Dụ Phồn nhìn qua bên cạnh.
Khuy áo Trần Cảnh Thâm còn chưa cài vào, cổ áo và tóc trên trán đều hơi lộn xộn, cảm giác mọt sách đặc biệt chỉ mình hắn có đã vơi tan rất nhiều, đường cong nét mặt cũng chẳng còn lạnh lùng như trước.
Khoảnh khắc Trần Cảnh Thâm cụp mắt xuống, Dụ Phồn lập tức quay đầu đi.
“…Không phải là không thể mà là không muốn. Cậu phiền quá đi.”
Ra khỏi cổng trường, đường đi cũng thông thoáng hơn. Dụ Phồn vô thức siết chặt bài tập cầm theo trong tay, nói nhanh một câu “Đi đây” rồi hòa lẫn vào dòng người không thèm quay đầu lại.
Hôm nay là thứ sáu, cũng đang giờ tan học, đường phố rất đông người, ngay cả hàng người đứng xếp hàng trước cửa một tiệm ăn vặt không tên trước khu tập thể cũ cũng đã chiếm hơn nửa lối đi.
Trước nữa là tiệm cắt tóc ngày thường Dụ Phồn hay ghé nhất.
Mặt tiền cửa hàng rất hẹp, cửa kính để ngỏ, một bài DJ quê mùa không biết tên vang ra từ bên trong. Ngoài cửa tiệm trưng một tấm biển màu đen viết chữ bằng phấn trắng bên trên: “Ông chủ hẹn hò rồi! Hôm nay giảm giá tất cả các dịch vụ!”
Thấy giảm giá, Dụ Phồn theo bản năng dừng lại trước cửa tiệm.
Giây sau, cửa kính lập tức mở ra chào đón cậu.
Một nhân viên cửa tiệm để quả đầu HKT(*) nhuộm tím quen mặt cậu hất cằm: “Dụ Phồn, tan học rồi à?”
(*)
杀马特: Phong cách nổi bật từ những năm 2008 ở Trung Quốc, để tóc dài nhuộm sặc sỡ, trang điểm đậm, mặc quần áo hầm hố, pha trộn giữa Visual Rock của Nhật và mấy ban nhạc rock Âu Mỹ.
Bố con họ Dụ đã làm nên “tiếng tăm” ở nơi này, hàng xóm láng giếng e dè trốn tránh còn chẳng kịp, nhưng nhóm thanh niên phong cách HKT trong cửa tiệm này thì lại không quan tâm mấy, lần nào Dụ Phồn tới cắt tóc, bọn họ cũng trò chuyện đôi câu với cậu.
Dụ Phồn đáp “ừm“, sau đó chỉ vào tấm biển kia: “Không phải ông chủ tiệm các anh hai con rồi à?”
“Ổng bảo tình yêu của ổng với bà chủ lúc nào cũng nồng cháy.” Đối phương cười khà khà, “Khỏi hỏi nhiều, cắt tóc không? Hôm nay giảm giá, cắt tóc tám tệ thôi. Cắt không?”
Cắt chứ, đương nhiên phải cắt, còn cạo trọc nữa kìa. Hôm nay cậu đã tuyên bố trước mặt Trần Cảnh Thâm rồi, huống gì giờ còn đang giảm giá.
Dụ Phồn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Ô, còn mang sách giáo khoa về nhà cơ à?” Nhìn thấy thứ đồ trong tay cậu, “HKT” không khỏi giật mình, hỏi tiếp, “Tóc như thế này mà trường học vẫn chưa tóm cổ cậu sao?”
Một nhân viên khác đang cắt tóc cho khách trong tiệm cũng cười nói: “Có khi giáo viên cũng thấy để thế đẹp trai.”
Tóc mái Dụ Phồn khá dài, nhưng không phải dài kiểu thẳng đuồn đuột. Có lẽ bởi ngày thường cậu hay cào đầu nên tóc lúc nào cũng xõa phồng lên rất tự nhiên, là kiểu tóc mà những nam sinh khác gội đầu xong lúc nào cũng muốn sấy cho giống vậy, cộng thêm hai nốt ruồi mờ trên mặt cậu tạo cảm giác rất mạnh mẽ.
