Chương 27: Cho tôi dán một lúc sẽ không khó chịu nữa.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, Dụ Phồn quay sang định bẻ đầu Trần Cảnh Thâm về, nào ngờ lại đâm sầm vào ánh mắt của hắn.

Vì vừa nãy chơi xúc xắc với Tả Khoan, Dụ Phồn hơi nghiêng người về phía đó. Sau, lại có thêm người tiến vào phòng, không gian nơi sô pha đã chật lại càng thêm chật hơn.

Dụ Phồn muộn màng nhận ra rằng cậu đã ngồi dựa quá gần Trần Cảnh Thâm rồi.

Gần đến mức cậu có thể ngửi được mùi của Trần Cảnh Thâm trong căn phòng hộp sặc nồng khói thuốc, bạc hà hòa lẫn cùng rượu thành một mùi hương mát lạnh mà độc đáo.

Trần Cảnh Thâm hít sâu một hơi nặng nề, ánh mắt đã chuếnh choáng say.

Lập tức, Dụ Phồn bỗng quên mất mình đang định mắng cái gì.

Trong phòng có người lén lút giơ điện thoại lên, cũng không còn ai hát nữa, tất cả mọi người từ đầu kia sô pha đều rướn lên nhìn về phía hai người.

Sau khi Trần Cảnh Thâm quay đầu, bọn họ cũng ngoái sang theo ——

Sau đó bắt gặp vẻ mặt đằng đằng sát khí của Dụ Phồn.

“…?”

Mọi người lập tức nhận ra!

Đúng vậy! Người bên cạnh, chứ nào có nói rõ đồng giới hay khác giới.

Chỉ là hôn người đồng giới thì chẳng còn gì là vui nữa… Có cái đéo!!

Mấy người cầm điện thoại lập tức giơ lên cao hơn nữa!

Có người bên cạnh khẽ thì thầm: “Hôn, hôn nóng bỏng thật à?”

“Thì trên thẻ nó viết như thế…”

“Thế Trần Cảnh Thâm định hôn ai?”

“Hỏi thừa, đương nhiên là hôn Dụ Phồn rồi, còn hơn là hôn con gái đúng không?”

“Liệu Dụ Phồn có đồng ý không?”

“Không phải lúc nãy chính Dụ Phồn bảo học sinh giỏi chọn thử thách sao?”

“…” Nói cũng đúng.

Vương Lộ An nhìn thoáng qua Chương Nhàn Tịnh đang quay người đi lén tô thêm son, sau đó lại liếc sang Dụ Phồn ngồi im không nhúc nhích với vẻ mặt như muốn gϊếŧ người, thầm toát mồ hôi trong lòng thay Trần Cảnh Thâm.

“Đệt.” Tả Khoan nhíu mày, “Bài kiểu đéo gì thế này? Sao trước đây tao chưa thấy tấm này bao giờ nhỉ?”

“Không phải bài thử thách như thế này rất bình thường à?” Chương Nhàn Tịnh cất son đi, “Được rồi, tới đây nào! Bốc cũng đã bốc rồi, người lớp bọn tôi chắc chắn đã dám cược thì cũng dám chịu thua! Không phải chỉ là hôn nồng nhiệt ba phút thôi sao? Không sợ.”

Tả Khoan: “…”

Vương Lộ An vốn định chơi xấu, không ngờ Chương nhàn Tịnh vừa quay đầu lại đã nói mất rồi.

Vì vậy, cậu ta chỉ có thể cố gắng dàn xếp hết mức có thể, “Hôn say đắm thì hơi quá, thôi bỏ đi, chỉ cần hôn một cái cho có là được —— Tả Khoan, mày không ý kiến gì chứ?

Đây là trò chơi giữa Trần Cảnh Thâm và Tả Khoan, chỉ cần Tả Khoan đồng ý là được, những người khác không thành vấn đề.

“Không ý kiến!” Tả Khoan nhanh chóng hô to đáp lại.

Mặc dù Trần Cảnh Thâm đang nhìn Dụ Phồn, nhưng lỡ như nửa chừng cậu ta lại đổi ý muốn hôn Chương Nhàn Tịnh thì sao?

