Sáng sớm hôm sau, phòng thi cuối cùng ở tòa nhà thực nghiệm hết sức xôm tụ.
Mười mấy nam sinh túm tụm lại ở bàn cuối cùng tổ hai, quang quác bàn tán không ngơi miệng.
“Bạn tao thi cùng phòng Đinh Tiêu, nó bảo thằng chó kia giờ còn chưa dám ló mặt đến trường.”
“Vội gì, chạy trời không khỏi nắng, thứ hai tìm đến tận cửa lớp nó chặn đánh!”
“Thằng đó thì từ từ để sau, hẹn bọn trường bên hôm nào ra tẩn nhau một trận, mười mấy thằng hội đồng một người, chỉ có mấy con chó hèn mới làm như thế…”
Đám đông càng nói càng kích động.
Chỉ có đương sự ngồi giữa là bình tĩnh không hé răng nửa lời, ôn lại công thức vật lý.
Tả Khoan tổng kết: “Nói chung là phải tính sổ cả hai bên.”
“Đúng vậy!” Vương Lộ An gào, “Nhìn chúng nó đánh khuôn mặt đẹp trai của anh em tao thành dạng gì này!”
Cuối cùng Dụ Phồn cũng ngẩng đầu lên: “Giờ mày sang trường bên xem đi.”
Vương Lộ An: “Xem gì?”
“Xem tao với đám rác rưởi kia, ai bị thương nặng hơn.”
Vương Lộ An: “…”
Đúng là người hiếu thắng nhất cả đời ở cấp ba số bảy Nam Thành.
“Được rồi, lo chuyện trước mắt đã được không?” Chương Nhàn Tịnh ngồi dựa vào tường vắt chéo chân ở bàn bên, “Hôm qua mười mấy đứa chúng mày bùng thi, giờ chắc Hồ Bàng đang mài dao rồi.”
Tất cả những người xúm lại ở đây, trừ Vương Lộ An và cô nàng không trốn ra được vì Trang Phóng Cầm trông thi, hôm qua đều cùng chuồn khỏi phòng thi.
Mười mấy người theo nhau trốn khỏi tòa thực nghiệm, quả là một cảnh tượng ngoạn mục.
“Tao chả sao, thi hay không cũng thế…” Nghĩ đến gì đó, Tả Khoan bỗng thay đổi đề tài, “Nhưng tao không ngờ học sinh giỏi lớp bọn mày lại có tinh thần nghĩa hiệp thế đấy.”
Học sinh dốt trốn thi, ngoài giáo viên ra chẳng ai quan tâm đến.
Nhưng ngày hôm qua vị trí của nhất khối trống không, chỉ qua một tối, hơn nửa trường học đã hay tin.
Mãi đến tối hôm qua bị hỏi nhiều quá không chịu nổi, Dụ Phồn mới đáp một câu ngắn gọn “Trần Cảnh Thâm đưa tao đi”, cả đám mới biết hóa ra nhất khối bùng thi vì Dụ Phồn.
Vương Lộ An: “Đương nhiên rồi! Học sinh giỏi lúc nào cũng tốt mà!”
“Nhưng mà…” Có người thử tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, “Trần Cảnh Thâm không biết đánh nhau, đối diện với mười mấy người như thế sao cậu ta lại dám tiến lên?”
Làm đéo gì mà không biết đánh nhau, vừa đá chân lên đã hất văng người khác ——
Khoan đã.
Dụ Phồn bỗng bừng tỉnh, dòng suy nghĩ đang nạp công thức dừng lại.
Đúng vậy, tại sao Trần Cảnh Thâm lại biết đánh nhau?
