Chương 41: Tôi thích thế này.
Một hồi dài nhìn nhau trong tĩnh mịch.
Không biết thời gian đã ngưng lại bao lâu, mãi đến khi một tiếng “Cạch” vang lên, cây chổi trong tay Chu Húc rơi xuống đất, âm thanh ầm ĩ xung quanh lại lọt vào bên tai, Vương Lộ An mới hoàn hồn.
Cái miệng há hốc nãy giờ của cậu ta cuối cùng cũng phát ra thành tiếng: “À, ờm… Tao không bảo mày, tao đang nói chuyện với chị Tịnh…”
Dụ Phồn: “…”
Dụ Phồn quét mắt nhìn mấy người xung quanh sững sờ đến độ không biết nên phản ứng thế nào, rồi lại cúi mắt nhìn bàn tay Vương Lộ An đặt trên vai Chương Nhàn Tịnh.
Trong vài giây ấy, sự khó chịu và kháng cự đối với việc ở rể trên mặt cậu chậm chạp biến mất, hàng mày giãn ra, cuối cùng chỉ còn lại vẻ ngỡ ngàng đầy cứng nhắc.
Tờ kí tên đáng thương trong tay bị nắm chặt đến mức vang lên soàn soạt.
Một lúc lâu sau, Dụ Phồn mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Vừa nãy, mày cũng, đυ.ng vào tao.”
“?” Vương Lộ An nhìn khoảng cách giữa mình và Dụ Phồn, cố lắm thì cũng chỉ đứng gần Tả Khoan là cùng, “Thế à?”
“Chứ không sao.” Dụ Phồn nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc, “Quản lý cái tay mày cho cẩn thận.”
“…Được rồi.”
Nam sinh đầu óc đơn giản, nói hai câu là qua chuyện. Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm không để lộ dấu vết, nhưng ngay sau đó lại đυ.ng phải tầm mắt của Chương Nhàn Tịnh.
Chương Nhàn Tịnh khoanh tay nhìn cậu, một bên mày nhướng lên, bên kia nhíu lại.
Dù có bị Vương Lộ An huých vào thật thì cũng phải mắng cậu ta vì đau hoặc đánh cho một trận tơi bời, chứ sao lại “Tao không lấy”?
Chương Nhàn Tịnh mở miệng, khoảnh khắc ấy, Dụ Phồn cứng người đến tột độ, lưng như bị kim châm vào.
Cũng may, ngay sau đó, điện thoại cô đang cầm đổ chuông.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Chương Nhàn Tịnh nghe máy: “Alo, mẹ —— Mẹ đến rồi á? Sao đã đến rồi, không phải mới nãy còn ở trước cửa nhà à… Con biết rồi, giờ con xuống luôn đây.”
Vương Lộ An xem thời gian: “Chắc bố tao cũng sắp tới nơi rồi, xuống chung đi.”
Chương Nhàn Tịnh đi rồi, đám học sinh ở hai lớp bên cạnh chạy tới hóng hớt cũng bị chủ nhiệm gọi về quét hành lang tiếp.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Dụ Phồn chống tay lên lan can, gác trán lên, cúi đầu thật thấp, tay còn lại luồn vào trong tóc mình, cào cào mấy lượt vì xấu hổ.
Mẹ nó, vừa nãy cậu điên rồi à…
Tất cả là tại Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn đứng như thế một lúc rồi mới lại thẳng người dậy, cậu cụp mắt lạnh lùng tìm tên đầu sỏ gây tội đứng phía dưới, vừa liếc mắt đã thấy được dáng người cao gầy kia.
Trước cửa phòng bảo vệ, Hồ Bàng đang nói chuyện với người mẹ nhìn không rõ mặt mũi của Trần Cảnh Thâm, Trần Cảnh Thâm yên lặng đứng cạnh hai người họ.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như khi nãy đứng gác, như thể là một người ngoài cuộc không liên quan gì đến hai người đang nói chuyện bên cạnh.
