Chương 20: Không được cười.

Dụ Phồn vừa vào cấp ba đã ném đồ ăn lên người người khác, lần ném ấy vang thành danh.

Lần này cậu chạy tiếp sức 400 met quá đẹp trai, lại hot rần rần gây nên một trận náo động ầm ĩ.

Vì vậy, ngày đại hội thể thao thứ hai, khi cậu trùm áo khoác lên đầu bước vào sân thể dục, hơn một nửa số người trên sân đều đang nhìn theo.

Cậu không ngẩng lên lấy một lần, mặt không cảm xúc đi thẳng đến khán đài lớp mình.

Đại hội thể thao ở trường bọn họ cứ hai tiếng lại có người tới kiểm tra, người không tham gia thi đấu cũng phải lên khán đài ngồi.

Hôm nay trao giải và chụp ảnh, chỗ ngồi trên khán đài cũng phải xếp theo chiều cao.

Thấy cậu, Vương Lộ An vui vẻ: “Dụ Phồn, mày làm trộm đấy à? Không nóng sao?”

“Nắng.” Dụ Phồn đáp lời ít ý nhiều.

Thực ra cậu cũng không sợ nắng, chủ yếu là mắt tiếp xúc với ánh sáng lâu quá khó mà ngủ được.

Hôm nay ít hạng mục, trên khán đài rất đông người, ngồi khá chật chội.

Dụ Phồn vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của nước giặt quần áo, có lẽ là thêm hương bạc hà nên khi ngửi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khá tươi mát.

Cậu không nhịn được liếc mắt sang bên cạnh.

Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau tường, vì không gian chật hẹp nên đôi chân dài của hắn cam chịu gập cong lại hơn nửa, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Tả Khoan lại chen ngồi cạnh Vương Lộ An, đội mũ lưỡi trai trên đầu. Thấy Dụ Phồn tới, cậu ta hơi khom người, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mình đã đau đáu cả đêm: “Dụ Phồn, có phải trước đây mày từng tập luyện rồi không? Hôm qua mày chạy mẹ nó nhanh vãi.”

Dụ Phồn lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lấy nhà cậu là điểm bắt đầu, tất cả những con đường đông tây nam bắc không biết cậu đã chạy qua bao nhiêu lần.

Chạy suốt hai năm, nếu bị đuổi kịp sẽ ăn đánh, đổi lại là ai cũng có thể rèn thành.

“Tao bảo mà… Học sinh thể dục lớp tao cũng đều vì mày mà tự ti đấy.”

Dụ Phồn nhíu mày: “Sao mày lại ở lớp bọn tao, về đi, chật chội chết được.”

“Xùy xùy xùy.” Tả Khoan đưa tay ra hiệu với cậu, “Tao bị tịch thu điện thoại rồi, sang đây xem chung với Vương Lộ An. Mày cứ ngủ đi, bọn này không làm phiền đâu.”

Nhiều hơn một người hay ít hơn một người cũng thế, đều phải ngồi chen nhau để ngủ.

Dụ Phồn cố kìm cơn nóng, trùm áo khoác lên mặt dựa người vào tường nhắm mắt.

Trần Cảnh Thâm đang đọc tin nhắn trên điện thoại.

[Mẹ: Dì bảo hôm nay con đến trường à?]

[Mẹ: Không phải mẹ đã nói rồi sao, nếu con không tham gia hạng mục vận động nào thì xin phép giáo viên nghỉ đi, ở nhà mà tự học. Con đi cũng chỉ làm lãng phí thời gian vô duyên vô cớ thôi.]

Trần Cảnh Thâm cụp mi mắt trầm mặc giây lát, mở bàn phím lên vừa gõ được hai chữ, bả vai chợt trĩu xuống.

Hắn ngẩn ra, gục đầu xuống, nhìn thấy một chiếc áo khoác đồng phục nhàu nhĩ.

Cái đầu được trùm kín bởi áo khoác đang tự động tìm một vị trí dễ chịu cho mình, sau khi ghé lại gần còn hơi dịch lên cọ cọ.

Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm đầu người này giây lát, sau đó quyết định khóa màn hình điện thoại ném thẳng vào trong cặp sách bên cạnh, dịch bả vai xuống cho người bên cạnh ngủ thoải mái hơn.

Khi Ngô Tư cầm quyển đề quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy trọn cảnh này.

Có một bài tập tính mãi mà không ra được đầu mối, giờ này Trang Phóng Cầm lại đang đi tham gia hạng mục tiếp sức dành cho giáo viên, sau khi nghĩ ngợi, cậu ta quyết định xin học sinh giỏi giúp đỡ một chút.

