- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Tan Học Đợi Tôi
- Chương 2: Gây sự đúng không?
Tan Học Đợi Tôi
Chương 2: Gây sự đúng không?
Giờ phút này, tất cả học sinh đi qua đi lại xung quanh vừa không dám dừng chân sợ bị dính líu lại vừa muốn hóng hớt.
Có học sinh làm đề đến ngu người tự động hiểu trong đầu lời nói của Dụ Phồn có nghĩa đại khái là “Thử nhìn thêm lần nữa đi, xem tao có móc luôn con mắt mày xuống không.”
Hai nữ sinh bị kẹp ở giữa liếc nhau, lập tức quyết định bỏ chạy.
Nhưng nam sinh đằng sau đã di chuyển trước cả hai người.
Hắn giơ tay lên, cụp ngón cái giữ lấy một bên đai cặp, bình tĩnh đi về phía Dụ Phồn dưới ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi của mọi người.
Dụ Phồn cũng nhìn chằm chằm hắn không tỏ vẻ gì, thấy hắn đi tới thì từ từ đứng dậy ——
“Tan học không về nhà mà xúm xít ở đây làm cái gì?!”
Một giọng nói sang sảng phá vỡ cuộc gặp gỡ hiện tại.
Dụ Phồn hơi giật mí mắt, nghiêng đầu quét mắt ra đằng sau nam sinh kia, còn chưa thấy người đã bắt gặp một cái Địa Trung Hải(*) bóng loáng.
(*) Địa Trung Hải: Ý chỉ đầu hói.
“…” Khí thế vừa mới căng như dây đàn lập tức tan biến, cậu lười biếng lại ngồi trở về.
Hiển nhiên người nọ cũng nhận ra giọng nói này, dừng chân lại.
Một người đàn ông trung niên dáng người ục ịch xách trên tay cặp táp màu xanh biển đi ra từ cổng trường, vừa đi vừa trừng mắt nhìn đám học sinh đang hóng hớt, chỉ trong chớp mắt, mọi người xung quanh đã giải tán bằng sạch.
Người vừa đến là trưởng ban giáo vụ(*) của trường bọn họ, nhìn thấy kẻ gây nên cuộc xôn xao, ông nhướng mày: “Dụ Phồn? Sao lại là cậu nữa! Hôm nay còn chưa khai giảng, cậu đến trường làm gì?”
(*) Trưởng ban giáo vụ: Người phụ trách thực hiện các yêu cầu quản lý giảng dạy thường xuyên, chuẩn bị kế hoạch giảng dạy của trường theo chương trình chính thức và các yêu cầu liên quan, phân chia các lớp học, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ dạy học và nâng cao chất lượng dạy học.
Dụ Phồn nghiêng đầu ra trước nhìn thoáng qua tiệm trà sữa rồi lại nhìn về phía ông: “Cửa tiệm này là của nhà trường ạ?”
“…” Thầy trưởng ban giáo vụ khựng lại mất hai giây, sau khi nhìn rõ mặt cậu thì lại trợn trừng mắt, “Còn cái mặt cậu làm sao thế kia? Lại đi đánh nhau với người ta đúng không?”
“Em bị ngã.”
“Cậu đừng có lừa tôi, ngã ở đâu mà thành thế này được?”
Dụ Phồn suy nghĩ một chút: “Không xa lắm, em đưa thầy đi xem nhé?”
Thầy trưởng ban giáo vụ hít sâu một hơi.
Sau một kì nghỉ dài và vừa qua một năm tốt đẹp, ông đã sắp quên mất cảm giác bị Dụ Phồn chọc điên tới mức đau tim.
“Cậu chờ đấy, ngày mai khai giảng tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp cậu.”
Ông chỉ vào Dụ Phồn nói hết câu rồi mới quay sang nhìn một học sinh khác đứng bên cạnh mình.
Chỉ trong nháy mắt, Dụ Phồn đã ngỡ rằng mình đang xem kịch lật mặt Tứ Xuyên.
“Cảnh Thâm, chuẩn bị về à?” Thầy trưởng ban giáo vụ cười rất ân cần.
Dụ Phồn nhìn bạn học trông rất thiếu đánh kia cuối cùng cũng rời mắt khỏi mặt mình, hắn cụp mắt xuống trả lời bằng giọng điệu chẳng có cảm xúc: “Vâng.”
Trưởng ban giáo vụ vỗ vai hắn: “Khoan đi vội, đúng lúc thầy có việc tìm em, em về trường với thầy một chuyến.”
