Buổi họp lớp bốn mươi phút trôi qua rất nhanh.
Chuông tan tiết vang lên, Trang Phóng Cầm lờ đi âm thanh chói tai này, nói tiếp: “Hai ngày nữa tôi sẽ điều chỉnh chỗ ngồi lại một lần, những bạn nào có ý kiến hay mong muốn gì về chỗ ngồi có thể đến văn phòng gặp riêng tôi. Ban cán sự thì vẫn giữ nguyên những người cũ…”
Có bóng người dừng lại trước cửa phòng học.
Trang Phóng Cầm quay đầu lại đυ.ng phải ánh mắt của Hồ Bàng, tức thời ngầm hiểu.
“Được rồi, vậy thì tan họp ở đây, cán bộ các môn thu đi thu bài tập nghỉ đông đi.”
Nghe thấy hai chữ “tan họp”, Dụ Phồn lập tức gục đầu xuống ——
“Dụ Phồn, tôi có chuyện cần nói với cậu.” Trang Phóng Cầm ném xuống một câu lạnh lùng, “Cậu đến văn phòng tôi chờ đi, tôi nói xong mấy chuyện với chủ nhiệm Hồ rồi sẽ tới.”
“…”
Vừa mới kết thúc tiết học không lâu, văn phòng giáo viên trống không.
Trên bàn làm việc của Trang Phóng Cầm xếp một chồng sách cao, bên cạnh để máy tính và giáo án, toàn bộ mặt bàn chỉ chừa lại phần giữa.
Gió lạnh luồn qua khung cửa sổ thoải mái dễ chịu.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm khoảng trống trên bàn một lúc, không chút do dự nằm úp mặt xuống ngủ.
…
“Ở lớp mới quen rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tiến độ học tập của lớp bình thường kém hơn lớp (1) rất nhiều, em phải giữ vững mức độ làm thật nhiều đề, đừng để bị ảnh hưởng.”
“Vâng.”
“Phụ huynh em rất quan tâm đến vấn đề này, sáng nay còn gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng đã nói với bà ấy rằng việc tổ chức lại các lớp chỉ là một biện pháp để đối phó, đợi tình hình này qua rồi trường học sẽ sắp xếp lại lần nữa.”
Dụ Phồn nhắm mắt đợi rất lâu mà không nghe thấy tiếng “Vâng” trầm nặng kia nữa.
Cậu ngẩng đầu lên từ giữa khuỷu tay, nhìn về phía trước qua chồng sách bài tập cao như núi với vẻ không vui vì bị đánh thức.
Thấy rõ người đứng đằng trước, Dụ Phồn nheo mắt.
Âm hồn bất tán đúng không?
Trần Cảnh Thâm trầm mặc đứng trước bàn làm việc nói chuyện với chủ nhiệm cũ của lớp (1).
Động tác của Dụ Phồn không gây ra tiếng mạnh, hơn nữa ở giữa bọn họ được ngăn cách bởi ba cái bàn làm việc có vách ngăn, người đằng trước tạm thời chưa phát hiện ra cậu.
“Nhưng mà phụ huynh của em vẫn rất lo ngại, bà ấy có ý muốn nhờ tôi chuyển em sang lớp nào tốt hơn một chút, dù sao cái lớp em đang học hiện tại…”
“Không cần đâu ạ.” Cuối cùng hắn cũng đáp lại.
Chủ nhiệm lớp một hơi ngừng lại: “Nhưng mà mẹ em…”
“Đều là lớp bình thường, không khác gì nhau cả.”
Cậu thiếu niên nói chuyện thờ ơ, đôi mắt một mí mỏng rũ xuống dưới.
Dụ Phồn chống cằm, uể oải xem kịch.
“Em vừa mới chuyển đến cái lớp kia nên có lẽ vẫn chưa biết.” Chủ nhiệm lớp (1) do dự, “Mặc dù đều là lớp bình thường, nhưng không khí trong lớp bảy… luôn kém hơn các lớp khác một chút. Điểm trung bình hàng năm xếp đáy, bình bầu kỷ luật vệ sinh lớp cũng đứng cuối cùng, trong lớp còn có mấy đứa cứng đầu khó bảo có tiếng —— Học sinh tên Dụ Phồn, hẳn em đã gặp rồi, thường xuyên lên đọc kiểm điểm trong lễ chào cờ. Mẹ em lo lắng cũng không phải vô lý, đều là vì tốt cho em…”
Lạch cạch.
Có tiếng bút rơi xuống.
Tiếng nói của chủ nhiệm lớp (1) khựng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra sau.
Dụ Phồn khom lưng nhặt bút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cả hai người.
