Ngay lập tức, cả người Dụ Phồn tê rần.
Cậu có thể cảm nhận được Trần Cảnh Thâm đang giữ lấy tóc mình vuốt ve, ngón tay thon gầy ấm sực, thứ còn khô nóng hơn cả ngày hạ ấy xoa lên đầu cậu.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, cậu cố xị mặt ra, mấy giây sau mới rặn ra được một câu: “Ai… quan tâm cậu thích cái gì? Tôi cứ cắt đấy.”
Trần Cảnh Thâm nhìn khuôn u ám còn đỏ hơn cả bồn hoa hồng Trung Hoa trong trường, nhướng mày không nói gì.
Dụ Phồn vẫn thấy chưa đủ: “Hôm nay về cắt luôn.”
Trần Cảnh Thâm hơi mím môi.
“Tôi cạo trọc…” Dụ Phồn vừa dứt lời, một dự cảm quen thuộc lại trào dâng. Cậu nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ, “Trần Cảnh Thâm, cậu lại định cười đấy phải không?”
“Không.” Trần Cảnh Thâm rút tay ra, nhanh chóng cúi đầu chơi điện thoại, cúi thấp đến nỗi Dụ Phồn chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt hắn.
Tóc bỗng bị buông ra, không khí ngột ngạt luồn vào cũng trở nên lành lạnh.
Cảm giác trống rỗng khó hiểu ấy chỉ kéo dài một giây, Dụ Phồn lập tức hoàn hồn trở lại, cậu bỗng hơi nhỏm phắt dậy, thò tay lại gần vòng qua cổ Trần Cảnh Thâm, lòng bàn tay cạy mặt hắn lên.
Trần Cảnh Thâm hơi trốn tránh, ban đầu Dụ Phồn không bẻ đầu hắn sang đây được. Nhưng sau đó, Trần Cảnh Thâm bỗng thả lỏng người, mặc cậu xoay mặt mình tới.
Thế mà bảo không cười?
“Lần trước qua điện thoại không động tay với cậu nên tưởng tôi sẽ không đánh cậu thật đấy hả?” Dụ Phồn thò tay lên véo mặt hắn, hung dữ chất vấn, “Cười cái gì??”
Khóe miệng Trần Cảnh Thâm bị cậu véo trễ xuống, vẻ mặt mang sức sống hiếm có: “Nghĩ đến cảnh cậu để đầu trọc.”
“Ừ.” Cánh tay Dụ Phồn vòng qua cổ hắn ghìm chặt hơn, “Đợi tôi cạo xong cậu ngồi bên cạnh cười hết sức có thể cho tôi, chưa đến tan học thì chưa được…”
“Với cả,” Trần Cảnh Thâm nhấc mắt lên nhìn cậu, cười nói, “Dụ Phồn, cổ cậu đỏ quá.”
“…”
Trần Cảnh Thâm bị kéo tới, mặt hai người kề rất sát nhau, hơi thở phả ra khi Trần Cảnh Thâm nói chuyện nhẹ nhàng lướt qua cằm Dụ Phồn.
“Lúc tôi tức đều sẽ thế.” Một lúc lâu sau, cả cổ, tai và mặt Dụ Phồn đều nóng bừng, cậu lạnh nhạt nói, “Lúc tôi đánh nhau còn đỏ hơn nữa cơ, có muốn nhìn không?”
Trần Cảnh Thâm trầm mặc chớp mắt với vẻ hơi dao động, mấy giây sau mới mấp máy môi ——
Dụ Phồn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Nói là không muốn.”
Trần Cảnh Thâm: “Không muốn.”
Dụ Phồn buông hắn ra, cơ thể nóng rực quay trở về chỗ ngồi, hút mạnh một ngụm sinh tố đậu xanh.
Thôi, thích cười thì cứ cười đi, ông đây không nhìn là được chứ gì?
Trần Cảnh Thâm tắt trò chơi đi, liếc nhìn cổ áo cậu: “Sao lại cài hết khuy áo vào thế?”
