánh nắng bị lá cây cắt vụn rơi lên người bọn họ.

Trần Cảnh Thâm giơ tay, đưa nước trái cây đang cầm qua: “Thấy cậu nên mua thêm một cốc.”

“…Trần Cảnh Thâm, cậu có bị phiền phức không?”

Dụ Phồn xị mặt, đi thêm mấy bước mới vươn tay lấy đồ trong túi, cầm lấy cốc nước dưa hấu rồi chọc mở để uống.

Rất lạnh, uống rất sảng khoái.

Hai người bước không nhanh lắm, có hai mẹ con đi ngang qua.

“Mẹ hỏi con thi cử thế nào mà?”

Cô con gái đang ăn, nói lúng búng không nghe rõ: “Nát rồi.”

“Biết ngay mà.” Mẹ cô lạnh lùng nói, “Chỉ mệt mẹ phải dậy rõ sớm đưa đến đây thi… Ăn chậm thôi, con ăn cẩn thận hơn chút được không hả?”

“Không được đâu, thi gần ba tiếng, đầu con sắp bị vắt kiệt rồi —— Cả dạ dày nữa. Với cả sáng nay vì để không bị buồn ngủ nên con còn chưa ăn sáng mà.”

“Biết bao nhiêu người không ăn sáng để đi thi đấy thôi, có thấy ai ăn ngấu ăn nghiến như con đâu.”



Dụ Phồn vừa lười biếng nghe vừa hút sụt một ngụm nước dưa hấu, chợt liếc sang nhìn người bên cạnh.

Lúc thi Trần Cảnh Thâm đã ăn sáng chưa?

Chắc là chưa, không thì đã chẳng vừa gặp cậu đã rủ cậu đi ăn.

Dụ Phồn thu ánh mắt về, lạnh nhạt nghĩ, cho đói đi, để xem bị đói có lùn đi được tí nào không.

Đến quán net, Trần Cảnh Thâm vươn tay định đẩy cửa, ống tay áo bỗng bị người bên cạnh kéo nhẹ.

“Đói rồi.” Dụ Phồn nói nghe không rõ ràng, “Đi ăn gì trước đã.”

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, buông tay nắm cửa ra: “Ừm.”

Hai người cũng không phải chọn, ngay bên cạnh là một quán đồ cay Tứ Xuyên.

Quán ăn bày trí khá đơn giản, nhưng rất sạch sẽ. Giữa trưa chẳng có mấy ai, khách ngồi rải rác các bàn, khách ở các bàn đều ăn ý ngồi cách nhau rất xa, không ai ảnh hưởng ai.

Dụ Phồn chọn chỗ người bên cạnh cửa sổ.

Sau khi ngồi xuống, cậu mới cảm nhận được điện thoại trong túi rung liên tục, là cuộc gọi từ Vương Lộ An.

Dụ Phồn nhận nghe: “Gì thế?”

“…Mày nói xem?” Người phía bên kia đơ ra hỏi cậu: “Bốn thằng con trai bọn tao ngồi trước giao diện LOL buôn chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ, mày nói xem là làm sao? Chu Húc nói lúc chờ bạn gái đi hẹn hò cũng đéo thể lâu như vậy được. Mày nhận nghe máy chậm hai phút nữa là tao đi báo công an rồi.”

“…”

Dụ Phồn dời điện thoại ra nhìn, phát hiện dòng chữ vừa nãy mới gõ ra vẫn còn đang nằm trong khung tin nhắn.

Vừa nãy bị Trần Cảnh Thâm kéo lại nên cậu quên gửi đi.

Vương Lộ An: “Thế rốt cuộc là mày đi đâu mà lộ trình dài thế? Không phải ngay dưới tầng nhà mày có một quán net à?”

“Tao thuê cho bọn mày một người chơi cùng.” Dụ Phồn nói.

“?” Vương Lộ An ngu người, “Ý gì?”

“Quán net dưới tầng nhà tao hết chỗ, bây giờ đang ở Ngự Hà…”

“Vãi cứt, không phải từ nhà mày đến Ngự Hà nửa tiếng à? Đi xa thế? Sao vậy, quán net ở Ngự Hà dát vàng hay gì?”

Trần Cảnh Thâm đang lau tay bằng khăn ấm, nghe vậy thì ngước lên nhìn.

Dụ Phồn nhắm mắt, cố gắng che đi âm thanh bị lọt ra ngoài từ chiếc điện thoại rẻ tiền của mình, cắn răng: “ĐM mày… nói nhỏ thôi.”

Vương Lộ An “Ờ” một tiếng: “Thế mày nhanh lên đi, Tả Khoan bảo ở Ngự Hà cũng nhiều quán net lắm.”

Dụ Phồn nói: “Tao đang đi ăn trưa trong quán ăn.”

“…”

Cúp điện thoại, Dụ Phồn vào phần mềm tìm người chơi cùng, đặt cho cả đám một người chơi cùng rất đắt.

“Tôi gọi mấy món, cậu xem xem còn muốn thêm gì không.” Cửa hàng này phải quét mã gọi món, Trần Cảnh Thâm đưa điện thoại hắn cho cậu.

Dụ Phồn định nói tùy hắn, nhưng cậu đảo mắt qua, nhìn thấy tổng số tiền ở góc trái bên dưới của điện thoại hiển thị lù lù: 373 tệ.

Dụ Phồn hơi nhíu mày nhận lấy điện thoại, cậu muốn xem xem người này gọi món gì mà lên đến 400 tệ ở trong cái quán ăn mỗi món chỉ từ mười mấy đến hai mươi tệ này.