Thấy cậu, vai lưng thẳng cứng của Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên thả lỏng, khôi phục lại vẻ trầm mặc.
Chủ nhiệm lớp (1) vẫn giữ nguyên tư thế há hốc mồm.
Cô nhìn miếng băng cá nhân trên mặt Dụ Phồn, chợt nhớ tới tin đồn Dụ Phồn từng đánh giáo viên thì không khỏi e ngại, một lúc lâu sau mới thốt lên được: “Em…”
Dụ Phồn: “Em thấy cô nói đúng.”
“?”
Không đợi cô kịp hiểu, Dụ Phồn đã nói tiếp: “Em cực kì hung dữ, dọa học sinh mũi nhọn nhiều cũng không hay, em tán thành việc cậu ta chuyển đi.”
“Ai cực kì hung dữ? Ai muốn chuyển đi?” Giọng Trang Phóng Cầm vang tới từ ngoài cửa, nhìn rõ tình hình bên trong, cô gầm lên, “Dụ Phồn! Ai cho phép cậu ngồi vào chỗ của giáo viên? Tôi bảo cậu tới để cậu ngủ à? Tôi đặt luôn cái giường trong phòng học cho cậu nhé?”
Chủ nhiệm lớp (1): “…”
Dụ Phồn: “Em không ngủ.”
“Thế ai in cái vết này lên mặt cậu đây?” Trang Phóng Cầm đặt đồ trên tay lên bàn, “Sao, còn chưa đứng dậy à? Tôi đứng nói, cậu ngồi nghe phải không?”
Dụ Phồn hừ một tiếng, chậm chạp đứng dậy, dịch sang một bên.
Trần Cảnh Thâm thu hồi ánh mắt: “Cô, em không chuyển lớp. Nếu không còn việc gì nữa thì em về lớp trước đây.”
Chủ nhiệm lớp (1) hoàn hồn, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã xoay người rời đi không hề quay đầu lại.
Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ, nửa phút sau, cô cũng ôm giáo án vội vàng rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Mặc dù không nghe được toàn bộ, nhưng chỉ nhìn tình hình khi nãy, Trang Phóng Cầm cũng đoán ra được tám, chín phần.
“Nhìn cậu đạp hỏng hình tượng lớp chúng ta thành cái dạng gì kìa?” Cô cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, “Nói đi, mặt mũi làm sao lại ra vậy?”
“Em ngã.”
“Nói câu này thì lừa được thầy trưởng ban giáo vụ.” Trang Phóng Cầm hỏi, “Lại đi đánh nhau với người ta đúng không?”
Dụ Phồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé răng.
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu là học sinh, đừng có suốt ngày đánh nhau với lũ thanh niên lêu lổng bên ngoài, có thể đi làm mấy chuyện mà tầm tuổi này nên làm được không?”
Người trước mặt đứng bất cần với vẻ mặt chẳng hề quan tâm, tỏ ra lợn chết không sợ nước sôi.
Trang Phóng Cầm tức giận rót thêm một ngụm nước ấm nữa: “Còn nữa, vừa nãy thầy trưởng ban nói với tôi rằng hôm qua cậu đe dọa học sinh mới ở ngoài trường, lại còn cầm dao trong tay, sao lại như vậy?”
Dụ Phồn: “Thầy ấy giỏi sáng tác như vậy sao không viết sách luôn đi?”
“Đây.” Trang Phóng Cầm gõ gõ lên một cuốn sách bài tập trên bàn, “Đây là giáo trình toán học do chủ nhiệm Hồ biên soạn.”
“…”
Sau một hồi căng thẳng, Dụ Phồn nói không cảm xúc: “Em không đe dọa cậu ta, dao đi nhặt được, người không quen biết.”
“Đi đường mà cũng nhặt được dao?” Trang Phóng Cầm nhìn vào túi cậu, “Dao đâu?”
“Ở nhà, giữ lại thái rau.”
“…”
Trang Phóng Cầm nhìn chằm chằm cậu một lúc, trong lòng phần nào buông lỏng.
Làm chủ nhiệm cái lớp này lâu như vậy, cô cũng hiểu rõ các học sinh trong lớp, đặc biệt là Dụ Phồn, nhìn giọng điệu và cái vẻ mặt này, chắc hẳn cậu không làm gì thật.
Tuy nhiên kết hợp với việc quan sát tình hình trong buổi chào cờ sáng nay, cậu cũng chẳng chào đón gì học sinh mới cho cam.
“Tạm tin cậu.” Sắc mặt cô không thay đổi, “Bắt đầu học kì mới rồi, đã có kế hoạch học tập gì chưa?”