Dù mạnh đến đâu mà không có kĩ thuật thì cũng khó mà đá văng người khác đi được chứ đừng nói gì đến con gà bệnh như Trần Cảnh Thâm…
“Khỏi phải hỏi, đương nhiên là nhờ tình bạn cùng bàn cảm động đất trời.” Vương Lộ An nói, “Tao nghe bảo cậu ấy chạy thẳng qua mặt giám thị, mẹ đỉnh vãi. Này kể cho bọn mày nghe nhé, chẳng là hôm qua Phóng Cầm trông thi phòng tao đúng không, bả ngồi trên bục giảng mà mặt đen xì ——”
“Mày khoan.” Dụ Phồn nhíu mày, “Vào thi rồi Trần Cảnh Thâm mới chạy đi?”
“Cũng gần thời gian đó… Xong Phóng Cầm còn xuống bục giảng hỏi tao có biết hai bọn mày đi đâu không mà, tao đáp là không biết. Tao lén nhòm điện thoại bả, lúc đấy bả đang nói chuyện với mẹ của học sinh giỏi.”
Mười phút trước giờ thi, trường đã đóng cổng rồi.
Trần Cảnh Thâm trèo tường chạy ra sao?
“Gì căng.” Tả Khoan xua tay, “Thì không đứng nhất khối một lần thôi mà, trước nay cậu ta hạng nhất nhiều lần quá rồi, xem như nhường người đằng sau chút thôi.”
“Nhưng mà hạng nhất nhiều lần cái tự dưng có một lần không giành được nó mới đau.” Người bên cạnh nói, “Hơn nữa về nhà ăn mắng là cái chắc.”
Đám người đằng sau lại lảm nhảm gì đó, Dụ Phồn không nghe lọt tai.
Cậu nhìn chằm chằm công thức vật lý, nhìn hoài nhìn mãi mà không vào đầu chữ nào, mãi tới khi điện thoại trong túi hơi rung lên.
[S: Đến phòng thi chưa?]
[–: Đến rồi.]
[S: Ừm, sắp vào giờ thi rồi, đừng chạy lung tung.]
Dụ Phồn: “…”
Giọng điệu kiểu gì thế này? Cậu là phụ huynh chắc?
Dụ Phồn nhét điện thoại vào trong túi, bỗng đứng bật dậy khỏi chỗ.
Mấy người xung quanh đang buôn chuyện đều ngừng lại nhìn về phía cậu: “Đi đâu thế?”
Dụ Phồn không buồn quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Văn phòng giáo viên.”
–
Buổi chiều, thi xong môn cuối cùng, Trần Cảnh Thâm cầm bút đi dọc hành lang lớp học.
Cất đồ dùng học tập vào trong cặp, hắn lấy điện thoại ra lướt xem. Trong hơn một tiếng thi, hắn nhận được mười một tin nhắn.
[Mẹ: Mấy người trong nhà bố con biết chuyện con trốn học hết rồi, cả người phụ nữ kia nữa.]
[Mẹ: Con muốn mẹ không dám ngẩng đầu lên trong cái nhà này được nữa đúng không?]
[Mẹ: Mẹ sẽ cố xử lí hết công việc thật sớm rồi về nước, đến lúc đấy con liệu mà giải thích tử tế chuyện này cho mẹ. Con làm mẹ cực kì thất vọng đấy.]
…
Về cơ bản, không khác gì nội dung cuộc gọi điện thoại ngày hôm qua.
Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt đọc hết những tin nhắn ấy, sau đó rời khỏi giao diện, mở WeChat lên, hỏi người nằm ngay đầu danh sách có làm được hơn một nửa đề thi không.
Đối phương không trả lời. Trần Cảnh Thâm xốc cặp sách lên, vừa xoay người định đi thì bị gọi lại.
“Trần Cảnh Thâm.” Giám thị đứng đằng sau vỗ vai hắn, “Chủ nhiệm Hồ gọi em đến văn phòng của thầy ấy một chuyến.”
Trần Cảnh Thâm đứng trước cửa văn phòng chủ nhiệm, vừa giơ tay chực gõ ——
“Chủ nhiệm, em muốn thi lại.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Cảnh Thâm khựng lại, bàn tay giơ lên chầm chậm buông xuống.
Hắn nhìn vào trong xuyên qua cửa sổ.