Dụ Phồn đút một tay trong túi, bỗng nhiên nghiêng mặt hỏi: “Anh biết cạo chữ cái không?”
Đối phương hơi sửng sốt: “Biết. Hai mươi sáu chữ cái anh cạo được hết.”
Dụ Phồn nghĩ ngợi mấy giây: “Có cạo được song long hí châu(*) không?”
(*)
Song long hí châu: Hình ảnh hai con rồng nâng viên ngọc, tượng trưng cho sự cát tường.
“…Không.”
“Ồ.” Dụ Phồn xoay người rời đi, thả lại một câu trong gió, “Thế không cắt đâu.”
“…”
Về đến nhà, Dụ Phồn lập tức vào phòng, lúc lấy chìa khóa cửa phòng mình ra, cậu hơi khựng lại.
Cậu nhíu mày, khom lưng nhìn lại thật kĩ.
Bên cạnh khóa cửa phòng cậu có hai vết trầy xước mờ mờ.
Mấy năm nay an ninh nơi cậu ở không được tốt, nhà cậu thường xuyên bị cạy cửa, khóa cửa bị cạy ra hoặc là hỏng, hoặc là chồng chất những vết tróc trầy.
Cánh cửa phòng cậu hiển nhiên nhỏ hẹp hơn, không bị trầy nhiều, nhưng dấu vết của thời gian thì lại dài quá đỗi.
Dụ Phồn miết nhẹ ngón tay lên bề mặt cửa, sau đó cắm chìa khóa vào, mở cửa trót lọt.
Khóa vẫn chưa hỏng.
Dụ Phồn đứng yên tại chỗ mấy giây mới đứng dậy vào nhà. Trước khi đóng cửa, cậu nhìn lướt qua căn phòng đóng kín của Dụ Khải Minh ở bên cạnh.
Chín giờ tối, Trần Cảnh Thâm gọi video tới, mãi đến khi sắp tắt rồi mới được nhận.
Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu khỏi bộ đề, nhìn về phía màn hình. Còn chưa kịp nhìn thấy rõ người, bên kia đã gây sự trước ——
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Dụ Phồn ngồi xếp bằng trên ghế lau tóc với vẻ mặt bực bội, đanh thép nói, “Hôm nay tiệm cắt tóc đóng cửa rồi.”
“…”
Trần Cảnh Thâm nói: “Thứ sáu mà đóng cửa? Bọn họ không biết cách kinh doanh lắm nhỉ.”
Dụ Phồn đánh mắt đi, “Ừ” một tiếng nghe không rõ: “Mai đi cắt.”
Làm xong một bài khá thường gặp, Trần Cảnh Thâm đánh dấu một đề bài cho cậu làm luôn. Dạo này kiến thức càng lúc càng khó, Dụ Phồn đọc mà đau hết cả đầu, bò người ra bàn vò đầu bứt tóc.
Video yên lặng hai phút, Trần Cảnh Thâm bỗng nói: “Thật ra không cắt cũng tốt.”
Động tác của Dụ Phồn khựng lại.
Cậu mở cam sau, lúc này điện thoại đang nằm úp sấp trên mặt bàn nên Trần Cảnh Thâm chỉ nhìn thấy một khoảng đen nhánh.
Nhưng hắn vẫn nhấc mi mắt nhìn, cứ như đang đối mặt với cậu vậy.
“Nếu cắt đi rồi, sau này ngủ sẽ rất dễ bị phát hiện.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói.
“…”
Dụ – không biết đã bao lâu rồi không ngủ hẳn hoi trong giờ học – Phồn chớp mắt: “…Ồ, thế à.”
“Hơn nữa cắt đi thì sẽ chọc vào mắt, lúc ngủ không thoải mái.”
“Sao cậu biết?”
“Hồi nhỏ từng cắt tóc đi vì nóng quá, suốt thời gian sau không hôm nào ngủ yên.”
“Chậc.” Dụ Phồn trượt xuống theo nấc thang, tỏ giọng điệu rất phiền hà, “Thế thôi… Sau này tính tiếp.”
Trần Cảnh Thâm “Ừm” một tiếng: “Đã giải được bài chưa?”