Khoảng cách giữa bọn họ rất xa, Dụ Phồn lờ mờ nhìn một lúc mới thấy vẻ mặt của hắn có phần quen mắt ——
Tối hôm Trần Cảnh Thâm bảo có việc nên phải cúp video, hắn cũng như vậy: Lạnh nhạt, khép kín, không vui.
Mặt liệt đúng là mặt liệt, trên mặt không tỏ vẻ gì mà cũng có thể diễn giải ra nhiều loại cảm xúc đến vậy.
Nhưng mà, tại sao cậu ta lại không vui?
Dụ Phồn đương lơ đãng nghĩ, cái đầu đen phía dưới tầng đột nhiên ngẩng lên như cảm nhận được gì, chạm mắt chính xác với cậu qua dòng người và bóng cây.
Chỉ trong nhát mắt, cảm xúc lạnh lẽo kia chợt biến mất.
Hai người nhìn nhau một lúc, Dụ Phồn bỗng nhớ đến vụ việc đáng xấu hổ khi nãy, vì vậy cậu nhăn mặt nhìn Trần Cảnh Thâm, định giơ cho hắn ngón tay thân thiện quốc tế.
Nhưng cuối cùng, khi tay giơ lên, ngón giữa lại biến thành ngón út chẳng có mấy sức đe dọa.
“Dụ Phồn, cậu ra hành lang làm gì?” Giọng Trang Phóng Cầm vang lên từ trong lớp, “Có phụ huynh lên rồi đấy, mau ra cửa đứng để kí tên đi!”
Dụ Phồn uể oải đáp “Vâng”, thu ngón út về, giơ cử chỉ tay “Tôi vào trong đây” với Trần Cảnh Thâm rồi xoay người về lớp.
Ngoài cửa phòng bảo vệ.
Hồ Bàng cười sang sảng, nói: “Mặc dù kì thi giữa kì lần này Cảnh Thâm vướng phải vài rắc rối, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất tuyệt vời. Tôi đã nói chuyện với em ấy rồi, sau này chú ý hơn một chút là được.”
“Làm phiền thầy rồi.” Người phụ nữ lạnh nhạt quay đầu nhìn con trai mình, “Nghe thầy trưởng ban giáo vụ nói chưa?”
Nhìn thấy biểu cảm của Trần Cảnh Thâm, cô hiếm khi nào tỏ ra sửng sốt, “…Con cười cái gì thế?”
Trần Cảnh Thâm lại cúi đầu, biểu cảm hiếm hoi ấy nhanh chóng quay trở về vẻ bình tĩnh: “Không có gì.”
–
Chẳng mấy chốc, các vị phụ huynh đã đến đông đủ trong phòng học lớp 11-7.
Bọn họ đồng loạt lục xem bàn học của con cái mình, thỉnh thoảng còn nhìn về phía cậu nam sinh đang ngồi ở chỗ đăng kí.
Đưa một phụ huynh vào trong lớp học rồi, Trang Phóng Cầm đứng cạnh chiếc bàn tạm thời được kê ra để làm bàn đăng kí, gập ngón tay gõ lên mặt bàn: “Bỏ cái chân đang vắt chéo xuống cho tôi… Vẻ mặt cậu là như nào đây? Cười lên!”
Dụ Phồn dựa người ra sau tường: “Em không.”
Đám con trai tuổi dậy thì đáng ghét.
Trang Phóng Cầm: “Cong môi lên là được, có cần tôi dạy cậu không?”
Dụ Phồn: “Sao cô không tìm luôn ai mà hay cười ấy?”
“Ai? Vương Lộ An ấy hả? Học kì I người ta đã làm việc này rồi.”
Dụ Phồn nhíu mày: “Thế thì Trần Cảnh Thâm.”
“…”
Trang Phóng Cầm tưởng mình nghe nhầm, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Trần Cảnh Thâm hay cười? Em ấy cười bao giờ?”
Dụ Phồn định nói, không phải lúc nào cũng cười đấy à? Nhưng lời vừa đến đầu môi, cậu chợt nhớ hình như ngoài những lúc nói chuyện với cậu ra… đúng là Trần Cảnh Thâm chưa bao giờ cười.