Vương Lộ An và Tả Khoan đứng cách cửa không xa, trông có vẻ là đến đây theo.
Giờ phút này, cái người mãi không thấy trả lời tin nhắn của hắn lại đang đứng trước bàn làm việc.
Hồ Bàng đau đầu nhìn người trước mặt: “Lần thứ mấy rồi? Hả? Hôm nay cậu đến tìm tôi mấy lần rồi? Hồi sáng tới đây tôi đã trả lời cậu rồi, không được!”
“Tại sao lại không được?” Dụ Phồn không nhúc nhích.
“Trường nào lại có cái quy định thi lại kì thi giữa kì?” Hồ Bàng không thể ngờ rằng lại có một ngày ông giải thích vấn đề này cho Dụ Phồn nghe, “Vả lại cậu cố ý bùng thì lấy đâu ra tư cách thi lại!”
“Em đã bảo rồi, em không bùng, em bị người khác lừa ra ngoài, sau đó chặn đường không cho về.” Dụ Phồn lặp lại lần thứ n, “Em lừa thầy làm gì?”
“…”
Vương Lộ An: “Thật đấy ạ, chủ nhiệm, em có thể làm chứng! Mười mấy đứa trường bên tụ tập ở quán bida sau trường đánh học sinh trường mình, thầy không quan tâm đến chuyện này thì thôi lại còn tước đoạt quyền lợi thi bù của học sinh bị hội đồng, vậy mà nghe được sao?”
“Tôi đã bảo rồi, sau khi thi xong tôi sẽ xử lý chuyện này.” Hồ Bàng bực dọc, “Thế cậu thì sao? Cậu tới đây làm gì?”
Vương Lộ An: “Bênh vực bạn bè ở thế yếu!”
“…”
Hồ Bàng cảm thấy không thể tin nổi vào mắt mình chuyện ngày hôm nay.
Người mà ngày thường ngồi trong lớp không nghe giảng, kiểm tra nộp giấy trắng lại đang đeo đẳng theo ông yêu cầu được thi lại.
Cậu thi được nổi mười điểm không mà rầy rà đòi thi lại?
Hồ Bàng xoa ấn đường: “Đi ra ngoài.”
Dụ Phồn: “Em muốn thi lại.”
Hồ Bàng: “Sắp bắt đầu các kì thi tháng rồi ——”
Dụ Phồn: “Em muốn thi lại.”
“Nếu cậu muốn chứng minh bản thân thì đợi đến lúc thi tháng đi. Ra ngoài nhanh, tôi còn có hẹn nói chuyện với các bạn khác nữa… Cậu còn đứng đấy làm gì??”
Dụ Phồn dịch bước chân chừa ra một vị trí trống trước bàn làm việc.
“Nhường chỗ cho thầy tiện nói chuyện.” Dụ Phồn dựa người ra sau tường, “Nếu thầy không đồng ý cho thi lại thì sau này em sống ở đây luôn.”
“…”
Một hồi lâu sau, Hồ Bàng cầm lấy bình nước hớp một ngụm lớn.
Ông tức đến mức bật cười, gật đầu: “Được, được…”
“Trần Cảnh Thâm cũng thi.” Dụ Phồn buột miệng, “Cậu ấy cũng bị chặn đánh nên không kịp về thi.”
“…Được.” Mặt mũi Hồ Bàng đỏ lừ vì tức giận, “Nếu cậu muốn thi như thế thì mai luôn đi. Sáng thứ bảy, lần này nếu có bất kì đứa nào không tham gia thi thì lên đây hết cho tôi! Đích thân tôi sẽ trông thi phòng các cậu!”
Vô tình dính tai bay vạ gió, Tả Khoan trợn tròn con mắt: “Ô kìa thầy thật ra em không ——”
“Không vấn đề ạ.” Sợ đối phương đổi ý, Dụ Phồn lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn nói, “Cảm ơn chủ nhiệm Hồ, thầy thật là tốt bụng, hẹn gặp lại thầy sau.”