Nói xong, khi lại nhìn qua cậu, trưởng ban giáo vụ nhíu mày: “Còn cậu! Không có việc gì thì mau về nhà đi, đừng có làm loạn khắp nơi như mấy tên côn đồ thế nữa!”
Dụ Phồn giơ tay vẫy hai cái lấy lệ tạm biệt thầy trưởng ban giáo vụ.
Học sinh xung quanh: “…”
Thầy nhìn xem hiện tại cậu ta có chỗ nào không giống côn đồ?
Nhìn theo thầy trưởng ban giáo vụ rời đi, Dụ Phồn đang chuẩn bị quay đầu về thì người đi bên cạnh theo thầy về trường học đột nhiên xoay người lại.
Dụ Phồn nhướng mày, cánh tay vừa buông xuống lại giơ lên lần nữa, hào phóng tặng hắn ngón tay giữa thân thiện.
Đó là những gì Vương Lộ An nhìn thấy khi quay về.
Vương Lộ An thở hồng hộc đặt hộp đóng gói lên mặt bàn, lo lắng hỏi: “Sao Hổ Béo lại ra đây? Không phải tới bắt mày đấy chứ? Hai người nói chuyện gì thế?”
Thầy trưởng ban giáo vụ tên là Hồ Bàng, Vương Lộ An thường lén gọi ông là Hổ Béo.
(*) Hồ Bàng (胡庞/Hú páng) – Hổ Béo (胖虎/Pàng hǔ)
“Chào hỏi.” Dụ Phồn liếc cậu ta một cái, “Mày chạy làm gì? Quỵt tiền à?”
Vương Lộ An thở phào một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Vừa nãy ở bên kia đường tao thấy mày sắp đánh nhau đến nơi rồi, lại chẳng chạy nhanh à? Này, vừa nãy ai chọc phải mày thế? Có cây chắn mất nên tao không nhìn rõ…”
Vương Lộ An vừa nói vừa nhòm về phía cổng trường, chỉ bắt được một bóng hình lướt thoáng qua.
Cậu ta ngẩn tò te, bật thốt: “Trần Cảnh Thâm?”
Dụ Phồn: “Mày quen à?”
“Không phải học sinh lớp 11-1 sao…” Vương Lộ An ngừng lại, “Mày không biết cậu ấy á?”
Nhận thấy ánh mắt như đứa ngốc của Dụ Phồn, Vương Lộ An mới nhớ ra người anh em của cậu ta dù đã ở trong một lớp học ba kỳ rồi, e là ngay cả tên bạn cùng lớp cũng không nhớ hết.
Nhưng mà ——
“Mày còn nhớ cái vụ đọc kiểm điểm sáu lần trước toàn trường hồi học kì một không?”
Dụ Phồn trầm mặc: “Không nhớ rõ.”
“Vậy mày nhớ lại đi.” Vương Lộ An nói, “Mỗi một lần mày đọc bản kiểm điểm xong đi xuống là đến phiên cậu ấy lên sân khấu phát biểu nhận thưởng.”
“…”
Đâu ra lắm phần thưởng mà nhận vậy?
“Còn cả cái bảng xếp hạng thành tích trong khối nữa, lần nào tên cậu ấy cũng đứng thứ nhất…. À, mày không biết chuyện này là bình thường, mày cũng đâu có xem mấy thứ đó bao giờ.”
Ồ, học sinh xuất sắc.
Dụ Phồn hiểu rồi, thảo nào nhìn khó chịu như vậy.
Vương Lộ An đã đói tới mức ngực trước dán vào lưng sau, cậu ta vùi đầu ăn xiên nướng, mãi lát sau mới nhớ ra để hỏi: “Vừa nãy Trần Cảnh Thâm đυ.ng gì tới mày thế?”
“Chẳng gì cả.” Dụ Phồn cúi đầu chơi điện thoại, “Mày im lặng ăn được không?”
“Cay lắm, tao phải há mồm ăn từ từ.”
Vương Lộ An liếc nhìn người bên cạnh, sau đó lập tức hoảng hốt vươn tay ra kéo ống tay áo của cậu: “Đệt, tay mày làm sao thế? Sao lại bị cắt một đường thế này? Vừa nãy sao không nhìn thấy vết thương này nhỉ?”
Dụ Phồn cũng không ngẩng đầu lên: “Sơ ý cắt trúng.”