Nào ngờ cậu vừa mới cầm lấy, điện thoại Trần Cảnh Thâm đã rung lên “Zzz” trong tay cậu.

Cậu bấm mở thực đơn —— Zzz.

Cậu lướt xuống một chút —— Zzz.

Trần Cảnh Thâm quét thực đơn bằng WeChat nên không có pop-up thông báo.

Sau năm lần rung liên tiếp, Dụ Phồn lại vô cớ bốc hỏa, lực tay bấm điện thoại nặng nề hơn, màn hình đáng thương vang lên bộp bộp: “Bạn cùng bàn cũ của cậu tìm cậu này.”

“Bạn cũng bàn cũ của tôi…” Trần Cảnh Thâm hơi ngừng lại, “Tìm tôi làm gì?”

Dụ Phồn nói rất nhanh, giọng lạnh căm: “Sao tôi biết được? Tôi nhắn tin trò chuyện với cậu ta à? Cậu…”

Zzz, điện thoại lại rung lên, Dụ Phồn cúi mắt nhìn xuống theo bản năng.

Lần rung này tự nhiên lại có pop-up, hai tin nhắn xem trước nhảy ra ——

[Số lạ: Trần Cảnh Thâm, tớ là Miêu Thần. Vừa nãy chưa kịp so đáp án, tớ định hỏi cậu xem câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên…]

[Số lạ: Với cả, ừm, hôm qua tớ gửi lời mời kết bạn WeChat cho cậu mà không thấy được chấp nhận, tớ gửi nhầm người à?]

Dụ Phồn vẫn nhíu mày, mãi đến khi hai tin nhắn xem trước biến mất rồi mới nói: “…Tìm cậu để so đáp án.”

Trần Cảnh Thâm nói: “Không nhớ.”

“…Ừ.”

Dụ Phồn mở hộp tin ra, phát hiện hôm qua Miêu Thần gửi cho Trần Cảnh Thâm mấy tin nhắn cả dài cả ngắn. Cậu không đọc kĩ, chỉ vội vàng nhắn lại một câu “Không nhớ” rồi tắt đi, tiếp tục quay lại xem thực đơn.

Vài giây sau, cậu chợt nhận ra —— Không phải, tại sao cậu lại trả lời tin nhắn cho Trần Cảnh Thâm?

Hơn nữa…

Dụ Phồn nghi hoặc: “Cậu không thêm WeChat của cậu ta à?”

Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”.

“Thế tôi qua cậu nhắn tin với ai?”

“Mẹ tôi.”

“…”

Dụ Phồn chớp mắt, vô thức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn hẳn.

Ngay sau đó, cậu lại hít cái hơi đấy về.

Cậu thoải mái cái đéo gì??

“Nhắc đến đây.” Trần Cảnh Thâm ngước mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi, “Tối hôm qua có phải cậu giận ——”

“Không.” Dụ Phồn như bị ai chọc phải, “Có việc gì đâu mà tôi phải giận?”

Trần Cảnh Thâm nhướng mày: “Không biết. Vừa nãy cũng…”

“Đâu có.” Dụ Phồn lạnh lùng xen ngang lời hắn, ném trả lại điện thoại, buộc phải cắt đứt đề tài này, “Tôi bình thường.”

Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại, trầm mặc nhìn màn hình mấy giây rồi lại nhấc mắt lên: “Cậu…”

Dụ Phồn: “Đã bảo không giận! Mặc kệ cậu có nhắn tin với ai tôi cũng không giận! Cậu còn muốn hỏi mấy lần nữa!”

“…”

“Tôi định bảo là,” Trần Cảnh Thâm quay mặt điện thoại để lộ giao diện gọi món trống không, “Sao cậu lại xóa hết đồ ăn đã gọi đi?”

“…”

Dụ Phồn đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, chọn món lại lần nữa với khuôn mặt không cảm xúc.

Quán không đông người, đồ ăn dọn lên rất nhanh. Lúc bưng thức ăn tới, người phục vụ không kìm được liếc nhìn người bên trái.

Dụ Phồn đã đội lên chiếc mũ lưỡi trai cậu vừa cởi lúc vào quán lên.

Cậu đè vành mũ xuống thật thấp, thấp đến mức có thể che khuất nửa khuôn mặt, mấy sợi tóc hai bên tai đỏ hồng ngang ngửa đồ ăn bỏ ớt cay.

Dụ Phồn vùi đầu bấm điện thoại, mặt không ngừng nóng rực, thầm mắng bản thân ngu ngốc một vạn lần trong lòng.

Khi ăn, Dụ Phồn thích ăn món chính để no bụng, bình thường ở nhà một bát là đủ cho cậu no nguyên ngày.

Một bát mì nóng đặt trên bàn, Dụ Phồn cầm lấy gia vị bên cạnh, đổ hơn một nửa vào trong bát.

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Cậu thích ăn dấm lắm à?”

“Ừ.” Dụ Phồn buột miệng đáp.

Vài giây sau, bỗng thấy sai sai ở đâu, cậu ngẩng đầu lên, thấy Trần Cảnh Thâm đang nghiêng mặt đi như thể không kìm được cười.

“Trần Cảnh Thâm, đm cậu…” Lúc nói chuyện, Dụ Phồn hơi vung tay lên, một lượng dấm đầy rót thẳng vào nước lèo.

Dụ Phồn đỏ bừng cả mặt nhìn chằm chằm bàn ăn, phân vân không biết nên hắt dấm vào mặt Trần Cảnh Thâm hay đổ hết lên đầu hắn.