Cố tình muốn trêu ngươi cậu chứ gì.
Dụ Phồn xoay bút, định mắng Trần Cảnh Thâm mấy câu trong lòng, nào ngờ đến lúc Trang Phóng Cầm vào trong lớp nói chuyện với một phụ huynh nào đó, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên chửi gì.
“Cho hỏi có phải đăng kí trước khi vào lớp không?”
Tâm trạng đang tốt, Dụ Phồn đáp vâng một tiếng, không ngẩng đầu lên mà chỉ đưa bút tới.
Cậu cụp mắt, nhìn người phụ nữ kia nhận lấy bút, ngón tay áp trên tờ đăng kí lướt dọc xuống, cuối cùng tìm được tên con mình, người kia đặt bút viết ngay đằng sau cái tên “Trần Cảnh Thâm” —— “Quý Liên Y.”
Dụ Phồn ngẩn ra, cậu lập tức ngẩng đầu lên, rời lưng khỏi bức tường phía sau, vô thức ngồi thẳng người dậy.
Trần Cảnh Thâm trông rất giống mẹ hắn, người phụ nữ nọ khí chất hơn người, từ lúc đặt bút xuống rồi bước vào phòng học, đôi mắt phượng không liếc cậu lấy một lần.
Phụ huynh ý thức hơn học sinh nhiều, chẳng mấy chốc phòng học đã ngồi đủ.
Mười phút trước giờ họp, Dụ Phồn đưa tờ đăng kí cho Trang Phóng Cầm, vừa xoay người định đi thì lại bị giữ lấy áo.
Trang Phóng Cầm đưa cho cậu hai xấp giấy tờ, một xấp là “Thư gửi phụ huynh”, xấp còn lại là phiếu lấy ý kiến của phụ huynh.
“Phát mấy tờ này xuống đi, vừa đủ 42 tờ, còn cậu thì lấy tờ của mình về đưa cho phụ huynh xem. Còn nữa, phát xong cũng chưa được đi, vẫn còn việc cần cậu hỗ trợ.”
Nói xong, không cho Dụ Phồn cơ hội từ chối, cô xoay người đi lên bục giảng, tiếp tục chỉnh lý lại nội dung lát nữa sẽ sử dụng.
Dụ Phồn: “…”
Cậu hừ một tiếng, xoay người vào trong lớp, lúc gần đến cửa lại bỗng nghĩ đến chuyện gì đó.
Ngay sau đó, cậu giơ tay lên, cài hết khuy áo phông đồng phục lại.
Lúc sắp phát đến chỗ mình, cậu thấy Quý Liên Y đang lục bàn học của Trần Cảnh Thâm.
So với các phụ huynh khác, Quý Liên Y kiểm tra cẩn thận hơn nhiều —— Người phụ nữ ấy cầm tập nháp của Trần Cảnh Thâm lật xem từng trang một, khẽ nhíu mày, không tha cho bất kì một góc nháp nào.
Bộp một tiếng, một tờ giấy đặt xuống ngay trước mặt, che khuất đi nội dung trên tập nháp.
Động tác của Quý Liên Y khựng lại: “Cảm ơn.”
Dụ Phồn nói “Không cần ạ”, sau đó rút thêm một lá thư khác kẹp cùng với tờ phiếu điểm thi giữa kì vừa mới phát xuống trên mặt bàn, nhét cả hai vào trong ngăn kéo của mình.
Cuối cùng Quý Liên Y cũng ngẩng đầu lên đánh giá cậu một cách đơn giản, sau đó hỏi: “Cháu là Dụ Phồn à?”
Dụ Phồn: “Vâng.”
Quý Liên Y gật đầu, không hỏi gì nữa.
Trang Phóng Cầm không cho đi, Dụ Phồn đành phải chờ ngoài hành lang với mấy học sinh khác.
Chương Nhàn Tịnh tuần tra các phụ huynh ngồi trong lớp: “Vương Lộ An, bố mày cười từ đầu buổi đến cuối buổi thật kìa.”
