Trên xe về nhà, Trần Cảnh Thâm dự trù thời gian, lấy điện thoại ra gửi cho Dụ Phồn một tin nhắn.
[S: Tối nay gọi video được không?]
Gửi đi thành công.
Chưa bị chặn.
Khi về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong cơm tối. Người phụ nữ trung niên lau tay vào tạp dề, cười gượng chào hỏi: “Về rồi à… Dì nấu xong cơm tối rồi, nhân lúc còn đang nóng thì ăn luôn đi.”
Mặc dù bà đã nấu cơm trong gia đình này hơn một năm, nhưng đứa con trai của nhà này —— cũng có thể nói là tính cách của tất cả mọi người trong gia đình này, đều khá lạnh lùng, cách thức sống chung cũng vô cùng kì lạ. Bởi vậy, mỗi khi nói chuyện với họ, bà vẫn thường có phần gượng gạo.
Dù sao làm công việc này bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu tiên bà thấy một gia đình gắn nhiều máy theo dõi trong phòng đến vậy, gần như ngoài phòng vệ sinh ra thì nơi đâu cũng có, vì thế mà trong khoảng thời gian làm việc, bà nơm nớp lo sợ không thôi.
Chắc hẳn đây là một gia đình giàu có.
“Vâng.” Như mọi khi, cậu trai chỉ liếc mắt nhìn bà một cái, nói, “Để lên bàn là được, dì cứ về đi.”
Cơm nước xong, Trần Cảnh Thâm tắm rửa, lúc đi ra, điện thoại vẫn không có tin nhắn nào mới.
Nhưng trong nhóm chat thì lại đang nói chuyện hết sức sôi nổi.
[–: 9 giờ tối mấy đứa vào game đi.]
[Vương Lộ An: ?]
[Tả Khoan: Tao không nhìn nhầm đấy chứ? Nhất khối tương lai của trường cấp ba số bảy Nam Thành chủ động rủ vào game sao? Tao chơi.]
[Vương Lộ An: Thế tao cũng chơi tạm một lúc.]
[Tả Khoan: @– Đâu rồi? Năm phút nữa là chín giờ rồi, tự hẹn xong tự vắng là sao?]
…
Dụ Phồn ném vào một câu xong không nói năng gì nữa, dường như không thực sự muốn chơi game mà chỉ là một cách để nói cho ai đó biết rằng – chín giờ tối nay ông đây không gọi.
Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn kia mấy lần, mở ngăn kéo ra định lấy vở, ánh mắt chợt bắt gặp cuốn sổ bị nhét tít trong cùng.
Hắn ngừng lau tóc, một lúc lâu sau thì đứng dậy, cầm tấm vải đen bên cạnh ném lên cửa phòng, thành thạo che khuất camera bên trên.
Trần Cảnh Thâm trở lại bàn học, rút cuốn sổ da màu đen kia ra, lật ngẫu nhiên vài trang.
Có mấy tờ giấy kẹp bên trong rơi ra.
Tờ giấy hình chữ nhật, phần lề bị cắt rất lởm chởm, còn có hai góc bị rách.
Nhưng tất thảy đều không nát bằng chữ viết ở trên đó.
Bởi vì chữ viết thực sự quá xấu.
Chữ viết xiêu vẹo bằng bút chì, chữ Hán lẫn với pinyin, nét như gà bới, có thể xem là kiểu chữ nguệch ngoạc nhất của mấy đứa học sinh tiểu học, có khi đưa cho mười người xem thì cả mười người đều không đọc ra chữ gì.
Nhưng Trần Cảnh Thâm đọc hiểu.
Bởi vì khi viết tờ giấy này cho cậu, người ấy đã quỳ bò cả ra sàn, vừa viết vừa rủ rỉ ——
“Bùa mạnh mẽ, bùa dỏi giang, bùa không khóc, bùa dũng cảm… Dũng trong từ dũng cảm đánh vần như nào nhỉ? Trần Cảnh Thâm?”
Trần Cảnh Thâm nói cho cậu nghe, sau đó còn nhắc có một từ pinyin cậu cũng viết sai rồi, là giỏi giang chứ không phải dỏi giang.
“Cậu mới sai, là dỏi giang mà, cô dạy tớ thế.”