Vương Lộ An nhìn cậu cứ như không hề có chuyện gì, khϊếp sợ nói: “Cái này mà cũng sơ ý được, vết cắt dài thế này… Mày không đau à?”
“Nào, đưa tay mày đây, tao phù phù mấy cái cho.” Vương Lộ An vừa nói vừa làm bộ thổi hai lần lên mu bàn tay cậu.
Cậu ta vừa thò đầu tới đã bị Dụ Phồn đẩy ra: “…Đừng có buồn nôn như thế.”
Đúng là cậu không cảm nhận được cơn đau, mặc dù vết thương rất dài nhưng cũng nông, có thể là do khi nãy đánh nhau chưa đã, khi lưỡi dao cắt vào thịt, thậm chí cậu còn có một cảm giác sảng khoái không rõ ràng.
Kỳ lạ thật. Dụ Phồn nhìn chằm chằm mu bàn tay mấy giây, khi bừng tỉnh lại nhìn vào điện thoại, con rắn săn mồi khổng lồ mà cậu đang điều khiển đã đυ.ng vào viền điện thoại, trò chơi kết thúc.
Cậu mất hứng tắt đi, đứng dậy nói: “Tao về đây.”
“Sớm vậy à?” Vương Lộ An nói, “Nhà mày có ai đâu, về làm gì rõ chán, hay là đến nhà tao đi? Tao vừa mới mua mấy đĩa game mới đấy.”
“Không đi.” Dụ Phồn từ chối dứt khoát, vừa mới đánh nhau một trận xong, cả người cậu bẩn thỉu, trong xoang mũi còn phảng mùi máu tươi. Cậu quệt nhẹ mũi, nói, “Về đây.”
Nam Thành tháng hai, thời tiết thay đổi liên tục, ban chiều mới có mặt trời, chưa được bao lâu đã mưa dầm rả rích.
Dụ Phồn kéo mũ áo hoodie lên đội, hai tay nhét túi, rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đi vào một con đường cũ kĩ.
Cửa hiệu xập xệ, nhà ở lụp xụp, tiệm bán điện thoại second-hand còn phát bản remix của bài hát xui xẻo nào đó không ai biết.
Dụ Phồn quẹo vào khu dân cư cũ bên đường, thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng trước lối vào hành lang, mấy nhân viên vận chuyển đang khiêng đồ đạc lên tầng trên, còn có hai người phụ nữ trung niên đứng đằng sau xe nói chuyện phiếm.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua hành lang bị chặn kín, quyết định lùi sang một bên chờ gia đình này dọn xong rồi mới vào.
Hai người đứng cạnh xe chưa nhận ra đằng sau đã xuất hiện thêm một người, vẫn còn đang nhiệt tình buôn chuyện.
“Sau này có việc gì cứ lên tầng tìm chị. Chỗ chúng ta thiếu điều kiện nhưng giàu tình người, hàng xóm láng giềng xung quanh đây có chút việc nhỏ ai giúp được đều sẽ giúp.”
“Cảm ơn chị, em gói ít sủi cảo, đợi em dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi sẽ đem tặng từng nhà.”
“Khách sáo gì… À mà này, em đừng có đến cái phòng 201 nhé.”
“Dạ? Sao chị lại nói vậy?”
“Cũng không có gì.” Người nọ do dự, đè giọng xuống thấp, “Hai cha con ở trong căn hộ đó không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Từ khi bà vợ đi, lão kia ngày ngày rượu chè cờ bạc, dăm bữa mới về một lần, thằng nhỏ cũng chỉ biết đi gây chuyện từ sáng đến tối, là thứ cặn bã xã hội không học hành không nghề ngỗng! Từ mấy năm trước là hai cha con nhà kia đã đánh nhau suốt ngày, nghe tiếng thôi cũng làm chị sợ đến mức cả ngày không dám ra khỏi cửa…”
“Mẹ ơi!” Một thanh âm non nớt vang lên từ phía cánh cổng sắt to lớn cũ nát của khu dân cư.
Một bé gái được quần áo bọc kín mít như quả bóng nhảy nhót tung tăng tới với que kẹo mới mua, có lẽ vì quần áo quá cồng kềnh mà nhảy ngược tay. Còn chưa được mấy bước, chân trước vấp chân sau, cơ thể bé nhỏ ngã thẳng xuống nền đất ——
Dụ Phồn nhanh tay lẹ mắt cúi xuống, ngón trỏ móc lấy cái mũ nhỏ phía sau chiếc áo bông của em.