“Đúng vậy.” Vương Lộ An nói, “Mày cứ chờ đi, đợi họp xong ổng sẽ đi tìm mẹ mày đầu tiên để hỏi xem mày thi giữa kì được bao nhiêu điểm.”
“…Cút đi.” Ánh mắt Chương Nhàn Tịnh rơi xuống hàng sau, cô trầm trồ, “Mẹ của học sinh giỏi đẹp thật đấy.”
“Xe trong nhà học sinh giỏi còn đẹp hơn.” Nói xong, Vương Lộ An quay đầu nhìn thoáng qua dưới tầng, “Cậu ấy vẫn còn đang đứng cổng, làm học sinh giỏi khổ thật đấy, vừa phải học vừa phải đứng gác.”
“Chuyện bình thường, Hồ Bàng còn sắp xếp mấy người ghi hình ngoài cổng lớn nữa cơ mà, chắc phải đứng thêm một lúc nữa cơ.” Chương Nhàn Tịnh đảo mắt đi, nhướng mày, “Dụ Phồn, mày làm gì mà cài hết khuy áo lên thế? Trông ngu ngốc quá đi.”
Dụ Phồn cúi đầu chơi điện thoại, nghe vậy thì hơi khựng lại: “Lạnh. Kệ tao đi.”
Quy trình của buổi họp phụ huynh là để giáo viên từng bộ môn lên bục nhận xét, sau đó đến bài phát biểu qua phát thanh của nhà trường, cuối cùng mới là phần nói của chủ nhiệm lớp.
Các giáo viên bộ môn nhận xét xong thì rời khỏi lớp, vì in sót một phần số liệu nên Trang Phóng Cầm cũng quay lại văn phòng. Mấy chục phụ huynh ngồi trong lớp nghe ban lãnh đạo nhà trường hùng hồn phát biểu qua loa phát thanh, lúc này đang đề cập đến vấn đề “Áp lực học hành cấp ba quá nặng nề, phụ huynh nên xử lý mối quan hệ với con trẻ như thế nào”.
Dụ Phồn ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Quý Liên Y thong thả cầm ví đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi lớp học, đi về phía văn phòng giáo viên.
“Bạn học sinh ơi.” Một phụ huynh ngồi gần cửa sổ bỗng gọi cậu lại.
Chắc vì thấy Dụ Phồn chạy việc cho Trang Phóng Cầm nãy giờ, vị phụ huynh nọ cười ngại ngùng, “Cháu đưa cái này cho chủ nhiệm lớp giúp cô được không? Đây là phiếu lấy ý kiến phụ huynh vừa nãy phát xuống để điền, vừa nãy cô cầm hai tờ l*иg vào nhau nên nộp mất tờ khác lên rồi.”
Vương Lộ An định bảo lát nữa chủ nhiệm sẽ lại quay về, nhưng người bên cạnh cậu ta đã cất điện thoại vào túi, đứng thẳng dậy, nói: “Vâng.”
…
Cửa sau của văn phòng chủ nhiệm đang đóng, Dụ Phồn vòng lên cửa trước, bên trong bỗng vang lên một câu ——
“Tôi mong cô có thể đổi bạn cùng bàn khác cho Cảnh Thâm.”
Vị trí của Trang Phóng Cầm ngay cạnh cửa sổ, chỉ cần đứng sát vào tường là có thể nghe được mọi chuyện bên trong.
Dụ Phồn cụp mi, hơi chớp mắt, dựa vào tường đứng yên tại chỗ.
Trang Phóng Cầm: “Mẹ Cảnh Thâm, vẫn đang là thời gian phát thanh…”
“So với bài phát thanh đó, tôi muốn nói chuyện với cô hơn.” Quý Liên Y nhìn thoáng qua đồng hồ, “Một tiếng nữa tôi có một cuộc gọi hội nghị phải về trước, e là sẽ không đợi được đến khi bài phát biểu phát thanh kết thúc. Dành cho tôi một chút thời gian được chứ?”
