Chương 21: Muốn lúc nào cũng được ngồi cạnh người mình yêu thầm.



Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, theo sau đó là cuối tuần.

Khi đến trường học và thứ hai, bầu không khí thoải mái trong lớp vẫn còn chưa phai nhạt.

Dụ Phồn vừa bước vào lớp đã bị “bắt lính”.

Đại hội thể thao lần này lớp giành hạng ba, các hạng mục lớn nhỏ giành được không ít giấy khen, Trang Phóng Cầm đến từ sáng sớm để dán hết đống đó lên trên bức tường phía sau phòng học.

Trang Phóng Cầm ngẩng đầu chỉ đạo: “Sang trái một chút… Trái quá rồi, nghiêng nghiêng tí… Rốt cuộc cậu có cảm nhận được sự cân bằng không vậy, cậu nhìn Trần Cảnh Thâm người ta dán thẳng thế kia cơ mà.”

Dụ Phồn đứng trên ghế cầm hai góc giấy khen, cảm thấy mình cứ như thằng ngu: “Thế sao cô không bảo cậu ta dán hết toàn bộ luôn đi?”

“Đây là giải thưởng mỗi người tự mình nhận được, đương nhiên cũng phải tự tay dán lên rồi.” Trang Phóng Cầm nói, “Có khi ba năm cấp ba cậu chỉ có một tấm giấy khen này thôi đấy, dán tử tế cho tôi, đừng làm hỏng!”

“…”

Dụ Phồn dán xong tấm giấy khen hạng nhì nhảy xa lại bị Trang Phóng Cầm đưa cho giấy khen hạng nhất chạy tiếp sức, bảo cậu tiện thì dán luôn.

Dụ Phồn điều chỉnh lại hàng chục lần theo ý cô, cuối cùng cũng dán được cho Trang Phóng Cầm hài lòng.

Cậu vừa định đi xuống thì nhìn thấy bên cạnh giấy khen chạy tiếp sức là giấy khen chạy 3000 met của Trần Cảnh Thâm.

Dụ Phồn dán đi dán lại cả buổi trời, giờ rảnh rỗi lại sinh nông nổi: “Tại sao hạng nhì lại được dán trên cùng với hạng nhất?”

Trang Phóng Cầm: “Tên người ta xuất hiện trên cùng một tờ bảng điểm với cậu cũng đâu có ghét bỏ cậu đâu.”

“…”

“Được rồi, mau xuống dưới đi.”

Lúc Dụ Phồn về chỗ ngồi, Trần Cảnh Thâm đang giảng đề cho một nam sinh khác.

Dụ Phồn không quen biết người này, chỉ nhớ là chuyển tới đây cùng với Trần Cảnh Thâm, từ trước tới nay chưa nói chuyện qua bao giờ.

Dụ Phồn đi tới, còn chưa kịp mở miệng, Trần Cảnh Thâm đã đứng dậy nhường đường cho cậu.

Ngô Tư đến hỏi bài lén ngẩng đầu nhìn học sinh hư thành thạo ném điện thoại vào ngăn bàn, thành thạo trải áo đồng phục lên mặt bàn, thành thạo nằm sấp xuống ngủ.

Từ cấp hai lên cấp ba cậu ta đều học trong lớp mũi nhọn, thành thật mà nói, rất hiếm khi nhìn thấy học sinh như thế này. Lên lớp thì ngủ gục, đốp chát với giáo viên, đôi khi cậu ta còn đυ.ng phải bọn họ hút thuốc trong nhà vệ sinh.

Cậu ta hơi sợ Dụ Phồn, cũng cảm thấy khá mới lạ.

“Đã hiểu chưa?” Trần Cảnh Thâm ngước lên nhìn theo tầm mắt của đối phương, lạnh nhạt hỏi.

“À.” Ngô Tư lập tức hoàn hồn, “Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn học sinh giỏi!”

“Thật ra tớ còn một câu không rõ lắm, nhưng sắp vào giờ tự học buổi sáng rồi…” Ngô Tư cười, ngẩng đầu chân thành nói, “Nếu chúng ta vẫn còn ngồi cùng bàn thì tốt biết mấy.”

Trần Cảnh Thâm đóng nắp bút lại, mặt không cảm xúc nhìn thẳng cậu ta.

Chỉ trong nháy mắt ấy, Ngô Tư cảm tưởng trên mặt hắn viết “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì biến.”