Cô bé được túm chặt lấy, cả người em chao giữa không trung, tay còn nắm chặt que kẹo, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đáng yêu.
Tim người phụ nữ gần như nhảy vọt ra ngoài, vội tiến tới kiểm tra tình hình. Cô ngồi xổm xuống ôm bé gái vào trong lòng, sau khi xác định không bị làm sao thì ngẩng đầu nói với sự biết ơn: “Cảm ơn cậu…”
Đối phương đã xoay người lên tầng, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao gầy.
“Thứ cặn bã của xã hội” về đến nhà, ném ổ bánh mì tiện đường mua sang một bên, vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Lúc đi ra điện thoại trên bàn đang kêu không ngừng, Dụ Phồn đi tới cạnh bàn cầm lên vừa xem vừa lau tóc.
[Vương Lộ An: Đã làm bài tập nghỉ đông chưa? Gửi mày một bản nhé?]
[Vương Lộ An: Hay là mày cứ viết mấy chữ đối phó đi, nếu không ngày mai sẽ phải đứng trên bảng một ngày đấy, cần gì phải vậy?]
[Vương Lộ An: Đâu rồi?]
[Vương Lộ An: Đệt, tao vừa đọc được một tin tức trong nhóm chat của trường, Bộ giáo dục đang làm nghiêm, không cho tiếp tục lớp mũi nhọn trường mình nữa, phải rã lớp rồi, những học sinh mũi nhọn đó sẽ rơi rụng tới mấy lớp bình thường của bọn mình.]
[Vương Lộ An: Không biết lớp mình có học sinh mới không nhỉ.]
[Vương Lộ An: Đúng rồi, sáng mai lễ khai giảng bắt đầu lúc tám giờ, bảy giờ bốn mươi phải tập trung trong lớp, mày đừng đến muộn đấy.]
[Vương Lộ An: ???]
Dụ Phồn cắn một miếng bánh mì, gõ từng chữ chậm rì.
[–: Gửi tao.]
[Vương Lộ An: Gì?]
[Vương Lộ An: Cuối cùng cũng trả lời, tao cứ tưởng mày lại bị chặn đánh tiếp.]
[–: Bài tập.]
Đối phương liên tục gửi tới mười mấy file.
[–: Nhiều vậy?]
[Vương Lộ An: Mày chép bài tập môn của Phóng Cầm là được, đằng nào mấy giáo viên khác cũng kệ xác mày rồi.]
[Vương Lộ An: Không phải, mày đọc được mấy tin nhắn trước tao gửi không? Trong lớp sắp có học sinh mới!]
Dụ Phồn lục lọi cả buổi trời mới tìm thấy một cây bút có thể sử dụng được.
[–: Thấy rồi, không có hứng thú.]
–
Tám giờ hôm sau, Dụ Phồn đứng trước cổng trường đóng kín, nghe tiếng Đại hội thể thao khúc quân hành(*) vang lên từ bên trong.
(*) Đại hội thể thao khúc quân hành (运动员进行曲): Bài hành khúc được sáng tác vào năm 1971 bởi ba nhạc sĩ Ngô Quang Duệ, Cổ Song và Lý Minh Tú, những người đang làm việc trong Ban nhạc Quân đội của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc lúc bấy giờ.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn.
[Vương Lộ An: Anh tôi ơi, cả trường đang đứng trên sân rồi, mẹ nó hiệu trưởng cũng đã ngồi đúng chỗ luôn rồi, ngài đang ở đâu thế?]
[–: Ngủ quên.]
[Vương Lộ An: Vậy làm sao đây, giờ cổng trường đóng cả rồi còn đâu. Trong lúc chào cờ mà mày trèo tường vào thì không hay lắm nhỉ?]
Giờ mà đi vào thì chẳng khác nào bùng thẳng chào cờ.
Dụ Phồn chẳng chút nghĩ ngợi, nhắn lại một câu, “Chào cờ xong thì gọi tao.”
Cậu ném điện thoại vào túi, định đi tìm chỗ nào đó gϊếŧ thời gian đợi mọi người giải tán rồi mới vào. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã đối diện thẳng với ánh mắt của người đứng bên kia cánh cổng sắt trường học.
Hồ Bàng chắp hai tay sau lưng, quan tâm hỏi thăm: “Đang làm gì thế?”
Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì vậy?
Dụ Phồn trầm mặc hai giây: “Chào cờ ạ.”