Cậu ta nhìn thấy hai nam sinh đang ngồi sát bên nhau. Trần Cảnh Thâm ngồi hơi còng lưng nhưng trông hắn lại vô cùng thoải mái, người còn lại gần như rạp hẳn cả người lên vai Trần Cảnh Thâm, trên đầu đang trùm áo khoác đồng phục ——

Nhất thời, cậu ta chợt cảm thấy hình ảnh này giống như cảnh tượng trong hôn lễ của người xưa, đôi vợ chồng mới cưới kề cạnh trên giường hỉ.

Ngô Tư đang mải nghĩ, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt Trần Cảnh Thâm.

Chỉ thấy đối phương liếc cậu ta một cái với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn thoáng qua quyển đề trong tay.

Sau đó lạnh lùng đánh ánh mắt đi.

“…” Ngô Tư ôm sách bài tập ngồi trở về.

Giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho cậu ta biết, hiện tại học sinh giỏi cũng không muốn giảng bài cho cậu ta.



Dụ Phồn bị đánh thức bởi mấy tiếng cười da^ʍ.

Cậu bực bội, vừa cử động đầu liền cảm thấy cả người mình xiêu vẹo, cảm giác suýt rơi xuống khiến lòng cậu giật thót ——

Một bàn tay kịp thời đỡ trán nâng cậu về lại chỗ cũ.

Dụ Phồn kéo áo khoác xuống, khi ngước mắt lên đối diện với một đường hàm sắc bén, đầu óc cậu hãy còn mơ màng.

Cảm nhận được sự chuyển động, chủ nhân của đường hàm ấy cúi đầu xuống đối mặt với cậu.

Dụ Phồn không quay được đầu, cậu nhìn chằm chằm hàng mi của Trần Cảnh Thâm giây lát: “Cậu cười đấy à?”

Trần Cảnh Thâm đáp: “Không phải.”

Mẹ nó, sao người này nói chuyện cậu lại có cảm giác người mình rung rung.

Dụ Phồn nhíu mày: “Sao cậu lại ngồi gần tôi vậy?”

“Chắc là bởi vì,” Trần Cảnh Thâm nói, “cậu đang dựa lên vai tôi?”

“…”

Dụ Phồn nheo mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Đệt.

Cậu ôm lấy áo khoác đồng phục, bật người ngồi thẳng dậy.

Đồng phục bị kéo nhăn, đầu tóc cậu rối bù, nhìn từ trên xuống dưới người trông hơi đần.

“Sao cậu không gọi tôi dậy?”

“Gọi rồi.” Sắc mặt Trần Cảnh Thâm không hề thay đổi, “Cậu bảo tôi câm miệng, nếu không sẽ đánh tôi.”

“…”

Dụ Phồn cảm thấy đây là lời mà bản thân mình rất có khả năng nói ra.

Cậu đuối lý dựa người ra sau tường dụi mắt.

Bên cạnh lại truyền đến tiếng người. Dụ Phồn không thể chịu được nữa, quay đầu: “Bọn mày cười cái rắm gì?”

Vương Lộ An hoảng sợ: “Làm ồn đến mày à?”

“Đệt, toàn là Vương Lộ An cười.” Tả Khoan nói, “Bọn tao đang xem phát sóng trực tiếp.”

Hai người che áo khoác trên tay xem cả buổi sáng.

Dụ Phồn không quan tâm bọn họ, cậu giơ tay vò tóc, ánh mắt quét sang người bên cạnh.

Trần Cảnh Thâm đã quay trở lại dáng ngồi cũ, đang cầm điện thoại chơi Sudoku.

Thấy cậu dậy, Vương Lộ An đưa điện thoại ra trước mặt cậu.

“Dụ Phồn, mẹ buồn cười vãi, vừa nãy tao dùng tài khoản trên phòng phát sóng trực tiếp của Tả Khoan để xem livestream, thằng này ngon, tất cả tài khoản nó theo dõi đều là nữ streamer. Tao bấm bừa vào một phòng, mày nhìn cỡ nó này…”

Dụ Phồn nhìn thoáng qua liền lập tức nhíu mày, đang định bảo cậu ta bỏ ra.

Tả Khoan đỏ mặt mắng: “Lũ chó, chẳng lẽ bọn mày không xem nữ streamer chắc?”

“Đương nhiên là tao không xem nhiều như mày.” Vương Lộ An nói, “Dụ Phồn thì càng khỏi nói, cậu ấy căn bản không ——”

Bỗng Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên khỏi Sudoku, hắn nhìn về phía này với vẻ mặt không cảm xúc.

Dụ Phồn khựng lại vì bị nhìn chằm chằm, chỉ trong giây lát, cậu đột nhiên nhớ ra câu khoe mẽ mà lần trước cậu lên giọng, lời nói đến đầu môi lập tức quay ngoắt.