Vì vậy cậu ta biết điều ôm quyển đề đứng dậy: “Cảm ơn học sinh giỏi, tớ về chỗ đây.”

Đến tiết toán, Trang Phóng Cầm đứng trên bục giảng thông báo tuần sau thi giữa kì.

Cả lớp lại thảm thiết rêи ɾỉ.

“Sao nhanh vậy ——”

“Gì mà đã thi rồi…”

“Cái gì? Không phải mới hôm qua bọn em vừa khai giảng ạ? Đã lại thi giữa kì rồi?” Giọng Vương Lộ An nghe vang nhất.

Cô bẻ viên phấn viết thành hai nửa, một nửa ném Vương Lộ An, nửa còn lại ném tới cái đầu đang nằm bò ra bàn hàng phía sau.

Đợi Dụ Phồn nhỏm dậy với hai mắt còn nhắm và vẻ mặt hết sức khó chịu, cô mới nói tiếp.

“Kêu cái gì mà kêu? Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, đợi đến khi các cô các cậu lên lớp mười hai, một tháng thi ít nhất hai lần.” Trang Phóng Cầm chỉ lên tường, “Nhưng mà mọi người cũng đừng nản lòng. Các em nghĩ lại mà xem, đại hội thể thao các em có thể từ hạng nhất đếm ngược vượt lên hạng ba, chẳng lẽ kì thi giữa kì lại không làm được sao?”

Học sinh trong lớp trầm mặc chốc lát.

Vương Lộ An: “Cầm, em nói cô nghe thế này, đại hội thể thao Dụ Phồn có thể lấy hạng nhất hạng hai, nhưng kì thi thì cô có thể trông đợi gì vào cậu ấy chứ?”

Trang Phóng Cầm: “…”

Dụ Phồn nhắm mắt không nói, cũng chẳng hề có ý định phản bác.

Chương Nhàn Tịnh chống cằm: “Cô à, điểm trung bình thi cuối năm lớp mình cũng đâu có đứng thứ nhất từ dưới lên.”

“Thế là thứ mấy?” Ngô Tư không nhịn được hỏi.

“Thứ ba từ dưới lên.”

Tầm mắt Ngô Tư tối sầm.

“Được rồi, tóm lại là chuyện này như vậy nhé. Trước đây tôi đã nhắc các em sau khi thi sẽ có buổi họp phụ huynh, các em tự mà cân nhắc vấn đề này.” Trang Phóng Cầm nói, “Còn nữa, về chỗ ngồi…”

“Có không ít bạn có ý kiến với chỗ ngồi hiện tại, thậm chí một số phụ huynh cũng tới phản ánh với tôi. Vậy nên lần này, sau khi thi giữa kì xong, tôi sẽ có một số điều chỉnh nho nhỏ về vị trí ngồi dựa vào sự thay đổi của điểm số.”

“Cuối cùng, bạn học nào đó —— Dụ Phồn, mở hai mắt ra cho tôi… Nếu bạn học nào đó vẫn không chịu cầu tiến, ngay cả trắc nghiệm cũng không thèm làm, vậy thì tôi cũng chỉ có thể xách bạn đó lên trên bục giảng ngồi một mình bên cạnh.

Nhắc tên nhưng cũng không hẳn là nhắc tên.

Vừa tan học, Vương Lộ An lập tức chạy vọt tới.

“Mẹ nó, tao dám khẳng định,” Cậu ta nhỏ giọng, quét mắt nhìn lớp phó kỉ luật một cách đầy oán hận, “trong số những người đến tìm Phóng Cầm xin đổi chỗ, chắc chắn có bạn cùng bàn của tao!”

Chương Nhàn Tịnh: “Không trách người ta được, ai bảo ngày nào đến lớp mày cũng ngủ.”

“Thế thì làm sao? Tao đâu có làm phiền cậu ta, hơn nữa ngày nào Dụ Phồn đi học cũng ngủ đấy thôi, học sinh giỏi ý kiến bao giờ chưa?” Vương Lộ An hất cằm, “Đúng không, học sinh giỏi?”

Không nhận được câu trả lời.

Vương Lộ An quay đầu, thấy Trần Cảnh Thâm đang rũ mắt làm bài.

Hắn cầm bút ở đốt ngón tay, khóe môi lạnh lùng mím chặt, khuôn mặt sắc bén càng trở nên lạnh lẽo mỗi khi im lặng.