Trang Phóng Cầm suy nghĩ hai giây, sau đó đứng dậy dịch ghế ngồi bên cạnh tới chỗ người phụ nữ kia: “Chị ngồi đi. Lí do gì chị lại muốn đổi chỗ cho con?”
Quý Liên Y đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã xem bảng điểm bạn cùng bàn của nó.”
“À, ý chị là Dụ Phồn phải không. Thật ra gần đây thành tích của em ấy đã tiến bộ không ít…”
“Tôi biết. Tôi cũng biết cái tiến bộ ấy có sự giúp đỡ của Cảnh Thâm, tôi đã đọc được một số ý tưởng giải đề thi lớp mười, thậm chí là đề cấp hai trong tập nháp của Cảnh Thâm.” Quý Liên Y cười dịu dàng, nói tiếp, “Cô Trang, thật ra tôi cũng không hiểu lắm, tại sao giáo viên các cô lại thích để cho học sinh xuất sắc giúp đỡ những bạn học sinh yếu kém đến vậy nhỉ? Đây hẳn phải là công việc của giáo viên mới đúng.”
Trang Phóng Cầm: “Chắc chị không biết, thật ra là do Cảnh Thâm chủ động xin tôi đổi chỗ ngồi. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng học sinh trên trường không chỉ nên học tập kiến thức mà còn cần phải học một số đức tính truyền thống tốt đẹp, ví dụ như giúp đỡ người khác.”
“Phải, tôi không có ý kiến gì về việc nó giúp đỡ bạn bè. Nhưng tôi nghe chủ nhiệm lớp cũ của nó nói, bạn cùng bàn lần này không chỉ có học lực kém mà còn hút thuốc đánh nhau, bị phạt rất nhiều lần. Xin lỗi, tôi thật sự không thể chấp nhận được việc con trai tôi ngồi cạnh một học sinh như vậy được.”
Quý Liên Y hơi ngừng lại, “Thêm vào đó, vừa nãy tôi cũng gặp học sinh tên Dụ Phồn kia rồi. Đã ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì thôi… Lại còn để tóc dài không thấy mắt đâu cả. Xin hỏi ngày thường trường học không quan tâm đến trang phục diện mạo của học sinh sao?”
Quản gì mà kĩ thế?
Dụ Phồn khó chịu dựa vào tường, tự nhiên thấy thèm hút thuốc.
“Mẹ Cảnh Thâm, tôi hiểu ý của chị. Tôi sẽ nói chuyện với Cảnh Thâm để đưa ra quyết định lại về vấn đề này.” Trang Phóng Cầm thay đổi đề tài, “Thật ra tôi cũng nhiều lần muốn tìm cơ hội để nói chuyện với chị, nhân hôm nay gặp được rồi thì chúng ta nói chuyện một chút đi… Trên phương diện học hành, đứa nhỏ Trần Cảnh Thâm đúng là không có gì để chê, lúc nào cũng vô cùng xuất sắc. Nhưng tôi phát hiện ra em ấy có vẻ khá hướng nội, ngày thường không thích giao tiếp với các học sinh khác cho lắm, thế nên tôi đã tìm chủ nhiệm lớp cũ của em ấy để hỏi thăm chuyện gia đình.”
Trang Phóng Cầm ngước lên nhìn: “Hình như chị luôn can thiệp vào chuyện xã giao của em ấy phải không? Năm lớp mười khi còn chưa chia lớp, em ấy đã chuyển lớp hai lần, đổi bạn cùng bàn bảy lần, đều do chị chủ động yêu cầu.”
Hai tay cầm ví đặt trên đùi, Quý Liên Y trầm mặc nhìn Trang Phóng Cầm giây lát.
“Đúng vậy, năm lớp mười, điều kiện của lớp đầu tiên mà nó theo học khá kém. Bạn cùng bàn thì toàn hoặc là nữ sinh – tôi lo nó sẽ chểnh mảng học hành; hoặc là mấy nam sinh suốt ngày nói chuyện trong giờ. Tôi muốn con trai mình có một điều kiện học tập tốt nhất nên mới yêu cầu đổi chỗ ngồi, chắc không quá đáng chứ?”