Được, giờ để xem học sinh giỏi cần trinh môi hay cần mạng sống.

“OK.” Vương Lộ An nhìn Trần Cảnh Thâm, “Thế học sinh giỏi… Cậu hôn ai?”

Dụ Phồn sực tỉnh khi nghe câu hỏi này, cậu khoanh tay lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác.

Sắc mặt lạnh lẽo và kiên quyết, từ đầu đến chân đều tỏ ra chống cự.

Ở bên kia, Chương Nhàn Tịnh ném son vào trong túi xách, hơi chu đôi môi xinh đẹp, sau đó ra chiều bẽn lẽn chọc chọc bả vai Trần Cảnh Thâm, giở ngón nghề “sư tử ngoạm” bằng giọng thủ thỉ rất khẽ bên tai hắn: “Học sinh giỏi, tôi hợp tác với cậu chút nhé? Chỉ cần cậu đồng ý gánh tôi bài tập về nhà và bài thi tháng kì này…”

Nhưng Trần Cảnh Thâm không hề định “giao dịch” với cô nàng.

Hắn thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi nặng nề, đang định hỏi bốn ly rượu có thể cho qua thử thách này hay không thì cảm nhận được trước mặt mình vừa xẹt qua một cơn gió ——

Một cánh tay cộc cằn chặn ngang trước mặt hắn.

Áo hoodie trắng rộng thùng thình và ống tay áo hơi nhăn nhúm vì ngồi lâu có thể nói lên được một cách trọn vẹn sự bực dọc và khó chịu của chủ nhân nó.

Trần Cảnh Thâm hiếm khi nào hơi sững người ra, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm vải áo hai giây mới ngước mắt lên nghiêng đầu nhìn.

Dụ Phồn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt còn tệ hơn khi nãy, lạnh lùng nói đúng hai chữ: “Hôn rồi.”

Ai nấy xung quanh đều sửng sốt.

Tả Khoan là người tỉnh táo lại trước nhất, lập tức phản đối: “Hôn tay mà tính à? Mẹ nó lại còn cách một lớp áo nữa chứ??”

“Sao lại không tính?” Vương Lộ An lập tức trả lời, “Vừa nãy tao nói rồi còn gì, hôn sương sương thôi, sương sương! Không phải hôn thế nào cũng được sao? Chính mày bảo không có ý kiến còn gì.”

Tả Khoan: “Ai mà biết được bọn mày lại lươn thế?!”

Dụ Phồn nhíu mày, đang định bảo mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế thì hơi ấm và cảm giác bị nắm lấy từ cổ tay lập tức khiến cậu im bặt.

Cậu vô thức rút tay ra nhưng không được, vì vậy đảo mắt đi.

Trần Cảnh Thâm nắm cổ tay cậu, bình tĩnh siết chặt rồi nâng lòng bàn tay cậu lên.

Dụ Phồn gập tay lại một cách bị động, còn chưa kịp làm gì đã thấy ngón tay mình áp trên mặt Trần Cảnh Thâm.

Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở trầm nặng của hắn phả vào giữa kẽ ngón tay ——

Nửa giây sau, Trần Cảnh Thâm hơi cụp mi mắt, hôn nhẹ một cái vào lòng bàn tay cậu.

Dụ Phồn điếng người như bị điện giật.

Nơi được chạm vào như có lửa đốt, ngọn lửa lách xuôi theo mạch máu bỏng rát tới tận tai.

Xung quanh lặng ngắt trở lại, ngay cả tiếng nhạc cũng bị tạm dừng.

Vương Lộ An và Tả Khoan còn đang chửi nhau “Lớp 11-7 bọn mày không chơi nổi” và “Lớp 11-8 bọn mày rõ nhỏ mọn”, thấy cảnh tượng này, cả hai cùng sững lại.

Chương Nhàn Tịnh trừng đôi mắt cáo tức giận định mắng Dụ Phồn chiếm mối của mình, thế nhưng khi ngẩng đầu lên, cô lại phát hiện ra dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt cụp xuống của Trần Cảnh Thâm dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Và dường như bàn tay hơi cuộn lại áp trên mặt hắn cũng chẳng nhe nanh múa vuốt như mọi ngày nữa.