“Này mà giống nhau được à, Dụ Phồn ngủ có ngáy đâu.” Chương Nhàn Tịnh vén mấy lọn tóc, “Vả lại, chẳng lẽ mày muốn ngồi cạnh lớp phó kỉ luật?”

“Tao muốn cái rắm, tần suất tên tao xuất hiện trong sổ kỉ luật của cậu ta còn cao hơn cả Dụ Phồn, tao chỉ ước được cách xa cậu ta ra một chút —— Nhưng cậu ta cũng không thể chủ động xin đổi chỗ với giáo viên được, như thế làm tao mất mặt biết bao.”

Chương Nhàn Tịnh tặng cậu ta một ánh mắt xem thường.

Nhớ ra gì đó, cô bỗng chọc chọc bạn cùng bàn của mình: “Kha Đình, vừa nãy cô bảo có phụ huynh học sinh cũng yêu cầu đổi chỗ, không phải là mẹ cậu đấy chứ? Từ học kì một mẹ cậu đã không thích cho cậu ngồi cạnh tớ rồi, huhu.”

Kha Đình hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ thất thần, nhỏ nhẹ trả lời: “Không phải, tớ bảo mẹ học kì này bọn mình không ngồi cạnh nhau.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Vương Lộ An: “…”

Tốt chỗ nào??

Chương Nhàn Tịnh hài lòng, cô nàng nhìn về phía người từ nãy đến giờ không hé răng một lời: “Dụ Phồn, mày tính sao?”

Dụ Phồn dựa người lên ghế, nghe vậy thì ngước lên: “Cái gì?”

“Mày không nghe Phóng Cầm nói à? Lần này thi không tốt nữa thì dọn lên bục giảng mà ngồi.”

Cạch. Dụ Phồn nghe tiếng bạn cùng bàn cậu nhẹ nhàng đặt bút lên mặt bàn.

Dụ Phồn định nói dọa thế thôi, không biết Phóng Cầm đã nói muốn cho cậu lên bục giảng ngồi không biết bao nhiêu lần, hai năm rồi cậu vẫn còn ngồi ở bàn hai người với bạn cùng lớp.

Trang Phóng Cầm không thích đặc biệt hóa học sinh nào.

Nhưng lời nói đến miệng, cậu lại nuốt trở về.

Dụ Phồn ngẩng đầu nhìn ra chỗ bục giảng.

Vương Lộ An: “Nhìn gì đấy?”

Dụ Phồn: “Xem xem tầm nhìn chỗ bục giảng có đẹp không.”

“…”

Người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy làm phát ra tiếng bàn ghế, Dụ Phồn theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.

Cậu chỉ nhìn được nửa bên mặt của Trần Cảnh Thâm. Trần Cảnh Thâm buông bút đứng dậy, ra khỏi phòng học mà không nói một lời.

Kể cũng thật thần kì.

Rõ ràng vẻ mặt khi nãy của Trần Cảnh Thâm chẳng khác gì ngày thường, thế nhưng Dụ Phồn lại cảm nhận được một cách rất kì diệu rằng tâm trạng hắn đang không tốt.

“Nhưng ngồi trên thì chơi điện thoại bất tiện lắm… Dụ Phồn?” Vương Lộ An gọi, “Mày nhìn cái gì thế?”

Dụ Phồn quay đầu về: “Không có gì.”

Đến khi chuông tan học reo, Trần Cảnh Thâm mới trở về.

Dụ Phồn vừa mới công – khai – bày – tỏ – không – muốn – ngồi – cùng – bàn với hắn nhướng mày.

Xị mặt cho ai xem?

Giáo viên ngữ văn đứng trên bục đang giảng về tác phẩm văn cổ. Giọng cô nhẹ nhàng, âm điệu rất chậm, cực kì ru ngủ.

Dụ Phồn vừa bị Trang Phóng Cầm gắt suốt nửa tiết học nhanh chóng thả lỏng đầu óc.

Cậu hơi dịch ghế ra sau, nằm bò người ra bàn, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã lại tràn về.



Lúc sắp ngủ, bả vai cậu bỗng nhiên bị đυ.ng phải.

Dụ Phồn ngủ rất nông, gần như ngẩng phắt đầu dậy khỏi khuỷu tay theo phản xạ có điều kiện. Tóc trên trán rối tung vểnh ra trước, cậu nhíu mày híp mắt nhìn về phía cú đυ.ng khi nãy.

Trần Cảnh Thâm ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay khoanh trên mặt bàn hơi chệch qua đường ngăn đôi bàn học.