“Chưa, đang đọc, đừng có giục.” Lần này là phiền thật.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu xoay bút, nói: “Ừm.”
–
Hôm nọ Hồ Bàng dẫn theo một đám người hừng hực khí thế vọt tới lớp 11-7, cuối cùng đến nơi lại không gặp được đối tượng cần tìm.
Thấy ông, Chương Nhàn Tịnh bắt đầu bịa Trần Cảnh Thâm bị ốm, Dụ Phồn với Vương Lộ An đưa hắn vào viện.
Hồ Bàng tin tưởng Trần Cảnh Thâm trăm phần trăm nên cũng không nói gì nữa, chỉ xua tay yêu cầu người đi đằng sau cắt phăng đuôi tóc xoăn của Chương Nhàn Tịnh.
Vì chuyện này mà ngày hôm sau, Chương Nhàn Tịnh trút hết cơn giận lên cánh tay Vương Lộ An, nện cậu ta tí nữa thì lên cơ.
Thi giữa kì xong chưa được bao lâu đã lại đến thi tháng, nhưng quy trình thi tháng ở trường cấp ba số bảy Nam Thành không phức tạp như thi giữa kì, thậm chí còn không cần đổi chỗ, cũng chỉ giống mấy bài kiểm tra trên lớp.
Thứ tư vừa thi xong, thứ sáu giáo viên đã trả kết quả, sau khi phát bài xuống thì bắt đầu chữa bài.
Tan học, Vương Lộ An cầm bài thi toán của Dụ Phồn, nghẹn họng nói: “Mày, bài thi toán, tại sao lại có thể hơn tao ba điểm…”
Đương giữa hạ, nắng chói chang, trời khô nóng, mấy chiếc quạt gió to trên trần lớp học kẽo kẹt quay như muốn tắt thở.
Dụ Phồn gập bài thi lý lại để quạt, nghe vậy, cậu ngước lên: “Ý gì?”
“Không phải, thi toán cuối kì I tao hơn mày mấy chục điểm, lần này bài thi toán khó như thế mà mày được tận 70 điểm…” Vương Lộ An không thể nào chấp nhận được, “Mày nói thật cho tao, có phải mày lén đi học thêm sau lưng tao không?”
Chương Nhàn Tịnh ngồi vắt chéo chân, quơ quơ chân: “Làm gì có chuyện, cậu ấy…”
“Có thể xem là vậy.”
Lực tay Dụ Phồn rất mạnh, mỗi luồng gió quạt ra đều có thể từ từ phả lên mặt bạn cùng bàn của cậu.
Hai người kia cùng sửng sốt.
Chương Nhàn Tịnh khϊếp đảm nhìn cậu: “Thật hay đùa vậy…”
“Tao biết ngay mà! Chứ không sao thành tích lên nhanh vậy được!” Vương Lộ An sáp lại gần, hỏi, “Học thêm lớp nào? Tao học với mày.”
Động tác quạt gió của Dụ Phồn hơi chậm lại, cậu liếc sang nhìn Trần Cảnh Thâm theo bản năng.
Không hiểu sao, Dụ Phồn không muốn nói cho lắm.
Rõ ràng bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường mà, phải không?
Trần Cảnh Thâm đang làm đề, vẻ mặt lạnh nhạt đầy tập trung
Dụ Phồn tưởng hắn không nghe bọn họ nói chuyện, ấy vậy mà giây sau, Trần Cảnh Thâm đã nhấc mí mắt lên nhìn cậu, bình thản nói: “Không phải cậu tìm gia sư học 1-1 sao?”
Vương Lộ An: “Vậy à?”
Dụ Phồn: “…Chắc vậy.”
“Thế thì tiến bộ nhanh là chuyện bình thường mà, học gia sư 1-1 thường là giảng dạy có mục tiêu.” Ngô Tư cầm hai tờ bài thi vừa mới làm xong tới, nói xong thì cúi người xuống, “Học sinh giỏi, bài này cậu chọn gì?”
Giờ Ngô Tư đang ngồi cạnh Vương Lộ An, trước đây Trang Phóng Cầm hỏi cậu ta có muốn đổi chỗ không, cậu ta đồng ý liền. Một là vì cậu ta không bị cận, ngồi đâu cũng được; hai là vì cảm thấy bình thường Vương Lộ An nói chuyện cũng rất thú vị.