Cậu nhóc dơ hầy từ đầu xuống chân vì vừa đánh nhau xong nghiêm túc sửa sai cho hắn, sau đó nhét tờ giấy này vào trong tay hắn, dụi mũi ngẩng đầu ưỡn ngực, nói.
“Đừng khóc mà, không phải chỉ bị chúng nó xé mất mỗi lá bùa bình an thôi sao? Cậu cầm mấy lá bùa này theo, sau này tớ sẽ phù hộ cho cậu.”
Hồi lâu sau, Trần Cảnh Thâm mới cử động. Ngón tay hắn nhẹ nhàng miết lên “lá bùa”, rồi lại im lặng kẹp vào bên trong.
–
Dụ Phồn dựa vào song sắt ngoài ban công, uống hai lon bia lạnh dưới trời gió, nhịp tim vẫn đập dồn.
Trần Cảnh Thâm chơi đánh úp bất ngờ cũng đâu phải lần một lần hai…
Kiểu đéo gì mà lần nào cũng khiến người ta phát bực như thế??
Cậu lại uống một ngụm, nhìn chằm chằm ánh đèn vàng cách vách, cảm tưởng đó như hoàng hôn đằng sau Trần Cảnh Thâm.
“Anh ơi.” Dưới tầng vang lên tiếng gọi lanh lảnh.
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn xuống: “Nói.”
Cô bé tầng trên đang đứng ở chân cầu thang tầng một, ngửa đầu lên nhìn cậu.
Sau lần trước được ăn vằn thắn của cậu, em không còn thấy sợ cậu nữa.
Em hỏi: “Anh ơi, mặt anh đỏ quá đi, anh uống say rồi ạ?”
“…”
Dụ Phồn mặt lạnh như tiền: “Đúng vậy, anh uống say thích đi đánh trẻ con lắm, em đứng đó, chờ đấy.”
Cô bé hoảng sợ mở trừng mắt, sau đó xoay người chạy đi bình bịch.
Cuối cùng thì Dụ Phồn vẫn đi chơi game.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chín giờ mà cậu định quỵt nợ đã đến rồi, mà ba người anh em kia cũng đang online trong game chờ cậu. Vả chăng, cậu nghĩ, thà vào game gϊếŧ người cho hả giận còn hơn là ngồi ngoài ban công hóng gió hạ hỏa.
Cậu nằm trên giường lơ đễnh chơi game, vừa mới nhảy dù xuống đã chết, tự nhiên lại thấy hối hận.
Chẳng bằng để trúng gió còn hơn.
Giây tiếp theo nhảy dù lại bị gϊếŧ, cậu vuốt màn hình thoát ra xem thời gian, rồi lại nhìn WeChat.
Không có tin nhắn mới.
Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người nào đó, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng.
Ý gì đây? Mới ám chỉ có một câu mà không gọi video nữa thật à?
Thế sao bảo đừng tỏ tình thì cậu lại bỏ ngoài tai??
Nghe lời có chọn lọc phải không?
Thiếu đòn.
Dụ Phồn nhướng mày, bực bội giơ nắm đấm với con chó trong ảnh đại diện, vừa định quay về game ——
Ảnh đại diện kia bỗng nhảy lên đầu danh sách, bên trên con chó Dobermann xuất hiện thêm số “1”.
Trần Cảnh Thâm gửi video giảng đề tới.
Lúc cậu quay về game, ba người anh em còn lại vẫn đang chiến đấu.
Thấy cậu về, Vương Lộ An nói: “Đệt, Dụ Phồn, vừa nãy mày thoát ra làm gì thế, không được chiêm ngưỡng cảnh tượng tao làm thần tiên hạ phàm một tay đồ sát…”
“Bọn mày chơi đi, tao thoát đây.”
“??” Tả Khoan nói, “Mày gọi bọn tao vào, đánh được một ván đã lại thoát? Đi đâu thế??”
Dụ Phồn: “Xem chó.”
Dụ Phồn thoát khỏi trò chơi, ngồi vào bàn học bấm mở đoạn video kia lên.
Khoảnh khắc giọng nói của Trần Cảnh Thâm phát ra, Dụ Phồn dịch điện thoại lên trên một chút theo bản năng.
“…”
Nhận thức được rằng mặt mình sẽ không xuất hiện trên màn hình, Dụ Phồn xoa mũi, vành tai lại đỏ lên vì xấu hổ, vùi đầu xuống đọc đề.