Lúc này Dụ Phồn mới nhớ ra, thảo nào nóng như vậy…
Cậu thạo tay cởi khuy áo ra, nói: “Vừa nãy lạnh.”
Điện thoại rung lên, Dụ Phồn đưa lên nhìn, là tin nhắn Chương Nhàn Tịnh gửi tới nhắc hôm nay đến bàn hai người trực nhật, bảo cậu về quét lớp.
“Họp phụ huynh xong rồi, mọi người cũng về rồi.” Dụ Phồn cất điện thoại đi, cầm chai nước khoáng dùng để đựng tàn thuốc lá lên, huých người bên cạnh, “Về lớp thôi.”
Bọn họ về khá muộn, Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình đã lau bảng với lau cửa sổ xong về nhà rồi, chỉ còn mỗi sàn lớp chưa lau.
Dụ Phồn đưa chổi cho Trần Cảnh Thâm: “Cậu quét đi, tôi đi giặt cây lau nhà.”
Hai người làm việc rất nhanh nhẹn, cuối cùng chỉ còn mỗi hành lanh sau lớp học là chưa lau.
Một người cầm chổi một người cầm cây lau nhà, cả hai uể oải di chuyển ra ngoài hành lang. Chân trước vừa đi được nửa bước, Dụ Phồn đã nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm rất khẽ ——
“Em không ngờ mẹ lại xem nhật kí của em… Hức… Nếu mẹ em cứ khăng khăng đòi hai chúng ta chia tay thì phải làm sao bây giờ?” Người nữ nức nở hỏi.
“Không sao, dù có là mẹ em, bố em, thầy cô giáo… Cả thế giới đều ngăn cản anh với em ở bên nhau, chỉ cần chúng ta vẫn còn tình cảm thì chắc chắn sẽ không có ai ép chúng ta chia tay được… Em đừng khóc mà.”
Dụ Phồn nhướng mày, cảm thấy giọng nói người nam có vẻ quen quen.
Cậu nghiêng đầu sang, bắt gặp thân hình cường tráng của học sinh thể dục Chu Húc.
Phía cuối hành lang, Chu Húc áp bạn cùng bàn của cậu ta vào nơi góc chết của hành lang.
Đôi gà bông vừa bị bắt quả tang yêu sớm này ỷ xung quanh không có ai nên dính lấy nhau đầy thân mật.
Mặt trời lặn về hướng tây. Hai người họ đứng dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ thủ thỉ nói chuyện, càng nói, đầu Chu Húc càng chúc xuống, Dụ Phồn còn chưa kịp rời đi, hai người đã hôn nhau. Hai bóng người chồng lên nhau, Chu Húc hơi nghiêng đầu, đỡ tay trên eo đối phương.
Hai người đang cầm đồ trong tay vô thức siết chặt tay lại.
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu định đẩy Trần Cảnh Thâm đi, nhưng người đằng sau đã giữ lấy áo cậu nhanh hơn một bước, kéo cậu về sau. Dụ Phồn không kiểm soát được bước chân nên đâm nhẹ vào người Trần Cảnh Thâm, cả hai lại quay trở về lớp học.
Trùng hợp là lúc ấy dưới tầng vang lên tiếng loa phát thanh giấu đi tiếng động của hai người, ngoài hành lang không thấy có động tĩnh gì, có lẽ vẫn đang hôn.
Trong phòng còn yên tĩnh hơn cả bên ngoài.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn hơi cụp ngón tay lại, cậu không quay đầu, cảm giác căng thẳng vô cớ bốc lên trong lòng, trong khi rõ ràng khi nãy ở dưới cầu thang, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn thế này.
Một lúc lâu sau Dụ Phồn mới xoay người lại, nhưng cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ đẩy người kia ra, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua bên ngoài: “Không quét hành lang à?”
“Không quét.” Dụ Phồn kéo hắn đi, “…Về nhà.”
–
Buổi tối, Dụ Phồn thấy Chu Húc than vãn chuyện mình với bạn gái nhỏ yêu sớm bị tóm được trong nhóm chat.