Trần Cảnh Thâm nói: “Vậy được không?”

Vương Lộ An và Tả Khoan hẵng còn đương cơn bàng hoàng, ánh mắt nhìn Trần Cảnh Thâm cũng thêm phần kính nể.

Vừa rồi Trần Cảnh Thâm mới hôn lên lòng bàn tay đó sao?

Mẹ ơi đấy là đệm thịt của hổ!

Tả Khoan lẩm bẩm: “…Được.”

“Học sinh giỏi.” Vương Lộ An chân thành giơ ngón tay cái với hắn, “Cậu đúng là thế này.”

Trần Cảnh Thâm không để ý đến bọn họ, hắn buông cổ tay mình đang nắm xuống rồi thả lỏng ra, khàn giọng nói khẽ với người bên cạnh: “Cảm ơn.”

Dụ Phồn đột ngột sực tỉnh, cậu rút tay mình ra, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Mẹ nó, tôi… bảo cậu hôn tay à?”

“Thế hôn ở đâu?”

Dụ Phồn quay đầu sang với suy nghĩ vò ống tay áo mình thành một cục nhét vào trong miệng Trần Cảnh Thâm, ánh mắt quét tới vị trí phía dưới chóp mũi Trần Cảnh Thâm thì dừng.

Đệt…

“Này, rượu lên rồi.” Có nam sinh đứng ở rìa bàn hét to, “Có ai chơi xúc xắc nữa không? Hai đứa chơi, chúng ta làm một ván ra trò.”

“Tôi.”

Người nọ quay đầu nhìn Dụ Phồn, nhớ đến cảnh cậu đè đầu Tả Khoan khi nãy thì không khỏi gượng cười: “Anh Phồn, nãy chơi lâu vậy mà không mệt sao? Hay là cậu nghỉ một lát…”

“Không mệt.” Dụ Phồn bỗng đứng dậy, kéo cái ghế da đơn ở bên cạnh sang ngồi xuống, ngước mắt nhìn người đối diện, “Tả Khoan, ra đây tiếp tục.”

Tả Khoan vừa mới định nằm xuống nghỉ ngơi: “…”

“Mày, Vương Lộ An, cả học sinh giỏi lớp bọn mày nữa, ba đứa thay phiên nhau hành tao, có phải không chơi thì không chịu được không?” Cậu ta không kìm được hỏi.

“Tối nay lớp 11-8 bọn mày mấy người đến?” Dụ Phồn đập xúc xắc lên bàn tiệc, “Lên hết đây.”



Chưa đầy nửa tiếng, Dụ Phồn đã rót rượu cho cả đám lớp 11-8.

“Không được, không được rồi.” Học sinh thể dục lớp bọn họ xua tay, “Mẹ nó tôi thật sự không uống được nữa, tôi cũng rút bài thử thách được không?”

Dụ Phồn rộng lượng gật đầu, “Được.”

Tả Khoan ngồi bên cạnh học sinh thể dục giật mình đứng phắt dậy: “Vương Lộ An, đổi chỗ.”

“Không đổi.” Vương Lộ An cười cậu ta, “Cùng lắm thì hôn lòng bàn thôi chứ có gì mà lo…”

Dụ Phồn nhặt một viên xúc xắc lên ném thẳng qua, Vương Lộ An cười nắc nẻ bắt được.

Học sinh thể dục kia may mắn hơn Trần Cảnh Thâm, rút được tấm bài thử thách sang phòng kế bên hát Cao nguyên Thanh Tạng.

Đám nam sinh lập tức nhốn nháo, tất cả đều đứng dậy theo cậu ta sang phòng bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, căn phòng đã vắng đi hơn nửa.

Dụ Phồn không hứng thú gì với chuyện này, ngồi im trong phòng không nhúc nhích.

Cậu cầm ly rượu uống một ngụm, hai ngụm, đến ngụm thứ ba, cuối cùng cũng miễn cưỡng quay đầu sang xem.

Trần Cảnh Thâm ngồi rất yên tĩnh, lúc cậu quay đầu sang, như cảm nhận được, hắn hơi nhấc mí mắt.

Dụ Phồn phát hiện hình như Trần Cảnh Thâm ngồi hơi nghiêng.