“Nhưng lúc xin đổi chỗ, chị đã hỏi qua ý kiến của em ấy chưa?”
Quý Liên Y: “Nó tự biết tôi muốn tốt cho nó.”
Điện thoại trong túi rung lên, Dụ Phồn lấy ra đọc lướt.
[Vương Lộ An: Tao với Tả Khoan đang ở dưới căn tin này, bọn mày có muốn ăn gì không @– @Chương Nhàn Tịnh]
Dụ Phồn định bảo không, nhưng cậu lại thấy giờ mình đang cần hạ hỏa.
[–: Sinh tố đậu xanh.]
[Vương Lộ An: Này thì không kịp rồi, hay mày đổi cái khác đi? Hôm nay căn tin đông lắm, sinh tố đậu xanh chắc phải xếp hàng chờ mười phút nữa… Tao xuống mua đồ uống cho bố tao để bố tao mời phụ huynh trong lớp, phải về nhanh rồi.]
[–: Vậy thôi.]
Dụ Phồn cất điện thoại vào trong túi, nghe tiếp.
Trang Phóng Cầm lần lượt hỏi thêm một số vấn đề nữa, câu trả lời của Quý Liên Y luôn là “Vì tôi muốn tốt cho nó.”
Trang Phóng Cầm thở dài mấy lần, cô nhìn thời gian, nói: “Tôi xem trong bản ghi chép khi đến thăm nhà có thấy rằng nhà chị lắp rất nhiều camera, thậm chí lắp cả trong phòng… Lúc đó cô Kiều đã kiến nghị chị tháo dỡ một số camera phù hợp để con trẻ có không gian riêng thuộc về bản thân, không biết chị…”
L*иg ngực Dụ Phồn nghẹn ứ.
Cậu cầm tờ phiếu lấy ý kiến, gấp một góc vào rồi lại miết phẳng ra.
“Tôi và bố của Cảnh Thâm rất bận công việc, xa nhà quanh năm, không thực hiện một số biện pháp đề phòng thì làm sao đảm bảo được an toàn cá nhân cho trẻ con?”
Quý Liên Y lặp lại, “Vì tôi muốn tốt cho nó mà thôi.”
…
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Quý Liên Y mới đứng dậy chào tạm biệt Trang Phóng Cầm.
Thậm chí trước khi đi còn nhắc lại yêu cầu của mình: “Mong cô hãy đổi bạn cùng bàn cho nó càng sớm càng tốt.”
Sau đó bà xoay người ra ngoài, đúng lúc bắt gặp cậu nam sinh ngồi xổm dựa vào ven tường.
Quý Liên Y: “…”
Thấy bà ra, đối phương cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đứng lên phủi nhẹ bụi sau lưng rồi đi tránh qua người để vào trong văn phòng với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Đưa đồ cho Trang Phóng Cầm xong, Dụ Phồn ra khỏi văn phòng, xoay người đến tòa thực nghiệm hút thuốc.
Hôm nay họp phụ huynh nên tòa thực nghiệm không có một bóng người.
Dụ Phồn ngồi ở cầu thang tầng một của tòa nhà, trắng trợn hút thuốc.
Cậu thản nhiên ngồi banh hai chân, chống hai khuỷu tay trên đầu gối, một tay kẹp thuốc, tay còn lại chơi điện thoại.
Cậu chơi mấy ván rắn săn mồi, nhưng ván nào cũng chơi tí đã thua. Thấy chán, cậu mở linh tinh các phần mềm khác, đến lúc hoàn hồn lại, trước mắt đã là con chó Dobermann thiếu đòn kia.
Cậu cắn thuốc, chậm chạp gõ vào trong khung tin nhắn: Trần Cảnh Thâm…
Cậu định nói gì đây? Hình như chẳng có gì để nói cả. Cậu cũng đâu thể nói sao cái gì cậu cũng nghe lời mẹ răm rắp vậy, có phải bị hèn không?