–
Bảy rưỡi sáng sớm ngày thứ bảy, một đám nam sinh lêu lổng tụ tập trước cửa tiệm trà sữa.
Cô chủ kiểm tra điện thoại mấy lần để chắc chắn rằng hôm nay là ngày nghỉ.
Tả Khoan bạt mạng hút thuốc để lấy tinh thần: “Không làm một điếu thật à? Không buồn ngủ sao?”
Dụ Phồn chơi điện thoại, lười biếng đáp: “Không hút. Mày nhanh lên đi, hút xong điếu đó thì vào.”
“Biết rồi.” Tả Khoan nhìn sang bên cạnh, ồ lên một tiếng, huých khuỷu tay chọc người đứng bên cạnh, “Học sinh giỏi đến rồi kìa.”
Dụ Phồn lập tức ngước mắt lên nhìn.
Nam Thành hè nóng đông lạnh, mới tháng năm, nhiệt độ không khí đã cao hơn các thành phố khác rất nhiều.
Cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo khoác đồng phục. Hắn tay dài chân dài, mặc đồng phục mùa hè trông có vẻ chỉnh tề hơn, trưởng thành hơn.
Trước khi Trần Cảnh Thâm nghe giọng nhìn sang, Dụ Phồn đã nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hai ngày qua, Tả Khoan đã có thiện cảm với học sinh giỏi hơn nhiều, cậu ta hỏi: “Học sinh giỏi, lát nữa cho tôi chép bài cậu được không?”
Trần Cảnh Thâm liếc nhìn người bên cạnh, bình tĩnh đáp: “Không.”
“…”
Ít nhiều gì cậu cũng ráng trả lời ý tứ đi một chút chứ.
Thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, Tả Khoan quay đầu lặp lại: “Này, bạn cùng bàn của mày đến rồi kìa.”
Dụ Phồn: “Đến thì cứ đến, liên quan gì đến tao? Báo cáo với tao làm đéo gì?”
“…”
Không phải trước đây mày chơi thân với người ta lắm à? Sao vừa qua một đêm đã tuyệt giao nhau rồi??
Dứt lời, Dụ Phồn lại cúi đầu xuống, không thèm liếc nhìn Trần Cảnh Thâm lấy một lần.
Trước đây cậu đã nói rồi, nếu Trần Cảnh Thâm có gan dám nói ra hai chữ kia thêm một lần nữa, cả đời này cậu sẽ không bao giờ nói chuyện lại với hắn.
Đàn ông quan trọng là phải biết giữ lời.
“Đệt!” Bên cạnh bỗng có đứa hét lên, “Hồ Bàng đến!”
Mấy đứa con trai cuống cuồng dập thuốc!
Hôm nay Hồ Bàng không đeo kính, không nhìn rõ bọn họ làm cái trò gì.
Vì vậy, ông chỉ đứng ở cổng trường, nheo mắt mắng: “Hai mươi phút nữa vào thi rồi các cậu còn đứng đấy làm gì nữa?! Mau xéo lại đây ngay cho tôi —— Cảnh Thâm, em cũng tới đây.”
Cả đám theo chân Hồ Bàng tới tòa thực nghiệm, thấy Trần Cảnh Thâm đi tuốt đằng trước, Dụ Phồn quyết định rớt lại cuối hàng.
Thế nên khi cậu bước vào, trong phòng chỉ còn lại mỗi chỗ ngồi ngay trước mặt Hồ Bàng.
Bên cạnh là Trần Cảnh Thâm.
Cậu hừ một tiếng trong lòng, lạnh nhạt ngồi xuống.
Trong phòng thi, mười mấy đứa đội sổ ngồi cùng một học sinh nhất khối.
Hồ Bàng quét mắt nhìn một vòng, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Còn mười phút nữa đến giờ thi, hai tay ông cầm bài thi đặt lên mặt bàn sắp xếp lại, nói: “Bài thi lại lần này của các cậu không giống như các bạn khác, độ khó sẽ cao hơn một chút, đành chịu vậy, bất ngờ thi lại thì chỉ có thể như thế. Tôi nhắc trước cho các cậu rõ này, trong quá trình làm bài đừng hòng ngủ gật, đừng hòng gian lận bằng điện thoại, cũng đừng hòng nhìn trộm bài thi của bạn Trần Cảnh Thâm.”