Sau khi ngồi một thời gian, cậu ta cảm thấy đổi sang chỗ này cũng không tệ chút nào. Mặc dù bạn bè xung quanh thành tích hơi thấp, nhưng trong tiết không làm ồn, tan học thì lại rất sôi nổi.
Trần Cảnh Thâm lấy bài thi trong ngăn kéo ra đưa thẳng cho cậu ta.
“Được rồi, học 1-1 có đắt không?” Vương Lộ An hỏi.
Dụ Phồn lấy điện thoại ra mở trò chơi, đáp nhát gừng: “Cũng bình thường.”
“Trần Cảnh Thâm.”
Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói rất thấp.
Đúng lúc kết thúc một ván rắn săn mồi, mí mắt Dụ Phồn hơi giật, cậu nghiêng đầu qua nhìn.
Có một nam sinh đang đứng ngoài cửa sổ.
Đồng phục của cậu ta y hệt người nào đó, cài đến khuy áo cao nhất, hơi thấp, tóc có vẻ xoăn tự nhiên.
Có thể vì đã từng nghe không ít sự tích vẻ vang của Dụ Phồn, lúc hai người chạm mắt với nhau, đối phương hơi e dè lùi về sau một bước.
Trần Cảnh Thâm: “Sao vậy?”
“Ra đây một lúc được không?” Giọng nói của nam sinh kia rất nhẹ nhàng, “Muốn thảo luận với cậu một chút về bài thi lý ngày mai.”
Trần Cảnh Thâm đặt bút xuống, ra ngoài.
Trần Cảnh Thâm chuyển đến lớp này đã lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên có học sinh lớp khác tới tìm hắn.
Vương Lộ An chống cằm nhòm ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Cậu bạn đó lớp nào thế? Cảm giác chưa gặp bao giờ.”
“Lớp 11-5 đấy.” Ngô Tư nói.
“Sao cậu biết?”
Ngô Tư sửng sốt: “Trước đây tôi học cùng lớp với cậu ấy mà, đương nhiên là biết rồi. Cậu ấy là bạn cùng bàn của học sinh giỏi hồi còn ở lớp (1), giỏi lý lắm, trình độ cũng hơn thua, tên là Miêu Thần.”
Ồ, bạn cùng bàn cũ.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua bên ngoài rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về, cúi đầu chơi rắn săn mồi tiếp.
“Vậy à.” Vương Lộ An được khai sáng, “Thế sao cậu ấy không chào hỏi gì cậu?”
Ngô Tư: “Tôi không quen thân với cậu ấy lắm, quan hệ của cậu ấy với mấy nữ sinh tốt hơn… cả với học sinh giỏi nữa. Cậu ấy là một trong số rất ít người trong lớp cũ của bọn tôi nói chuyện được hơn hai câu với học sinh giỏi đấy.”
Bên ngoài, hai người kia đứng nói chuyện sau cửa, Dụ Phồn ngồi gần đến độ nghe thấy được từ cả hai phía.
“Mai thi rồi, bọn mình đi cùng nhau được không?” Miêu Thần nhả chữ rất rõ ràng, nói hay như tiếng nói trên đài phát thanh ở trường bọn họ mỗi chiều tan học, “Địa điểm thi ở trường trung học Ngự Hà phải không? Tớ không quen đường ở đó lắm.”
“Không được.” Trần Cảnh Thâm nói.
“À…” Miêu Thần hơi ngừng lại, “Thế thi xong vừa đến mười hai giờ, đi ăn trưa chung được không? Tớ muốn so đáp án nữa.”
Chuông vào tiết reo vang, [Thư gửi Elise] dài đến mười giây giấu đi hết thảy đoạn đối thoại phía sau.
Khi tiếng chuông kết thúc, Dụ Phồn chỉ nghe Miêu Thần nói: “Nói chuyện trên WeChat sau nhé.”
“Ừm.”
Trần Cảnh Thâm về chỗ từ cửa sau, hắn ngồi xuống, lấy bài thi tháng lần này trong ngăn bàn ra.