Nhưng bản thân cậu thì cũng có đạo đức gì đâu, tốt nhất là đừng dạy hư con nhà người ta thế.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm mấy chữ này mà không khỏi nghĩ ngợi, vừa giơ ngón tay lên định xóa đi thì một tin nhắn mới chợt nhảy ra ——
[S: Còn ở trường không?]
[–: Trần Cảnh Thâm còn.]
[S: ?]
[–: …Gõ nhầm. Còn, làm sao?]
[S: Đang ở đâu thế?]
[–: Tầng một tòa thực nghiệm.]
Mấy phút sau không nhận được trả lời, Dụ Phồn nhìn chằm chằm khung tin nhắn chốc lát, nhả khói ra rồi gõ chữ: “Phóng Cầm tìm tôi à?”
Còn chưa kịp gửi đi, tầm mắt đã thoáng bắt gặp một bóng người màu xanh.
Dụ Phồn quay đầu, nhìn thấy Trần Cảnh Thâm đang đi về phía mình qua làn khói trắng.
Quần đồng phục mùa hè màu xanh lam ngu ngốc của trường cấp ba số bảy Nam Thành dường như rất hiệu quả trong việc kéo dài chân Trần Cảnh Thâm, hai tay hắn buông thõng bên người, một tay có vẻ còn xách theo gì đó.
Trần Cảnh Thâm đi đến trước mặt Dụ Phồn. Quét mắt nhìn thấy điếu thuốc trên tay cậu, hắn há miệng ra rồi lại mím chặt, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng.
Hết sức quý giá.
“…Sao không đợi tôi hút xong rồi tới đây?” Dụ Phồn dập thuốc, không nhìn hắn mà chỉ dán mắt vào đôi giày, “Tìm tôi làm gì?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Có cái này.”
Vô cớ cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo rất ngọt ngào, Dụ Phồn ngước mắt lên, nhìn thấy một cốc sinh tố đậu xanh nằm trong túi nilon móc trên ngón tay hắn.
Trần Cảnh Thâm nói: “Lúc nãy xuống căn tin không có ai nên tiện mua luôn, uống không?”
Sinh tố đậu xanh là món bán chạy nhất vào mùa hè ở căn tin trường bọn họ, vì vậy nhà trường đã mua riêng hẳn hai cái tủ lạnh thật to để đảm bảo ngày nào học sinh cũng được ăn những món đồ ngọt mùa hè mát lạnh sướиɠ miệng sau khi tan học.
Dụ phồn chớp mắt, cậu nhận lấy, chọc ống hút vào rồi hút sụt một ngụm.
Trần Cảnh Thâm bước lên hai bậc thang, đứng song song với cậu. Dụ Phồn sực nhớ ra, quay đầu sang bật thốt: “Bẩn ——”
Nhưng Trần Cảnh Thâm đã ngồi xuống rồi.
Hai người ngồi như ở trong lớp học, khoảng cách giữa hai bả vai kề sát gần nhau. Trần Cảnh Thâm liếc nhìn cậu: “Không phải cậu cũng ngồi à?”
Dụ Phồn nuốt sinh tố xuống, cảm thấy khắp mình lạnh buốt, trong người mát mẻ hơn rất nhiều: “Quần áo của tôi vốn đã không sạch rồi.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Tôi cũng vậy.”
“…”
Dụ Phồn nhìn bộ đồng phục sạch sẽ như đem đi tẩy trắng của hắn, nhất thời không nói được gì. Cậu hỏi: “Sao cậu không về lớp?”
Trong thời gian họp phụ huynh, học sinh thường sẽ đứng ngoài lớp chờ, ngay cả Tả Khoan và Vương Lộ An cũng không phải ngoại lệ.
Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, bình thản nói: “Họp xong thì về.”
Dụ Phồn không hé răng, cậu buồn chán nhìn chằm chằm ngón tay người kia, thấy hắn bấm mở một trò chơi trên điện thoại.
Đến lúc Trần Cảnh Thâm vào ván rồi cậu mới nhận ra, nhíu mày: “Sao cậu cũng chơi trò này?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Xem cậu chơi xong thấy cũng có vẻ hay.”