Không chỉ nghiêng người, đầu cũng ngả sang một bên như không còn sức, rõ ràng là đã say mềm. Vài giây sau, cái đầu kia lại gục xuống một chút, dường như chỉ một lát nữa thôi là sẽ ngả lên vai Chương Nhàn Tịnh.

Chương Nhàn Tịnh mỉm cười ngồi thẳng người, xem chừng đã chuẩn bị sẵn sàng đón lấy đối phương.

Được lắm. Dụ phồn lười nhác thu ánh mắt về.

Trần Cảnh Thâm lại chúc đầu xuống thêm chút nữa. Chương Nhàn Tịnh ráng giữ thẳng vai, thầm nói trong lòng còn phải đợi bao lâu nữa, hay là cứ ấn thẳng đầu người kia xuống là được?

Cô nàng vừa cử động ngón tay, một bàn tay bỗng vươn tới túm lấy cổ áo Trần Cảnh Thâm kéo người ngồi lại ngay ngắn.

Dụ Phồn lạnh lùng giữ hắn, nghĩ thầm không uống được thì làm sao cứ nhất quyết phải ra vẻ như thế?

Không ngờ Trần Cảnh Thâm ngước mắt lên nhìn cậu, đưa tay níu góc áo cậu.

“Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, giọng khàn khàn, “Tôi không thoải mái.”



Hoàn thành trò điên khùng, đám nam sinh vừa xin lỗi vừa cười rời khỏi căn phòng cách vách.

“Đệt, cả đời này tôi sẽ không tới KTV này lần nào nữa!” Học sinh thể dục xấu hổ và tức giận đến mức cả cổ đỏ bừng.

Mọi người đang chuẩn bị trở về, cửa phòng bọn họ bỗng bị đẩy ra. Dụ Phồn đi ra từ bên trong, một tay dắt theo người, tay kia cầm cặp sách.

Vương Lộ An kinh ngạc nhìn cậu, không nhớ ra nổi lần cuối cùng nhìn thấy Dụ Phồn đeo cặp là khi nào.

“Cậu ta không chịu được nữa, tao đưa về trước.” Thấy cậu ta, Dụ Phồn lạnh nhạt nói.

“Ừm.” Vương Lộ An nói, “Đỡ thế có đi được không?”

“Được.”

Nói là như vậy, Vương Lộ An vẫn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ một lúc.

Sau đó cậu ta phát hiện ra mặc dù say, bước chân của học sinh giỏi rất vững, đi rất đều.

Vương Lộ An yên tâm quay trở về phòng.



Sau chín giờ là thời gian cao điểm trên sàn nhảy.

Mọi người ai nấy đều trang điểm xinh đẹp, bừng bừng nhập cuộc. Trong khi ấy, Dụ Phồn lại đỡ một kẻ bí tỉ ra ngoài, xị mặt ra vì ngại.

“Muốn nôn không?”

Trần Cảnh Thâm trầm mặc giây lát, đắn đo đáp: “Hơi hơi.”

“Nuốt xuống.”

“Ừm.”

Tuy nói thế, cuối cùng Dụ Phồn vẫn xách người quẹo vào nhà vệ sinh.

Cậu đứng bên ngoài đợi một lúc thì Trần Cảnh Thâm trở ra, không biết có nôn không nhưng mặt ướt đẫm nước, chắc là rửa mặt.

Cậu nhìn thoáng qua dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, hỏi: “Địa chỉ nhà cậu.”

Trần Cảnh Thâm: “Tôi không về nhà.”

Dụ Phồn gật đầu: “Thế muốn ngủ ở con phố nào?”

Tóc mái Trần Cảnh Thâm ướt nhèm bết trên trán.

Hắn nói: “Tôi bảo với người nhà là đi học phụ đạo, vẫn chưa tới giờ, không dám về.”

“…”

Năm phút sau, hai người vào cửa hàng tiện lợi 7-11 gần đó.

Cửa hàng tiện lợi mở cạnh KTV chẳng có mấy khách, phần lớn người vào đây để mua thuốc lá.

Dụ Phồn tìm chỗ có cửa sổ cho hắn ngồi dựa, thu xếp ổn thỏa cho cả người và cặp.