“Học thuộc bảng cửu chương 9×9.”
“Cậu nói thêm mấy câu nữa xem có làm tôi tức nhập viện luôn được không.” Trang Phóng Cầm trừng mắt nhìn cậu, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sách phụ đạo mới tinh đặt trước mặt, “Đây là quyển tôi đến hẳn hiệu sách để tìm cho cậu, các đề trong đó đều rất cơ bản, cách giải cũng đơn giản, cậu cầm về đọc nhiều làm nhiều vào, không hiểu thì tới văn phòng tìm tôi.”
Dụ Phồn nhìn chằm chằm bìa sách một hồi, nuốt câu “Đừng lãng phí tiền” vào trong họng: “Vâng.”
Trước khi đi, Trang Phóng Cầm lại gọi cậu lại.
“Còn nữa.” Trang Phóng Cầm suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, “Học sinh chuyển tới lần này đều là những bạn học thành tích xuất sắc, cậu nên coi bọn họ như tấm gương noi theo, cố gắng đừng gây xung đột với người ta…”
“Cô yên tâm.” Dụ Phồn không quay đầu lại, “Em bị dị ứng với học sinh mũi nhọn. Sau này cậu ta gần một bước em sẽ lùi xa một met, dốc hết sức tạo cho bạn học mới một môi trường học tập hòa đồng tốt đẹp.”
–
Tiết học đầu tiên sau khai giảng là thể dục, Dụ Phồn bùng thẳng.
WC tầng một của tòa thực nghiệm lượn lờ khói trắng. Bên này thường không có giáo viên, Hổ Béo hay tới tuần tra bắt học sinh lại đang họp, đám con trai đứng tụ tập ở WC hút thuốc chẳng hề sợ hãi.
“Đám ngu ở trường bên cạnh không dám giáp mặt trực tiếp mà chỉ biết ngấm ngầm giở trò, lần sau bọn mình tìm thời gian ra cổng sau trường tìm bọn nó đi.”
“Mà lũ đó đúng hài, chặn ai không chặn lại đυ.ng đúng anh trai trâu bò nhất cấp ba số bảy Nam Thành…”
“Cảm ơn đã mời, người đang ở hiện trường, anh em của tao đấm một phát bọn nó ỉa cứt ra đầy đất rồi.” Vương Lộ An nhìn sang người bên cạnh, “Đúng không, người anh em?”
“Biến.”
Dụ Phồn kéo một cái ghế ở phòng học trống bên cạnh tới, giờ phút này đang vắt chéo chân ngồi lười nhác. Cậu cúi đầu, một tay điều khiển nhân vật trong trò chơi trên điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc, “Nói chuyện của bọn mày đi đừng kéo tao vào.”
“Mẹ nó.” Nam sinh ngoài cùng bên phải ngồi xổm trên mặt đất chằm chằm quan sát bảng xếp hạng thành tích trên màn hình điện thoại, “Tại sao học kì hai lớp mười một rồi vẫn còn học sinh chuyển lớp nữa? Lớp bọn tao còn tới một lượt bốn người, làm tao đang xếp hạng 57 tụt thẳng xuống tận 61!”
Vương Lộ An cười chế nhạo, “Đâu có khác gì mấy, đều là người đội sổ.”
“Cút cút cút.” Người nọ nhả khói thuốc về phía Vương Lộ An, đứng dậy nói, “Sắp tan học rồi, đi chơi bóng không?”
Mọi người đều tán thành, mấy người còn lại nhao nhao dập tắt điếu thuốc, còn thành thạo xua tay cho tan mùi khói thuốc.
Nhìn người ngồi trên ghế không nhúc nhích, người kia hỏi: “Dụ Phồn, mày không đi à?”
“Không đi, chơi game.”
Vương Lộ An lập tức tỏ ý: “Vậy tao cũng không đi đâu.”
Đám người rồng rắn kéo nhau đi.
Dụ Phồn dựa người vào lưng ghế, đang gϊếŧ người sướиɠ tay trong game thì nghe bên cạnh vang lên tiếng đánh chữ lộc cộc.
Vương Lộ An rất kì quặc, thích nghe âm thanh bộ gõ mặc định của điện thoại khi nhập chữ, ồn ào chết đi được.
Dụ Phồn tạm dừng trò chơi, quay đầu hỏi cậu ta: “Mày đang gõ điện báo đấy à?”
“Tao nhắn tin.” Vương Lộ An nói, “Đang hỏi thăm về Trần Cảnh Thâm.”
“?” Dụ Phồn khó hiểu: “Hỏi thăm về cậu ta làm gì?”