[
Chu Húc: Nhưng bọn tao đã giao hẹn với nhau rồi, sẽ không để bất kì ai ảnh hưởng đến tình yêu của hai đứa hết!]
Vậy tình yêu của hai người có thể đừng ảnh hưởng đến người khác được không?
Dụ Phồn gõ ra dòng này, song nghĩ thế nào lại xóa đi. Thôi kệ, giờ mà gửi đi chắc còn tranh luận thêm cả tối nữa.
Hơn chín giờ, đợi mãi không thấy yêu cầu gọi video tới, cậu thoát khỏi nhóm chat, bấm vào ảnh đại diện của người nào đó, gửi dấu “?” cho đối phương.
Trần Cảnh Thâm cũng nhanh chóng nhắn lại “?”.
Dụ Phồn rảnh tay, quyết định gọi luôn cho hắn.
Một lúc sau Trần Cảnh Thâm mới nhận nghe. Hắn ngồi dựa vào ghế, trông lười nhác hơn những lúc gọi video ngày thường nhiều, hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Không nay không giảng đề à?” Dụ Phồn hỏi.
“Cũng muốn giảng, nhưng mà…” Trần Cảnh Thâm hơi ngừng lại, “Cậu không phát hiện ra thiếu cái gì sao?”
Dụ Phồn sửng sốt: “Thiếu cái gì?”
“Chiều nay về vội quá, quên mang cặp sách theo rồi.”
“…”
Nhớ lại nguyên nhân “về vội”, Dụ Phồn vô thức siết chặt điện thoại hơn, nào ngờ dồn sức quá mạnh, điện thoại mất kiểm soát rơi “bộp” một cái lên bàn.
Đệt.
Dụ Phồn vội vàng nhặt điện thoại lên, nói với vẻ mặt vô cảm: “Ồ. Thế tôi cúp đây.”
“Nói chuyện một lúc đi.” Trần Cảnh Thâm nói.
“…”
Tối muộn thế này hai đứa con trai gì nói chuyện gì? Ban ngày ngồi cạnh nhau nói không được à?
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Dụ Phồn theo bản năng đánh mắt về phía cửa, cầm điện thoại ra ban công.
Trần Cảnh Thâm nhìn bóng tối rung lắc trong màn hình bên kia, hỏi: “Người nhà cậu về rồi à?”
Dụ Phồn đáp ừm, chống tay lên lan can rồi thành thạo ngồi lên ban công.
Cậu bỗng nhớ ra có thể nói chuyện gì với Trần Cảnh Thâm rồi.
Cậu giơ điện thoại lên trước mặt, nói: “Trần Cảnh Thâm, quay cho tôi xem phòng cậu đi.”
Trần Cảnh Thâm hiếm khi nào sửng sốt, sau đó bật camera sau, xoay ghế ngồi quay cho cho cậu xem.
Phòng hắn cũng chẳng khác gì mấy với bàn học, sạch sẽ và ngắn nắp với tông màu lạnh, không gian rộng chừng bằng phòng khách nhà Dụ Phồn.
Dụ Phồn nhìn một vòng, tựa người vào tấm lưới sắt chống trộm, nói: “Dịch lên trên đi.”
Trần Cảnh Thâm dừng lại, hơi nâng điện thoại lên.
Nhìn thấy thứ đồ mình muốn nhìn rồi, Dụ Phồn nheo mắt, biết thừa mà còn cố hỏi: “Đợi chút đã, tấm vải đen trên tường kia che gì vậy?”
Giây sau, Trần Cảnh Thâm quay camera lại, hắn trả lời với vẻ mặt bình tĩnh: “Camera.”
“Sao trong phòng cậu lại có cái đó?” Dụ Phồn hỏi, “Không thấy khó chịu à?”
“Quen rồi. Lấy vải che đi là được.”
“Không nghe thấy tiếng à?”
Trần Cảnh Thâm ừm một tiếng, “Không lắp thêm bộ cảm ứng âm thanh.”
Vậy còn được.