Tả Khoan: “…”
…
Trần Cảnh Thâm đi ra bên kia hành lang, đợi ba người đi xa rồi mới gõ cửa vào văn phòng.
Hồ Bàng hỏi hắn về chuyện ngày hôm qua, Trần Cảnh Thâm đáp đúng sự thật. Nghe tình hình hoàn toàn khớp với lời Dụ Phồn nói, sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Hồ Bàng nói hơn nửa tiếng đồng hồ mới chịu thả cho đi, cứ liên tục dặn dò hắn về sau không được để xuất hiện tình trạng như thế này một lần nào nữa, còn thông báo cho hắn chuyện ngày mai đến thi lại.
Khi rời khỏi văn phòng, bầu trời đã nhuộm hồng sắc hoàng hôn.
Ra ngoài phạm vi tầm nhìn văn phòng chủ nhiệm rồi, Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại trong túi ra.
[–: Không làm hết, toàn mấy câu đọc chả hiểu gì, cậu có biết dạy không thế?]
[–: Tám giờ sáng mai đến thi lại môn toán, phòng 109 tòa thực nghiệm, nhớ phải đến đây.]
[–: Đã nghe chưa?]
Trần Cảnh Thâm yên lặng đứng giữa cầu thang, hắn cụp mắt đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này.
Cho đến khi một cuộc gọi video bắn ra.
Trần Cảnh Thâm ấn nhận máy.
Dụ Phồn ngồi trên chiếc ghế trong phòng cậu, sửng sốt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Tôi… ấn nhầm, định gửi tin nhắn thoại.”
Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, lạnh lùng hỏi, “Cậu đọc tin nhắn của tôi chưa?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Vừa mới đọc được, đang định trả lời.”
“Ừ…” Dụ Phồn dựa vào ghế, dí điện thoại trước sát mặt như muốn xác nhận lại, “Sao giờ cậu vẫn còn ở trường?”
“Phụ giúp dọn dẹp bàn ghế sau khi thi.”
Trần Cảnh Thâm xốc quai cặp lên một chút, hỏi: “Sao thi giữa kì mà cũng được thi lại?”
“…Ai biết đâu.” Dụ Phồn đánh mắt sang bên cạnh rồi lại nhìn trở về, “Tại Hồ Bàng cứ nhất quyết đòi bọn mình phải thi lại, còn kêu muốn đích thân đến trông thi.”
“Vậy à?”
“Ừ, phiền chết đi được. Tôi không đồng ý ổng còn ——” Câu nói của Dụ Phồn chợt dừng, cậu nhíu mày đầy ngờ vực, nhìn chằm chằm người kia, “Trần Cảnh Thâm, cậu lại cười cái gì??”
“Đâu có.”
“Đâu cái đéo.” Dụ Phồn nói, “Không được cười, cậu cười lên trông rất ngứa đòn.”
Trần Cảnh Thâm mím môi cố nhịn xuống, bởi thế mà yết hầu cũng lăn theo.
Như có ma rủi quỷ xui, Dụ Phồn bấm chụp ảnh màn hình.
Chụp xong mới sửng sốt —— Mẹ kiếp, cậu bị điên rồi à?
Chụp màn hình có tiếng không? Trần Cảnh Thâm sẽ không nghe thấy chứ??
“Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm bỗng gọi.
“Gì?” Dụ Phồn quyết định ra đòn phủ đầu, “Vừa nãy tôi ấn nhầm ——”
“Thích cậu.”
“…”
Trần Cảnh Thâm đứng trong ánh hoàng hôn, lẳng lặng chờ người bên kia điện thoại chửi lại.
Dụ Phồn ngây ra như phỗng, nhìn hắn mấy giây, sau đó bộp một tiếng —— Rơi điện thoại.
Trần Cảnh Thâm nhìn người đối diện luống cuống nhặt điện thoại lên. Giây tiếp theo, khuôn mặt Dụ Phồn xuất hiện trên màn hình ——
Píp.
Video tắt.