Lúc nói câu này, ánh mắt ông đảo qua hai học sinh ngồi bên trái và bên phải Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn chống cằm nghịch bút, xị mặt nghĩ, ai thèm.
“Chủ nhiệm, hôm nay Đinh Tiêu không đến thi lại ạ?” Tả Khoan ngồi phía cuối cố tình hỏi ác ý.
“Nhổ kẹo cao su trong miệng cậu ra ngay cho tôi!” Hồ Bàng nói, “Gia đình em ấy xin tôi cho nghỉ… Được rồi, tôi đã bảo tôi sẽ lo vụ việc này, đợi thứ hai đi học tôi sẽ nói chuyện với em ấy. Tôi cảnh cáo các cậu trước nhé, đừng có nghĩ đến việc gây rắc rối, cứ giao hết cho nhà trường xử lý đi.”
Mấy câu cuối là Hồ Bàng nói cho Dụ Phồn nghe.
Ông từng xử phạt Dụ Phồn quá nhiều lần, nói chung cũng hiểu được tính cách người này.
Không ai chọc vào thì cậu cũng sẽ chẳng đυ.ng chạm đến ai, nhưng nếu đã gây sự với cậu, cậu mà không đánh trả lại có khi tối về nhà ngủ không yên giấc.
Tối hôm qua đúng là đương sự không ngủ ngon.
Nhưng không phải vì Đinh Tiêu.
Dụ Phồn cũng không hiểu sao lần này mình lại như thế, lúc bị chặn đánh cậu vẫn còn rất điên, thế nhưng chẳng hiểu sao lại quên đi ngay được. Nếu không phải mấy đứa Vương Lộ An cứ nhắc mãi, có khi cậu đã quên tiệt đám người đó rồi.
Tiếng Hồ Bàng nói chuyện còn vang trên đỉnh đầu, Dụ Phồn ngáp một cái, sau đó vô thức liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Sau khi nhìn sang, phản ứng đầu tiên của cậu là sửng sốt.
Mình nhìn cậu ta làm gì?
Dụ Phồn vừa định quay đi thì thấy Trần Cảnh Thâm bỗng vươn tay cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn ra.
Vặn lần đầu tiên, không mở được.
Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc đồng phục ngắn tay nên vết thương trên tay lồ lộ, vệt bầm tím đã nhạt đi hơn nửa, vết thương kết vảy đỏ sậm không dán urgo.
Có lẽ vì miệng vết thương bị căng ra hay sao đó, Trần Cảnh Thâm hơi nhíu mày.
Lần thứ hai, vẫn không vặn ra được.
Trần Cảnh Thâm đang định thử lần thứ ba, chai nước đã bị người khác lấy mất.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bạn cùng bàn của mình lạnh nhạt đánh mắt nhìn đi nơi khác, tay cầm chai nước của mình vặn nắp dễ như chơi.
Sau đó, bạn cùng bàn của hắn vặn hờ nắp lại, đập “bộp” lên mặt bàn hắn rồi quay về chỗ ngồi.
Hồ Bàng đang nói dở giật thót cả tim vì có người đột ngột đứng dậy: “…”
Ông đang định mắng Dụ Phồn tỏ cái thái độ gì thì thấy Trần Cảnh Thâm bình tĩnh cầm lấy chai nước, ngửa đầu lên uống một ngụm.
Buổi thi lại bắt đầu.
Dụ Phồn không thể không thừa nhận, Trần Cảnh Thâm đúng là bậc thầy đoán đề.
Giờ phút này cậu đã biết làm rất nhiều câu mà trước đây đọc đề còn chẳng hiểu, mặc dù số câu không biết làm vẫn chiếm phần đa, nhưng chỉ trong một tuần mà có thể đạt được tới ngưỡng này đã là cực kì hiếm.
Ba mươi phút sau giờ vào thi, những học sinh còn lại trong phòng đã bắt đầu ngắm cảnh hoặc nghịch bút.
Chỉ có hai người vẫn đang làm bài.
Hồ Bàng trợn mắt há mồm, chắp tay sau lưng đi qua đi lại cạnh Dụ Phồn mấy lần, không sao tưởng tượng nổi.
Tiếng chuông thu bài vang lên, Hồ Bàng ra lệnh, bài thi được truyền từ cuối lên đầu.