Xem ra Trần Cảnh Thâm không hèn nhát như cậu nghĩ, cũng không tù túng đến vậy. Tấm vải đen kia che kín kẽ quy củ, có thể thấy rằng đã làm vậy lâu rồi.
Dụ Phồn bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, lười nhác ừm một tiếng.
Chuyện cần hỏi đã hỏi được, cậu nói: “Nói xong rồi, cúp ——”
“Dụ Phồn.” Trong tai nghe, Trần Cảnh Thâm bỗng gọi tên cậu, “Hẹn hò bao giờ chưa?”
“…”
Dụ Phồn vô thức gập chân lên, nét mặt vừa mới thả lỏng đã lại căng lên.
Từ năm lớp tám, Dụ Phồn đã bắt đầu trở thành một đứa trẻ hư hỏng, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu gì cũng làm rồi, chỉ duy nhất yêu sớm – hành vi nổi loạn tuổi dậy thì này là chưa bao giờ dính dáng đến.
Nguyên nhân thì không gì khác ngoài việc từ nhỏ đến lớn, chỉ cần được ai đó tỏ tình, cậu đều sẽ đỏ mặt – bất kể khi nào, bất kể đối phương là ai.
Chuyện này mà kể ra được chắc? Không rồi.
“Đương nhiên là rồi, hẹn hò rất nhiều lần ấy chứ.” Dụ Phồn gượng gạo ngồi thẳng người dậy, nói xong còn thẳng thừng bổ sung, “Với con gái.”
“Thật à?” Trần Cảnh Thâm biếng nhác cụp mi mắt, không nhìn ra cảm xúc gì, “Sao Phóng Cầm bảo cậu chưa yêu sớm bao giờ?”
“Nghe có khả thi không? Từ nhỏ tôi đã hẹn hò với ba…” Dụ Phồn khựng lại.
Mặc dù cậu không có kinh nghiệm, nhưng với ba mươi người thì hơi lố quá nhỉ?
“Mười ba người.” Cậu lạnh lùng nói trọn, “Chưa bao giờ bị giáo viên bắt được.”
Trần Cảnh Thâm: “Từ tiểu học à? Bắt đầu hẹn hò năm lớp mấy?”
Này gọi là gì đây? Này gọi là, một lời nói dối phải che đậy bằng vô số lời nói dối khác.
Dụ Phồn muốn hút thuốc, nhưng lúc sờ vào bao thuốc không hiểu sao lại nhớ đến lời Chu Húc nói trong nhóm chat hôm nọ… Thế là lại kìm xuống.
Lúc bịa chuyện, cậu vô thức đảo loạn tầm mắt, ánh mắt đáp tới một tấm giấy trên treo trên tường trong phòng, lập tức nảy sinh cảm hứng ——
“Lớp sáu, lúc tham gia trại hè.” Dụ Phồn nói, “Là cái trại hè Phi gì đó cậu nhìn thấy lần trước ấy, nhớ không? Không phải tôi giành được giải thưởng đó sao? Còn ghi là tôi thích giúp đỡ mọi người.”
(*) Ở Trung Quốc, lớp sáu nằm trong cấp tiểu học.
“…”
Dụ Phồn không nhận ra vẻ mặt của người trong video bỗng trở nên hơi khó nói, vẫn tiếp tục bịa chuyện: “Cái người mà tôi giúp đỡ ấy là bạn gái đầu tiên.”
“…”
Video lặng thinh, Dụ Phồn đợi một lúc thì nhíu mày: “Cậu có nghe thấy không đấy?”
“Nghe thấy.” Rất lâu sau, Trần Cảnh Thâm mới mở miệng: “Hẹn hò bao lâu, đối phương là… học sinh tiểu học như thế nào?”
“Sao cậu lắm thắc mắc thế??”
Nói thật thì, Dụ Phồn đã quên mất chuyện ấy rồi.
Biến cố trong nhà quá lớn, những chuyện xảy ra trước năm lớp bảy đều trở thành kí ức mờ nhòe, hoặc có thể gọi là kí ức mà cậu luôn muốn chống cự.