Cứ như không hề cảm nhận được ánh mắt của Dụ Phồn, hắn vẫn cúi đầu ghi chép.

Vô tình sao?

Người này tay dài chân dài, đôi khi cũng không phải là không thể huých vào.

Dụ Phồn cố nhịn, dụi mắt nằm ra bàn lần nữa.

Hai phút sau, tiếng bình nước rơi xuống đất lại kéo Dụ Phồn trở về từ không gian bên ngoài.

Cậu ngẩng đầu hé một con mắt, nhìn thấy bạn cùng bàn của mình cúi người nhặt bình nước đặt lại lên bàn.

“…”

Lát mấy phút sau.

Dụ Phồn ngẩng đầu lên sau tiếng vang trầm nặng, nghiến răng nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm mở cuốn bách khoa toàn thư chú thích tác phẩm văn cổ còn dày hơn cả viên gạch, gạch một nội dung trọng tâm trên sách mà không hề ngước lên nhìn.

Cơn buồn ngủ của Dụ Phồn chạy tót tới tận Tây Ban Nha.

Mẹ nó tôi không đánh cậu hoàn toàn là vì giữ thể diện cho giáo viên ngữ văn.

Dụ Phồn xoa xoa mặt, ngồi thẳng dậy với vẻ mặt nặng nề. Cậu lấy điện thoại mở rắn săn mồi ra chơi, coi con rắn của người chơi khác là Trần Cảnh Thâm mà ăn mất.

Cậu vừa mới ăn một “Trần Cảnh Thâm” cực kì dài, ánh mắt thoáng nhìn sang người bên cạnh xách “viên gạch” lên, trông có vẻ là định nhét lại vào trong ngăn kéo. Trên đường vận chuyển, viên gạch “vô tình” đυ.ng phải quyển sách giáo khoa văn mà Dụ Phồn vừa mới dựng lên để chắn.

Sách giáo khoa rơi xuống vang lên tiếng động, đập vào điện thoại của cậu một cách chuẩn xác. Dụ Phồn cầm không chắc, bộp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Dụ Phồn: “…”

Tiếng động không nhỏ, cả lớp quay lại nhìn.

Giáo viên ngữ văn đang viết bảng chậm rãi quay người, hàng mày liễu khẽ nhíu lại, vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn bực.

“Cô cho rằng việc tính mình tốt không phải là lí do cho các em ngày càng táo tợn.” Cô nói, “Bàn thứ hai từ dưới lên phía cuối tổ một, bạn học Dụ, bạn học Trần, mời hai em cầm sách giáo khoa lên trên bảng đứng.”

Dụ Phồn: “…”

Vương Lộ An đang định đợi người anh em đi qua chỗ mình thì trêu mấy câu, song vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt như đưa đám của người kia, cậu ta lập tức khóa miệng.

Nhìn hai người bọn họ đứng vào chỗ rồi, giáo viên ngữ văn mới hài lòng quay đầu tiếp tục viết bảng.

Dụ Phồn cầm sách giáo khoa, nhắm mắt lại, tự nhủ thầm với lòng mình gϊếŧ người là phạm pháp ——

“Sai trang rồi.” Người bên cạnh nói một câu, “Cô đang giảng ở trang 47.”

“Trần Cảnh Thâm.” Dụ Phồn nghiến răng, “Tan học cậu đến nhà vệ sinh một chuyến với tôi.”

Trần Cảnh Thâm: “Cậu mở trang 47 đi rồi tôi theo cậu đến nhà vệ sinh.”

“…”

Trần Cảnh Thâm nói: “Môn toán không có gốc thì hơi khó, nhưng ngữ văn dạy những bài mới, có lẽ là nghe hiểu được.”

Dụ Phồn khó hiểu nhíu mày: “Trần Cảnh Thâm, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”

Trần Cảnh Thâm đáp: “Muốn lúc nào cũng được ngồi cạnh người mình yêu thầm.”

“…”

Bên cạnh không còn tiếng gì.

Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt gϊếŧ người cùng vành tai đỏ bừng của Dụ Phồn.

“Sao vậy?” Trần Cảnh Thâm nói, “Lần này tôi chưa nói thích cậu mà.”

“…”

Dụ Phồn nhìn chằm chằm bài văn cổ trước mặt, nắm thật chặt quyển sách giáo khoa ngữ văn.

Mẹ nó.

Không một ngày nào cậu chịu nổi.

Ngày mai thi giữa kì luôn được không?