“Mày nói xem?” Vương Lộ An đáp, “Người ta đứng nhất toàn khối đấy! Tao đang nghe ngóng hỏi thử cậu ấy có dễ nói chuyện không, xem sau này có thể nhờ giúp đỡ mấy bài kiểm tra hay bài tập gì đó không.”
Dụ Phồn chẳng mấy hứng thú: “Ồ.”
Một lát sau, Vương Lộ An đặt máy xuống, thở dài.
Người mà cậu ta hỏi thăm cũng từng học ở lớp một, đối phương không cần nghĩ ngợi đã uyển chuyển nói khéo với cậu ta: Không có hy vọng đâu.
Cậu học sinh giỏi ở lớp (1) này nổi tiếng lạnh lùng kiệm lời, tính tình y hệt vẻ bề ngoài. Ngày thường hỏi mấy câu không hiểu có khi hắn sẽ ra tay trợ giúp một chút, những cái còn lại thì quên đi, nói không quá được mười câu.
“À phải rồi, bạn tao còn bảo hình như nhà Trần Cảnh Thâm giàu lắm.” Vương Lộ An nói, “Nó bảo buổi họp phụ huynh lần trước mẹ Trần Cảnh Thâm trưng diện cực kì ghê gớm… Ầy, vết thương trên mu bàn tay của mày lành nhanh thật.”
Dụ Phồn xoay xoay cổ tay.
Vết thương nhỏ kiểu này khỏi hẳn rất nhanh, tối hôm qua lúc về nhà đã bắt đầu kết vảy.
Cậu nhìn chằm chằm vết thương một lúc, không hiểu sao bỗng nhiên rất muốn đưa tay cào hai vệt.
Xé rách miệng vết thương ra, hẳn sẽ chảy máu một lần nữa, sau đó lở loét, nhiễm trùng.
Ngón tay còn lại của Dụ Phồn vừa cong gập lại đυ.ng lên vết sẹo, bả vai bỗng nhiên bị người bên cạnh huých mạnh mấy lần.
Cậu đột ngột hoàn hồn, lơ đễnh hai giây mới hỏi: “Tìm chết à?”
“Không phải, đệt, mày nhìn ngoài cửa này!” Vương Lộ An thì thầm, “Mẹ, đúng là không thể nói xấu sau lưng được, kia là Trần Cảnh Thâm phải không?”
Dụ Phồn theo bản năng nhìn ra ngoài.
Không cần thấy mặt, chỉ cần bắt gặp bộ đồng phục mùa đông màu trắng xanh đã được giặt trắng tinh kia thôi, Dụ Phồn đã có thể xác định là ai rồi.
Từ góc độ này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm.
Đứng trước mặt hắn là một nữ sinh.
Vương Lộ An nheo mắt: “Người đứng cạnh cậu ta là Chương Nhàn Tịnh à?”
Trong lớp 11-7 có hai người luôn khiến Trang Phóng Cầm đau đầu, một là Dụ Phồn, người còn lại chính là Chương Nhàn Tịnh.
Trái ngược với tên mình, từ năm lớp mười, Chương Nhàn Tịnh (nhã nhặn trầm tĩnh) đã uốn và nhuộm tóc, hút thuốc về sớm, đánh cho không biết bao nhiêu thằng con trai rơi nước mắt. Cô rất xinh đẹp, năm lớp mười còn có nguyên một dàn người theo đuổi, sau khi tiếng tăm vang xa, phần lớn nam sinh cứ thấy cô là đi đường vòng.
“Bọn họ làm gì thế…” Vương Lộ An lẩm bẩm.
Vừa dứt lời đã thấy Chương Nhàn Tịnh bước một bước về phía Trần Cảnh Thâm, mái tóc xoăn xinh đẹp đung đưa trong gió theo động tác.
“Ngại quá, cậu tên là Trần Cảnh Thâm đúng không?” Cô cười rộ lên, đôi môi được đánh son cong lên rạng ngời, “Tớ thích cậu, có thể hẹn hò với tớ được không?”
Dụ Phồn hơi giật mí mắt, đứng dậy chực đi.
Vương Lộ An vội vã túm cậu lại: “Đi đâu? Xem hết rồi hẵng đi chứ?”
“Không hứng thú.”
“Đừng mà, xem đi.” Vương Lộ An nói, “Mày nói xem, Chương Nhàn Tịnh điên rồi à? Học sinh ba tốt như Trần Cảnh Thâm sao có thể yêu sớm được!”
Dụ Phồn nhớ tới phong thư tình màu hồng nhạt kia, nói thầm trong lòng thôi bỏ đi.