Rất lâu trước đây, trong cuộc sống của cậu từng có sự tồn tại của một người khác. Sau khi người nọ rời đi, cậu bắt đầu làm theo bản năng, không bao giờ nhớ lại bất kì ai hay bất kì chuyện gì trong quá khứ nữa.
Cậu đăm chiêu nhìn chằm chằm tờ giấy khen kia, chỉ có thể nhớ được loáng thoáng ——
“Là một học sinh tiểu học rất mít ướt.” Dụ Phồn nói, “Chuyện lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa.”
“Vậy à.”
Bịa chuyện xong, Dụ Phồn thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa định dựa người vào tấm lưới sắt chống trộm lần nữa ——
“Thế hôn môi bao giờ chưa?”
“…”
Lưới sắt như có điện, Dụ Phồn vừa chạm lưng vào đã lại ngồi lên thẳng tắp.
Hẹn hò mười ba lần mà giờ lại bảo chưa hôn môi bao giờ, cmn, ai mà nói ra được?
Dụ Phồn chớp mắt đến lần thứ mười mới cứng nhắc rặn ra một âm tiết: “…Rồi!”
Trần Cảnh Thâm nhướng mày: “Cũng là với học sinh tiểu học kia à?”
Nghe vậy mà được chắc? Học sinh tiểu học thì biết cái khỉ gì.
Nhưng Dụ Phồn thật sự không muốn lại phải bịa thêm một đoạn lịch sử tình trường nữa, vì vậy theo lao đến cùng: “…Ừm.”
Trần Cảnh Thâm cong ngón tay chạm lên chóp mũi: “Bé vậy à… Hôn thế nào?”
“Cmn còn hôn thế nào được nữa? Hôn mạnh bạo! Hôn hỏng miệng rách môi…” Dụ Phồn nhắm mắt, không nói nổi nữa, “Cậu hỏi chuyện đó để làm gì??”
Trần Cảnh Thâm yên lặng giây lát, thật thà trả lời: “Chưa hôn bao giờ nên tò mò.”
Ai chẳng biết cậu chưa hôn bao giờ, đồ mọt sách.
Dụ Phồn bịa chuyện đến mức đến bản thân cậu cũng tin, lúc nhìn Trần Cảnh Thâm còn mang theo vẻ xem thường của chiếu cũ dành cho chiếu chưa trải, nhìn một lúc, ánh mắt lại vô thức dịch dần xuống dưới.
Mũi Trần Cảnh Thâm rất cao, buổi chiều lúc cậu ghìm cổ hắn suýt nữa đυ.ng vào. Sau đó thì môi rất mỏng, đường cong mang vẻ lạnh nhạt, lúc hôn chắc sẽ không —— Cậu bị điên rồi à??
Dụ Phồn sốc nặng trước suy nghĩ này của mình, người còn cứng nhắc hơn cả khi nãy ngồi bịa chuyện.
Điện thoại “Ting” một tiếng, Vương Lộ An gửi tin nhắn rủ chơi game.
Đôi môi hơi hé cậu đang nhìn chằm chằm bỗng mấp máy, trước khi đối phương mở miệng, Dụ Phồn đã hoảng loạn cúp video mà không kịp suy nghĩ, cũng không nói lời nào.
[
S: ?]
[
S: Sau đó hai người chia tay thế nào?]
Dụ Phồn xoa mặt, cúi đầu tìm bao thuốc, hút một điếu rồi mới bình tĩnh trở lại.
[
–: Chia tay là chuyện đau lòng, cậu cứ hỏi làm gì?]
[
–: Đi chơi game đây, nhắn nữa tôi block.]
Tối hôm ấy Dụ Phồn chơi game rất nghiêm túc, hiếm khi nào chiến đấu kịch liệt với đám anh em đến tận hai giờ khuya.
Vì vậy mà khi đặt điện thoại xuống, vừa dính vào gối đầu, cậu đã mơ màng ngủ thϊếp đi.
Mấy năm nay, gần như đêm nào Dụ Phồn cũng nằm mơ.