Đang là tiết tự học, hắn hỏi: “Hôm nay chữa đề, cậu còn chưa hiểu bài nào không?”
“Không.” Dụ Phồn không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi rắn săn mồi.
Trần Cảnh Thâm quay đầu sang nhìn cậu: “Bài cuối cùng cũng hiểu?”
“Ừ.”
“Giải thế nào?”
“…”
Trần Cảnh Thâm cầm lấy cây bút lăn đến góc bàn đang chuẩn bị rơi xuống của Dụ Phồn, đặt lại trước mặt cậu: “Mang bài thi về nhà đi, tối nay gọi video giảng lại một lần nữa cho cậu.”
Tiếc là tối đó gọi video vẫn không giảng được.
Bởi vì vừa mới kết nối cuộc gọi, Dụ Phồn đã nghe thấy mấy tiếng rung từ đầu bên kia. Cậu hỏi: “Tiếng gì thế?”
Điện thoại của Trần Cảnh Thâm vốn là để ở trên bệ, nghe vậy, hắn cầm lên nhìn: “Tin nhắn WeChat.”
Dụ Phồn thấy Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn màn hình, có vẻ như đang nhắn tin trả lời lại.
Trả lời xong, Trần Cảnh Thâm nói: “Ngoài bài cuối ra còn bài nào ——”
Điện thoại lại rung lên “Zzz”.
Trần Cảnh Thâm: “Khoan đã.”
Liên tiếp ba lần như thế, mặt mày Dụ Phồn lạnh tanh, rất muốn châm một điếu thuốc dí vào mặt Trần Cảnh Thâm qua màn hình, cây bút bi tiện tay cầm lấy bị cậu bấm tạch tạch thành tiếng.
Trần Cảnh Thâm: “Được rồi. Đầu tiên giảng bài cuối cùng…”
“Thôi.” Dụ Phồn ném bút đi, “Không nghe nữa.”
Trần Cảnh Thâm khựng lại, ngước lên nhìn cậu: “Sao thế?”
Nói xong, lại một tiếng rung nữa.
Dụ Phồn: “Tối nay không muốn học, cúp đây.”
Vừa dứt lời, “Píp” một tiếng, video tắt.
Trần Cảnh Thâm nhìn khung tin nhắn, trầm mặc suy nghĩ một lúc để chắc chắn rằng vừa nãy mình chưa nói gì, điện thoại lại rung lên.
[
Mẹ: Mẹ đã nói rồi, những ứng dụng mạng xã hội này không có tác dụng gì với con hết, chỉ kéo thêm mấy mối liên lạc vô nghĩa thôi.]
[
Mẹ: Lên đại học rồi dùng. Nghe mẹ, được không?]
[
Mẹ: Còn nữa, dạo này thời gian con che camera hơi dài đấy.]
Trần Cảnh Thâm dựa người vào ghế, gõ chữ.
[
S: Đã khuya lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.]
Cúp điện thoại, Dụ Phồn ra ban công hút thuốc.
Cậu dựa người vào song sắt, nhíu mày, khói trắng lượn lờ trước mắt.
Lòng dạ rối bời, cậu nhả khói, lúc gẩy tàn thuốc lá, cậu không kìm được suy nghĩ ——
Cậu buồn bực cái đéo gì.
Nghĩ kĩ lại thì khi nãy Trần Cảnh Thâm cũng có làm gì đâu, chỉ nhắn hai tin trả lời bạn cùng bàn cũ thôi mà.
À, không phải hai tin, dựa theo tình trạng Trần Cảnh Thâm gõ chữ mà đoán, hắn trả lời ít nhất bảy tin.
Biết nói chuyện lắm đấy còn gì? Ngày thường đám Vương Lộ An tag Trần Cảnh Thâm trong nhóm chẳng thấy hắn trả lời được gì ra hồn, chỉ ừm ừm à à, có lần cậu còn tưởng rằng ngoài khung tin nhắn với cậu ra thì Trần Cảnh Thâm không biết gõ chữ.
Dụ Phồn dập tắt điếu thuốc, vừa lần tới bao thuốc thì điện thoại lại rung lên thành tiếng.
Đầu tiên, Trần Cảnh Thâm gửi một video, nhìn từ hình ảnh xem trước thì hẳn là cách giải bài cuối cùng trong đề thi.