“Cậu học phụ đạo đến mấy giờ?”

Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Mười một giờ.”

“…” Dụ Phồn nhíu mày rất không kiên nhẫn.

Trần Cảnh Thâm sửa miệng: “Nhưng mười giờ đi được rồi, nhà tôi cách đây khá xa, một tiếng là vừa đẹp.”

“Xa mà còn đến đây?” Dụ Phồn nói, “Lại còn uống nhiều rượu như thế? Cậu biết chơi xúc xắc không mà uống rượu với Tả Khoan?”

Trần Cảnh Thâm thu ánh mắt về: “Cậu ấy bảo tôi đổi chỗ.”

“…”

“Tôi không muốn đổi.”

“…”

Dụ Phồn cụp mí mắt, xoay người bỏ đi.

“Đi đâu thế?” Trần Cảnh Thâm hỏi.

“Hút thuốc.”

Ra tới cửa, Dụ Phồn mới nhớ ra bao thuốc của mình làm gì còn điếu nào.

Cậu xoay người đi về phía quầy, vừa định trả tiền thì ánh mắt chạm phải mật ong bày bán trên mặt bàn bên cạnh.

Biết kinh doanh thật.

“Cho tôi một bao…” Dụ Phồn hơi ngừng lại, “Mật ong.”

Người bán hàng ngẩn ra: “Xin lỗi, mật ong chỗ chúng tôi chỉ bán theo bình.”

“Tôi biết.” Dụ Phồn bực bội nhíu mày, đặt tiền trên quầy, lí nhí nói không rõ, “Chỗ các anh… Có nước ấm và cốc không?”

Lúc Dụ Phồn trở về, Trần Cảnh Thâm đã nhắm nghiền mắt dựa vào cửa sổ.

Mí mắt Trần Cảnh Thâm hơi ửng hồng, có lẽ là do uống rượu; bả vai hắn hơi thả lỏng xuống, trên người có một vẻ mệt mỏi và lười biếng hiếm có.

Hôm nay sinh nhật, Vương Lộ An mua hẳn mấy chai rượu ngoại. Loại rượu này khi vừa mới uống thì không cảm thấy gì, nhưng tác dụng của nó chậm mà mạnh, có một lần Vương Lộ An uống xong, hôm sau phải xin nghỉ ở nhà ngủ suốt một ngày.

Dụ Phồn như một đứa ngốc cầm chiếc cốc nhựa, đưa tay chạm vai hắn: “Trần Cảnh Thâm.”

Không nhận được hồi đáp.

Ngoài kia xe cộ đông đúc, ánh đèn đỏ từ đuôi xe lia vào trong cửa hàng tiện lợi, nhất thời Dụ Phồn không phân biệt được áng đỏ trên khuôn mặt Trần Cảnh Thâm là phản ứng khi say hay do ánh đèn chiếu rọi.

Sao lại không trả lời, cậu ta sẽ không say đến mức xảy ra chuyện gì chứ?

Cậu ta như thế này mà về nhà liệu có bị phát hiện không?

Hay là cứ khiêng đến bệnh viện đi?

Dụ Phồn do dự, vô thức đưa tay lên, áp mu bàn tay lên mặt Trần Cảnh Thâm kiểm tra.

Cũng may, vẫn ấm, vẫn còn sống…

Trần Cảnh Thâm bỗng nhấc mắt lên nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm nhuốm màu cơn say dường như có vẻ thờ ơ hơn thường.

Dụ Phồn ngẩn người trước ánh nhìn của hắn, một lúc lâu sau mới tìm lại được âm thanh: “Khó chịu à? Có muốn đến bệnh viện không?”

Trần Cảnh Thâm không hé răng.

Dụ Phồn nhíu mày: “Nói chuyện…”

Trần Cảnh Thâm cụp mắt, hơi nghiêng đầu dồn một chút sức dán mặt lên mu bàn tay cậu.

Bàn tay chưa kịp thu về cứng đờ, thần kinh Dụ Phồn lập tức kéo căng.

“Cũng tạm.”

Không nói chuyện mấy phút, giọng Trần Cảnh Thâm vừa trầm vừa khàn, “Cho tôi dán một lúc sẽ không khó chịu nữa.”