Hồ Bàng gật đầu, mở cánh cửa nhỏ bên phải cổng sắt ra: “Vào.”
“…”
Cứ như sợ cậu chạy mất, Hồ Bàng theo sát cậu đi từ phía cuối đám đông tới hàng ngũ của khối mười một.
Tất cả giáo viên và học sinh trong trường đã xếp thành hàng trên sân, mấy bạn học đứng cuối thấy cậu đi qua không nhịn được liếc nhìn mấy lần.
Dụ Phồn làm ngơ trước những ánh nhìn chăm chú ấy, cà lơ phất phơ đi đằng trước Hồ Bàng.
“Mới sáng sớm đã xị cái mặt ra.” Hồ Bàng nói, “Làm sao, tôi ngáng chân cậu trốn học à?”
“Không ạ.” Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không còn cảm xúc gì khác trên mặt, “Lát nữa lúc chào cờ nhất định em sẽ cười nhiều hơn.”
“…”
Hồ Bàng lười lắm chuyện với cậu, chỉ vào hàng ngũ cách đó vài bước: “Lớp các cậu đây, mau vào đứng đi! Lát nữa tôi sẽ phản ánh lại chuyện đi muộn cho chủ nhiệm lớp cậu!”
“Nhớ là xếp hàng theo chiều cao, cậu tự tìm vị trí đứng đi, lát nữa bộ phận nhϊếp ảnh của trường sẽ đến chụp hình đấy!”
Hồ Bàng bỏ lại lời nhắc nhở rồi rời đi, Dụ Phồn đi tới đứng phía cuối hàng ngũ ông vừa chỉ, cúi đầu ngáp.
Gia đình mới dọn đến kia ở căn hộ ngay trên tầng nhà cậu, tiếng dọn đồ đạc kéo dài đến hơn ba giờ đêm mới ngừng.
Trong căn phòng đó cậu ngủ không ngon giấc, chỉ cần một tiếng động thôi cũng sẽ bừng tỉnh, buộc phải chịu đựng suốt một đêm dài.
Cậu vừa định đứng ngủ một lát đã lại nghe thấy một tiếng rít chói tai phát ra từ trên bục phát biểu, là âm thanh micro rơi xuống đất.
Âm thanh này đâm vào tai Dụ Phồn đau nhức. Cậu bực bội ngẩng đầu, muốn nhìn xem vị lãnh đạo nhà trường nào cầm mic cũng không xong ——
Cậu đối diện với một cái gáy.
Sau đó, Dụ Phồn ngẩn người.
Trường học bọn họ có truyền thống các lớp xếp hàng theo chiều cao, Dụ Phồn cao nhất trong lớp, vậy nên lần nào xếp hàng cậu cũng sẽ luôn đứng cuối, ngay đằng trước là Vương Lộ An.
Dụ Phồn đánh giá bóng lưng của người trước mặt một chút.
Bả vai rộng lớn, tóc cắt gọn gàng, áo khoác đồng phục trắng đến phát sáng còn thơm mùi xà phòng giặt.
Ngược lại, chiếc áo khoác đồng phục của Vương Lộ An vừa cũ vừa ố vàng, sau lưng còn viết “Tao mạnh nhất Trường Trung học số bảy Nam Thành” cứ như nhặt ra từ thùng rác.
Vậy nên là, ai đây?
Giây tiếp theo, cứ như nghe thấy thắc mắc của cậu, đối phương quay người ra sau.
Bởi vì quá buồn ngủ, phản ứng của Dụ Phồn hơi chậm. Cậu nhìn vào đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì của người kia một lúc thật lâu cho đến khi chậm chạp nhận ra —— Cậu từng gặp cái mặt thiếu đòn này rồi.
Là người hôm qua muốn hẹn cậu đánh nhau.
Tên là Trần gì Thâm nhỉ?
Dụ Phồn còn chưa nhớ ra, đối phương đã có hành động trước.
Cậu chỉ thấy Trần gì Thâm đó bỗng nhiên nghiêng người bước sang bên cạnh nhường chỗ, giữa bọn họ cách ra một khoảng trống.
Dụ Phồn đang định xác nhận lại xem có phải mình đứng sai hàng không, thấy vậy thì đút một tay vào túi quần, giọng điệu lạnh lùng: “Gây sự đúng không…”
“Lùn đứng đằng trước.”
Câu nói của đối phương lập tức khiến Dụ Phồn nghẹn lời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Tan Học Đợi Tôi
- Chương 2: Gây sự đúng không?