Tả Khoan ngồi ngay sau Dụ Phồn, lúc chuyển bài thi lên, cậu ta thì thầm hỏi cậu có muốn sang trường bên một chuyến tóm cổ lũ kia không.
Trường bên cạnh có kí túc xá, phần lớn là học sinh tỉnh lẻ hoặc từ vùng khác tới, có nhiều người ở luôn tại trường không về nhà suốt một học kì.
Cuối tuần không có ai quản lý, mấy đứa hư hỏng kia lại càng thích ra ngoài lêu lổng.
Dụ Phồn đóng nắp bút lại, vừa chực nói gì đó thì bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế.
Trần Cảnh Thâm đứng dậy, nộp bài thi cho Hồ Bàng.
“Làm bài thế nào, bài thi có khó quá không?” Hồ Bàng tiện hỏi.
“Bình thường ạ.” Trần Cảnh Thâm hơi ngừng lại, bỗng nói, “Cảm ơn chủ nhiệm đã cho cơ hội thi lại.”
“Lần này là ngoại lệ thôi, cũng do gặp phải xung đột phát sinh mà. Em phải nhớ kĩ bài học lần này, trong đời không có nhiều cơ hội làm lại như vậy đâu.” Đang nói bỗng nghĩ đến điều gì, Hồ Bàng nhướng mày rất kì quặc, “Nhưng lần này để được thi lại, các cậu phải cảm ơn Dụ ——”
Bộp!
Một xấp bài thi đập xuống trước mặt chặn đứt lời Hồ Bàng.
Hồ Bàng trừng mắt, câu nói “Dụ Phồn cậu ăn phải gan hùm đấy à” còn chưa lên tới miệng, ông đã thấy Dụ Phồn giơ tay lên ——
Choàng qua cổ Trần Cảnh Thâm.
“Tạm biệt chủ nhiệm.”
Lạnh nhạt bỏ lại một câu, Dụ Phồn kìm cổ Trần Cảnh Thâm đi thẳng ra khỏi phòng học.
Trần Cảnh Thâm cao hơn Dụ Phồn một khoảng, hắn cúi đầu mặc đối phương dẫn đi.
Dụ Phồn đi rất nhanh, đến khi cậu cảm thấy Hồ Bàng có mọc thêm tám cái chân cũng không đuổi kịp nữa mới dừng lại.
Hừ, sao Hồ Bàng miệng rộng thế, chuyện nó lạ lùng lắm hay gì mà qua một đêm rồi vẫn còn muốn kể?
Tí nữa thì toi…
Nghĩ lại còn thót tim, giờ Dụ Phồn mới phát hiện ra cậu đã đưa người kia tới gốc đa lâu năm của trường.
“Dụ Phồn.” Giọng Trần Cảnh Thâm rơi xuống tai.
Dụ Phồn mắng thầm hai câu, nghĩ trong lòng cậu nộp bài thi xong rồi thì đi mau đi còn nán lại nói linh tinh với Hồ Bàng làm gì? Nhưng cậu không định nói chuyện với Trần Cảnh Thâm, vì vậy cậu ngước ánh mắt rét căm lên nhìn Trần Cảnh Thâm hòng để hắn tự ngầm hiểu ——
Cậu quay đầu, ngừng lại cách mặt Trần Cảnh Thâm khoảng mấy centimet.
Mặt hai người dựa sát gần nhau, chỉ chút nữa thôi là chạm vào.
Ánh nắng xuyên qua tầng lá rậm rạp bị cắt thành từng đốm nhỏ rải rác trên mái tóc Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn quên mất mình đang vòng tay quặp cổ người này, cũng chẳng ngờ khoảng cách giữa hai người lại gần nhau đến thế.
Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Cảnh Thâm, tim đập loạn xạ, định buông tay ra.
“Lúc ấy biết có thể làm bài thi bù thì vui quá, không kìm lòng được nên mới nói thích cậu.”
Trần Cảnh Thâm cụp mí mắt, khe khẽ thương lượng với cậu, “Cậu đừng lơ tôi mà.”
Gió thổi tới từ đằng sau, lá cây đung đưa xào xạc.
Dụ Phồn nín thở. Tiếng tim đập mà tối hôm qua cậu phải nốc hai chai bia, đánh một ván game, làm đề ba tiếng, ngủ thêm một giấc mới có thể lắng xuống được, giờ phút này lại dồn dập bên tai.