Sau đó là một tin nhắn thoại.
“Nhớ phải làm bài tập, có bài nào không biết làm thì cứ gọi thẳng video sang. Tôi còn làm mấy quyển đề thi nữa, sẽ ở đây suốt tối.”
Dụ Phồn không trả lời, cậu dựa vào tấm lưới chống trộm, lên mạng lướt vòng bạn bè.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, cậu đã ở trong giao diện bạn bè của Trần Cảnh Thâm.
Hoàn toàn trống không. Tường nhà, tiểu sử, trạng thái, không có gì cả, chán y như bản thân hắn vậy.
Cậu quay lại khung tin nhắn với Trần Cảnh Thâm, chuẩn bị về phòng ngủ. Nhưng sau khi nhảy xuống khỏi lan can ban công, cậu không kìm được ấn thu tin nhắn thoại, hờ hững nói đầy biếng nhác.
“Không gọi, đi ngủ đây, cứ từ từ mà nói chuyện với bạn cùng bàn cũ của cậu.”
Dụ Phồn không tắt khung tin nhắn, sau khi gửi tin nhắn thoại, trên đỉnh màn hình cứ hiện “Đang nhập…” mãi.
Vì vậy, cậu cầm điện thoại đi vệ sinh cá nhân, dựng điện thoại trên giá, dán mắt nhìn chằm chằm.
Đánh răng rửa mặt xong, vẫn đang nhập. Cậu lên giường, cầm điện thoại nhìn mấy phút.
Cuối cùng không chờ được nữa, cậu gửi một tin nhắn đi: [Cậu nhập cái gì mà nhập lâu thế??]
Phía bên kia, Trần Cảnh Thâm nhìn dòng chữ mình đã gõ ra mà thầm nghĩ, giờ gửi đi xong có khi cuối tuần này không thể nói chuyện lại được nữa.
[
S: Không. Không nói chuyện với ai cả, ngủ đi.]
–
Dụ Phồn không tài nào ngủ ngon được.
Cậu thức đêm phá kỷ lục rắn săn mồi của Trần Cảnh Thâm rồi mới cầm điện thoại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên thẳng lên mí mắt, cậu mới nhớ ra trước khi đi ngủ mình không kéo rèm.
Dụ Phồn che mắt, thò tay kéo rèm, nhưng rèm chất lượng kém nên cũng chẳng cản được ánh nắng gì mấy, căn phòng lờ mờ ảm đạm.
Không ngủ được.
Cậu mơ màng lấy điện thoại ra chơi một lúc, càng chơi càng thấy chán.
Khoảng thời gian này, dường như những ngày cuối tuần trôi qua chẳng có ý nghĩa gì.
Dụ Phồn nằm trên giường một lúc nữa, WeChat nhảy ra một thông báo được @.
[
Tả Khoan: @
Mọi người Vào LOL đi, tổ đội năm người chơi cả ngày.]
[
Vương Lộ An: Bố mày tới ngay đây.]
[
Tả Khoan: Thần kinh.]
[
Tả Khoan: Dụ Phồn đâu rồi, gọi tới cùng luôn đi, đang thiếu AD.]
[
Vương Lộ An: Giờ chưa đến mười một giờ, có khi còn chưa dậy được khỏi giường… Với cả dạo này không thấy Dụ Phồn ra net nữa.]
[
–: Tao chơi. Từ từ, tao rời giường ra net giờ.]
Hôm nay là cuối tuần, quán net dưới tầng nhà thì nhỏ, giờ chắc ngồi kín chỗ rồi.
Nên đổi sang quán khác.
Dụ Phồn dụi mắt, mở bản đồ tìm kiếm quán net, chậm chạp lướt từ trên xuống dưới theo thứ tự khu vực.
Mười hai giờ trưa, kết thúc kì thi, cổng trường trung học Ngự Hà từ từ được đẩy ra.
Có không ít phụ huynh đứng ngoài cổng trường. Ánh nắng mặt trời giữa trưa chói chang gay gắt, ngoài cổng cơ man là ô dù.
Trần Cảnh Thâm đi nhanh quá, Miêu Thần ra khỏi phòng thi phải chạy chậm tới mới đuổi kịp hắn.