Dụ Phồn: “Tao có xem.”

Vương Lộ An: “?”

Dụ Phồn dựa người vào tường, nhấn mạnh lại: “Tao cực kì thích xem.”

Vương Lộ An: “…”

Tả Khoan cũng ngẩn người: “Thật, thật à? Không nhìn ra đấy.”

“Streamer này nhảy đẹp đấy.” Dụ Phồn lấy điện thoại ra, “Tên là gì? Để tao theo dõi.”

Tả Khoan: “Yêu, Yêu Ni…”

Dụ Phồn ừ một tiếng, lướt ngón tay tìm kiếm tên streamer này. Sau khi nghĩ ngợi, cậu còn cố ý ngồi thẳng người hơi thấp điện thoại xuống.

Sau đó ấn theo dõi.

Một pop-up thình lình nhảy xổ ra ——

[Ting ~ Theo dõi thành công! Yêu Ni đã trở thành người thứ 132 bạn theo dõi, cũng là nữ streamer xinh đẹp thứ 2 bạn theo dõi! Nhấn vào đây để tìm thêm nhiều nữ streamer xinh đẹp hơn nữa nhé! →]

Dụ Phồn: “…?”

Hả?

Cái này?

Cái này là thứ khỉ gì vậy???

Lần trước theo dõi đâu có thấy đâu!!!

Dụ Phồn cầm điện thoại đóng băng tại chỗ.

Tả Khoan ngó đầu lại xem cũng ngẩn tò te: “Người anh em, theo dõi 132 người mà chỉ có hai nữ streamer, mày đùa tao…”

“Còn một người nữa là ai vậy?” Vương Lộ An vừa nói vừa thò tay bấm vào danh sách theo dõi của Dụ Phồn.

Tên nữ streamer lần trước cậu theo dõi trong tiệm net nhảy ra.

“Đệt, này mà tính là nữ streamer à.” Tả Khoan nói, “Cô nàng này chỉ chơi game không, không hát không nhảy, nói chuyện với bạn bè hay fan còn xưng anh gọi em, đàn ông đích thức ai lại xem cổ.”

Dụ Phồn: “.”

Vương Lộ An hoàn hồn: “Cũng đúng. Tao đã bảo mà, mày xem nữ streamer từ khi nào vậy? Lần trước bọn mình ở tiệm net, thằng máy bên cạnh vừa bật xem nữ streamer nhảy múa mày liền đứng lên đổi máy luôn còn gì?”

“Tao không…”

Như nhớ ra gì đó, Vương Lộ An nói tiếp với Tả Khoan: “Còn một lần nữa, cậu ấy vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp, nữ streamer đó đọc ID của cậu ấy một lần rồi gọi cậu ấy là “anh ơi”, ghê, người anh em của tôi thẳng tay tắt máy luôn cơ.”

“…”

Dụ Phồn đang cân nhắc về tính khả thi của việc đá cả hai người kia xuống, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười ngắn ngủi.

?

Trần Cảnh Thâm cười cái rắm gì?

“Cậu ——” Dụ Phồn thẹn quá hóa giận quay đầu lại, trong đầu nghĩ ra vô số câu để nói, thế nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, ngọn lửa trong cậu tắt vụt.

Môi Trần Cảnh Thâm rất mỏng, khóe miệng chỉ cong lên một mức độ rất nhẹ, lúc không cười trông có vẻ lạnh lùng, cười lên rồi… vẫn thấy lạnh lùng, tựa như tuyết mịn dưới trời nắng.

Ánh mắt đen sâu thẳm quét qua từ đuôi mắt đang lẳng lặng nhìn cậu.

Không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ không, Dụ Phồn vừa mở miệng đã đứng hình.

Trần Cảnh Thâm vẫn đợi cậu: “Ừm?”

Dụ Phồn: “…Không được cười.”

Trần Cảnh Thâm đáp: “Được.”

Vừa dứt lời, Cao Thạch đứng dưới bậc thang gọi Trần Cảnh Thâm đi nhận giải thưởng chạy 3000 met hôm qua.

Người đi rồi, Dụ Phồn ngồi xuống chốc lát, sau đó lại im lặng nằm lại.

“Dụ Phồn, nhân lúc Phóng Cầm đang không ở đây, ra căn tin mua gì ăn không?” Vương Lộ An hỏi.

“Không đi.”

“Mày chưa ngủ đủ à? Trông thiếu sức sống thế.”

Dụ Phồn không quan tâm tới cậu ta.

Đến khi từ góc độ trên khán đài không còn nhìn thấy Trần Cảnh Thâm nữa, Dụ Phồn mới nâng mu bàn tay lên chắn trước mắt.

Chậc…

Vừa nãy không phát huy tốt rồi.