Ngoại trừ một số giấc mơ kì quặc ra thì những giấc mơ còn lại đều na ná nhau, điều khác biệt duy nhất là cậu đánh thắng hoặc thua. Đôi lúc là suy nghĩ chủ quan, nhiều khi là những chuyện đã cũ.
Thậm chí mới mấy tháng trước thôi, trong giấc mơ của cậu, hoặc là cậu đã chết, hoặc là Dụ Khải Minh đã chết rồi. Suốt khoảng thời gian ấy, mỗi khi thức giấc, cậu đều phải nằm trên giường một lúc lâu để bình tĩnh trở lại mới xác nhận được rằng mình đang tỉnh táo hay đã lạc mất hồn phách đi đâu.
Mãi đến khai giảng học kì mới, kiểu giấc mơ đó bỗng dần vơi đi, cậu bắt đầu gặp những giấc mơ đơn giản, nhẹ nhàng mà dễ hiểu.
Ví dụ như đêm nay ——
Cậu mơ thấy Trần cảnh Thâm đang ngồi cúi đầu cười trên bậc thang ở tòa nhà thực nghiệm, còn mình thì nhoài tới ghìm cổ Trần Cảnh Thâm, ép hắn ngẩng đầu.
Trần Cảnh Thâm để yên cho cậu giở trò, khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, cánh tay cũng giơ lên chạm đến tóc cậu, ấn đầu cậu xuống ——
Trần Cảnh Thâm lặng lẽ cọ lên mặt cậu, rồi cọ xuống mũi, cuối cùng chạm đến bờ môi cậu.
…
–
Sáng sớm hôm sau.
Trần Cảnh Thâm vừa bước vào lớp đã cảm nhận được người nào đó khoét ánh mắt lên người hắn đầy hung dữ.
Hắn đưa mắt nhìn theo cái cảm giác ấy, vừa vặn bắt gặp bạn cùng bàn của mình đặt chiếc áo khoác đồng phục lâu rồi không thấy lên mặt bàn, sau đó gục hẳn đầu xuống.
Trần Cảnh Thâm ngồi vào chỗ, gõ tay lên bàn học bên cạnh: “Đã ăn sáng chưa?”
Không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, Trần Cảnh Thâm đưa bài tập về nhà vừa làm xong vào trong tầm tay cậu: “Dậy chạy deadline bài tập này.”
Không ai trả lời.
Sắp đến giờ đọc bài buổi sáng, Tả Khoan lớp bên cạnh chạy sang kêu mệt quá, rủ bọn họ đi hút điếu thuốc trước khi vào giờ.
Vương Lộ An: “Suỵt, khẽ thôi. Hai bọn mình đi, Dụ Phồn đang ngủ…”
Vừa dứt lời, Dụ Phồn đã ngồi bật dậy, nhét bừa thuốc lá vào trong túi rồi im ỉm đứng lên.
Ngày thường toàn đá ghế Trần Cảnh Thâm bảo hắn nhường đường, hôm nay cậu không thèm quay đầu mà xoay người sang bên phải, giẫm chân lên ghế nhảy thẳng ra ngoài từ cửa sổ phòng học, lẳng lặng đi về phía nhà vệ sinh.
Vương Lộ An, Tả Khoan: “?”
Trần Cảnh Thâm: “…”
Rõ rồi, không phải ngủ thật mà là lơ hắn.
Mười phút sau, vào giờ đọc bài buổi sáng.
Cán sự môn văn đang hỏi giáo viên ngữ văn hôm nay đọc bài nào, Trần Cảnh Thâm thò tay qua chọc người bên cạnh.
Khoảnh khắc cánh tay hai người chạm vào nhau, Dụ Phồn rút tay đi cái vèo.
Trần Cảnh Thâm: “…”
Hắn đặt bút lên bàn, nghiêng đầu hỏi: “Tôi chọc cậu à?”
Bạn cùng bàn của hắn vẫn không nhúc nhích, mắt dán chặt vào sách giáo khoa, lạnh nhạt đáp: “Không.”
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của cậu: “Vậy sao mới sáng ngày ra cậu đã giận tôi rồi?”