“Thi thế nào?” Miêu Thần hỏi.
“Cũng được.” Trần Cảnh Thâm đáp.
“À, thế thì tốt rồi.” Miêu Thần cười nói, “Phòng học ở trường này cũ quá, phòng thi của tớ còn hỏng hết quạt… Đằng trước có một quán nước ép trái cây tươi đấy, muốn mua một chai giải khát không? Tớ mời.”
Trần Cảnh Thâm nhìn lướt qua đằng trước theo lời đối phương, đang định nói không cần thì bỗng nhìn thấy một bóng người cao gầy.
Trước khi hắn nhìn qua, người nọ vội vàng quay lưng lại, hắn chỉ loáng thoáng liếc được nửa góc mặt.
Trần Cảnh Thâm chưa nhìn thấy ông đây chứ?
Dụ Phồn đút tay trong túi, cứng đờ người giữa đám đông nơi bến xe, thót tim vì cái nhìn khi nãy đến mức không dám quay đầu lại.
Tóc bị nắng phơi nóng cháy, Dụ Phồn lạnh lùng nhớ lại, cảm thấy chắc chắn là do tối qua không ngủ đủ giấc, đầu óc mụ mị nên mới chạy đến tận Ngự Hà để chơi net.
Rốt cuộc Trần Cảnh Thâm có nhìn thấy mình không?
Cậu ta sẽ không tưởng rằng mình tới đây tìm cậu ta đấy chứ?
Một chiếc xe bus đi ngang qua trước mặt, Dụ Phồn do dự, quay đầu lại nhìn không để lộ dấu vết ——
Đâu mất rồi?
Dụ Phồn nhíu mày quét mắt một vòng quanh khu vực gần cổng trường, cuối cùng bắt gặp bạn cùng bàn của cậu đang đứng xếp hàng trước cửa một quán nước trái cây.
Cùng với bạn cùng bàn cũ của bạn cùng bàn của cậu.
Hai người đứng xếp hàng trước sau, thỉnh thoảng Miêu Thần lại ngó đầu lên trước hỏi chuyện gì đó. Trần Cảnh Thâm cúi đầu, mũ lưỡi trai trắng chúc xuống che đi đôi mắt nên không sao nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Sự căng thẳng khi nãy chẳng mấy chốc đã bay biến.
Dụ Phồn dần nhíu mày, quay đầu đi lần nữa. Cậu lấy điện thoại ra mở định vị, tìm kiếm quán net khác xung quanh đí.
Đúng lúc ấy, một tin nhắn nhảy ra.
[
Vương Lộ An: Người anh em, mày đang trên đường đến quán net thì lại bị người ta chặn đường nữa à? Đợi mày mười phút rồi đấy.]
Dụ Phồn xoay người đi theo phương hướng định vị, vừa đi vừa gõ chữ: Quán net vừa mới tìm được hết chỗ rồi, đang đi tìm quán khác, bọn mày cứ…
Áo thun bỗng bị giữ lại từ đằng sau, Dụ Phồn khựng lại, quay đầu nhìn.
Thình lình chạm mắt Trần Cảnh Thâm, đầu óc Dụ Phồn rỗng tuếch, cậu buột miệng thốt: “Mấy đứa Vương Lộ An rủ tôi đi chơi game nhưng quán net dưới tầng nhà tôi chật kín hết chỗ nên mới đến đây tìm quán khác để lên mạng…”
Đầu bỗng nặng xuống, trên tầm mắt Dụ Phồn bỗng xuất hiện một vành mũ màu trắng, cậu lập tức nghẹn thinh.
Mái đầu phơi nắng cả buổi trời bỗng mát mẻ lạ.
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm đưa tay chỉnh lại vành mũ giúp cậu, “Nếu đã gặp nhau rồi, cậu có muốn đi ăn trưa cùng không?”
Dụ Phồn sửng sốt mất một giây.
Cậu nhìn hai ly nước trái cây Trần Cảnh Thâm xách trên tay còn lại, đeo lên khuôn mặt đằng đằng sát khí mà cậu tự cho là y như thật: “Thôi khỏi, đi ăn với bạn cùng bàn cũ của cậu đi.”