Dụ Phồn dịch lại gần hắn hơn một chút, vừa xem hắn chơi vừa nói: “Học đú.”
Trần Cảnh Thâm “Ừm” một tiếng, ăn luôn con rắn nhỏ xung quanh mình.
Mùa hè đã đến rồi, hôm nay trời lặng gió, tiếng ve kêu râm ran, lá cành xanh tươi buông rủ giữa không trung bất động, dường như thời gian cũng đang chậm bước lại.
Lơ đãng quan sát một lúc, Dụ Phồn bỗng mở miệng gọi: “Trần Cảnh Thâm.”
“Ừm.”
“Có phải tóc tôi dài quá rồi không?”
Đầu ngón tay Trần Cảnh Thâm hơi ngùng lại, hắn đáp: “Không.”
“Ừ. Nhưng khuất mắt rồi, người khác nhìn sẽ cảm thấy lôi thôi.” Dụ Phồn thuận miệng nói, “Mấy ngày nữa đi cắt.”
Thật ra Dụ Phồn không định nuôi tóc dài như thế. Có một lần đi cắt tóc, cậu nói với thợ Tony “Chỉ tỉa bớt một chút thôi”, kết quả là phải đội mũ đi học suốt hai tuần, dù Trang Phóng Cầm với Hồ Bàng có mắng như thế nào cũng không chịu xi nhê.
(*) Thợ Tony là danh từ chung không đề cập đích danh ai, chỉ những người thợ cắt tóc với ý chê tay nghề kém.
Nếu đến một tiệm cắt tóc đắt hơn một chút chắc sẽ không thảm đến vậy đâu nhỉ?
Đương miên man suy nghĩ, cậu bỗng thấy Trần Cảnh Thâm ngừng chơi, quay đầu sang nhìn mình.
Dụ Phồn sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên nói: “Làm gì đấy? Muốn ăn…”
Trần Cảnh Thâm nhấc tay, tóc mái của cậu chợt bị vén sang một bên. Trái tim đập hẫng một nhịp, bỗng chốc im bặt.
Toàn mặt Dụ Phồn hiếm khi nào lộ hẳn ra ngoài, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ ngẩn cả ra.
Tóc Dụ Phồn rất đen, rất dày, rất mềm, sờ rất thích tay.
Trần Cảnh Thâm luồn sâu mấy ngón tay vào trong tóc cậu, không hề có ý định rút ra.
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu thầm nghĩ – Lại nữa đúng không, cmn lại chạm vào đầu tôi đúng không, hôm nay tôi mà không đánh cậu thì có phải lần sau còn dám… Dụ Phồn ngước lên định mắng, thế nhưng khi chạm phải ánh mắt Trần Cảnh Thâm, ngọn lửa trong cậu bỗng tắt ngóm.
Mí mắt Trần Cảnh Thâm khá mỏng, khóe mắt hơi xếch lên, đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ quan sát và đánh giá hiếm thấy, như thể đang tưởng tượng xem cắt tóc rồi trông cậu sẽ như thế nào vậy.
Vài giây sau, ánh mắt hắn đảo dọc xuống hai nốt ruồi trên má phải của Dụ Phồn, sau đó là mũi, chóp mũi, rồi xuống nữa ——
Làn gió khô nóng ngột ngạt lướt qua giữa hai người.
Dụ Phồn rất ghét bị đánh giá, nhưng giờ phút này, cả người cậu cứng đờ chẳng tài nào nhúc nhích, trái tim vô cớ đập dồn, ngay cả nhịp thở cũng ghìm chậm đi rất nhiều.
Trần Cảnh Thâm ngước mắt lên nhìn thoáng qua vành tai ửng hồng của đối phương.
Người mà ngày thường nhe nanh múa vuốt như hung thần ác sát, chỉ kéo nhẹ một chút thôi đã ngoan ngoãn hẳn đi.
“Đừng cắt.”
Giấu theo du͙© vọиɠ muốn chế ngự khó lòng phát hiện, ngón tay đối phương cào vài đường lên tóc cậu rồi xoa khẽ. Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, “Tôi thích thế này.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương