- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Tan Học Đợi Tôi
- Chương 17: Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.
Tan Học Đợi Tôi
Chương 17: Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.
Mùa xuân ở Nam Thành ấm lên rất sớm, thời gian tổ chức đại hội thể thao mùa xuân ở các trường học cũng sớm hơn những khu vực khác.
Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, hai ngày này không cần đi học cũng không cần ngồi trong lớp tự học, đối với đa số học sinh, có thể nói đây tương đương với hai ngày nghỉ học, có học sinh đánh bạo hơn một chút thậm chí còn trốn học suốt hai ngày.
Hôm nay ánh mặt trời ló rạng đúng giờ khai mạc đại hội thể thao.
Bước vào sân thi đấu yêu cầu cả lớp phải ăn mặc thống nhất, nhìn qua thì hầu như các lớp đều mặc áo thun đồng phục và quần dài.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi Trang Phóng Cầm mặc chiếc váy có màu sắc rực rỡ, cô đứng bên cạnh hàng của lớp mình đợi đến giờ vào sân.
“Làm sao thế này, trông đứa nào cũng lừ đừ phờ phạc thế?” Trang Phóng Cầm nhìn một lượt hàng ngũ, “Nhét hết áo đồng phục vào trong quần đi.”
“Thế thì xấu lắm ạ.” Chương Nhàn Tịnh lo lắng.
“Đây là lễ khai mạc, không phải biểu diễn văn nghệ, không cần các cô các cậu phải đẹp, trông có tinh thần là được.” Nói xong, Trang Phóng Cầm nheo mắt dí sát cô nàng, “Chương Nhàn Tịnh, em trang điểm đấy à?”
Chương Nhàn Tịnh lùi người ra sau: “Đâu có ạ, em vốn dĩ đã có sắc đẹp trời ban ——”
“Lát nữa đến trước mặt ban lãnh đạo thì mím cái môi lại cho tôi, đừng có để bị phát hiện.” Trang Phóng Cầm nói, “Tô cái miệng trông có giống bông hoa không chứ lại.”
Chương Nhàn Tịnh lập tức làm động tác trái tim cho cô: “Biết rồi ạ!”
Trang Phóng Cầm quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng thứ hai đếm ngược lên, nét cười trên mặt cô lập tức bay biến sạch sẽ.
“Dụ Phồn.” Cô nói, “Cậu có nghe thấy hết những gì tôi nói không?”
Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không còn hơi đâu làm trái lời, cũng chẳng buồn để ý mấy chuyện này.
Cậu hé mí mắt, chầm chậm lê tay nhét vạt áo vào lưng quần.
Bởi vì chuẩn bị vào sân, đội ngũ đứng theo hàng dọc.
Trần Cảnh Thâm đứng cuối hàng, hơi rũ mắt xuống nhìn theo động tác của cậu.
Dụ Phồn sơ vin rất qua quýt, nhét vạt áo dúm dó thít chặt lại làm lộ rõ vòng eo của nam sinh.
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Sao eo của cậu ấy lại nhỏ hơn người khác nhiều như vậy.
Trường học quy định hai lớp học song song cùng vào sân, bên cạnh bọn họ là lớp (8).
Tả Khoan vốn dĩ rất uể oải, thế nhưng lúc quay đầu sang nhìn thấy Vương Lộ An, cậu ta phụt một tiếng cười phá lên: “Đệt, Vương Lộ An, mông mày to thế, nhìn trông ngu ghê.”
Học sinh hai lớp đều bật cười.
“Đệt, sao lớp bọn mày không phải sơ vin?!” Vương Lộ An đỏ mặt, “Nói cái đéo gì đấy, ai sơ vin mà nhìn chẳng ngu? Xem lớp khác kìa, mọi người đều xấu như nhau thôi!”
Tả Khoan nói: “Mày quay đầu lại nhìn đi.”
Vương Lộ An quay đầu.
Dụ Phồn uể oải đứng, cậu buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, hai tay đút túi, áo đồng phục to rộng thắt chặt ở eo gợi nên một vẻ đẹp trai lộn xộn.
Trần Cảnh Thâm thì càng không phải nói, mặc dù hơi yếu ớt nhưng hình tượng hoàn toàn không thành vấn đề, bả vai rộng, tay chân đều dài, bất kì biểu cảm gì trên mặt cũng có thể chụp làm ảnh tuyên truyền học sinh.
Vương Lộ An: “…”
Ý gì? Hai trai đẹp sơ vin duy nhất toàn trường đều đứng đằng sau tao đúng không?
Lễ khai mạc tổ chức một tiếng đồng hồ mới giải tán, lớp bọn họ được phân tới khán đài bên cạnh đài chủ tịch, vị trí rất đẹp, nghiêng đầu sang là có thể giáp mặt đầy thân thiết với lãnh đạo nhà trường.
Hôm nay tâm trạng Trang Phóng Cầm rất tốt.
Đối với cô mà nói, thật ra đứng thứ mấy trong đại hội thể thao cũng không quan trọng, chỉ cần tất cả học sinh trong lớp đều có mặt thì dù có là hạng cuối cũng được.
Cô chia đồ ăn vặt tối hôm qua mua ở siêu thị cho học sinh, sau đó tập trung những người tham gia thi trong lớp lại, theo sát cả đám liên tục nhấn mạnh vị trí và thời gian thi.
Dụ Phồn bị bắt tham gia hai hạng mục, một là chạy tiếp sức, hai là nhảy xa, đều trong hôm nay.
Sắp đến thời gian thi nhảy xa, Dụ Phồn dụi mắt, định lén lút tìm nơi nào hút điếu thuốc cho lên tinh thần.
“Bạn học Dụ…”
Dụ Phồn quay đầu lại, là các bạn nữ trong lớp ngày thường chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.
Một cái túi mở ra trước mặt cậu, vì quá nặng nên hai người xách một túi.
“Bọn mình dùng quỹ lớp mua một ít đồ ăn nước uống.” Cô bạn nói, “Ở đây có Redbull, trông cậu có vẻ buồn ngủ… Có muốn một lon không?”
Dụ Phồn rũ mắt nhìn lướt qua trong túi.
Mặc dù ngày thường cậu chưa từng bắt nạt bạn học nào trong lớp, nhưng mọi người đều khá sợ cậu.
Thấy vậy, bạn nữ vội nói: “Nếu cậu không muốn uống thì thôi…”
Nam sinh thò tay vào trong túi.
Dụ Phồn lấy ra một lon Redbull, nói: “Cảm ơn.”
Dụ Phồn tu Redbull, tư thế này của cậu khiến Trang Phóng Cầm quay đầu nhìn cứ tưởng cậu đang ngang nhiên uống rượu giữa ban ngày ban mặt.
Học sinh các lớp khác ngồi rải rác, hơn một nửa là đi đăng kí điểm danh thi đấu hoặc đi cổ vũ cho lớp mình, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng reo hò. Chỉ có khu vực lớp (7) gần như ngồi kín chỗ, ai nấy đều cúi đầu làm việc riêng của mình.
Năm trước lớp bọn họ đứng thứ nhất từ dưới lên, điều này đã mài mòn ý chí chiến đấu của cả lớp.
Lần này chẳng mấy ai còn có hứng thú, quan trọng là góp mặt thôi.
Dụ Phồn cầm ô của Chương Nhàn Tịnh đứng một bên chắn tầm nhìn của ban lãnh đạo trên đài chủ tịch, dựa vào tường chơi điện thoại.
Vương Lộ An ngồi trên đài xem với gói khoai tây chiên trong tay, từ lúc đặt mông xuống đến giờ miệng không dừng một giây nào. Cậu ta nhìn người bên cạnh: “Không phải, sao mày cũng tới tham gia đại hội thể thao?”
Tả Khoan lớp hàng xóm ngay cạnh bọn họ ngồi cùng với Vương Lộ An trông cứ như thể cậu ta là học sinh lớp (7): “Bọn mày đều tới cả, mình tao trốn thì ích gì? Bọn mày tham gia hạng mục nào?”
“Dụ Phồn nhảy xa với tiếp sức.” Vương Lộ An nói, “Tao chạy 3000 met.”
Tả Khoan: “Mày có bị điên không?”
“Tao không điên, là Phóng Cầm điên.” Vương Lộ An nói, “Kệ, tao cứ chạy thôi, dù gì cũng không nhắm đến thứ hạng, chạy xong là chiến thắng rồi.”
“Biết mình sắp chạy 3000 met mà còn ăn nhiều thế à?” Chương Nhàn Tịnh ngồi phía cuối đám nữ sinh, vắt chéo chân quay đầu nói, “Lại ăn khoai chiên, lại ăn kem lạnh, lát nữa cho mày nôn chết.”
“Không thể nào, tao nói với mày rồi còn gì? Tao có dạ dày sắt.” Vương Lộ An đưa khoai chiên cho người bên cạnh, “Ăn không, Dụ Phồn?”
Dụ Phồn ngáp một cái: “Không ăn.”
Câu lướt chương trình con WeChat tìm trò chơi gϊếŧ thời gian, chơi một lúc lại thấy chẳng thú vị bằng rắn săn mồi. Vừa mới thoát ra, bên phía vòng bạn bè đã nhảy ra một thông báo trạng thái.
Cậu bấm vào xem.
Trần Cảnh Thâm thích một bài trong vòng bạn bè hai năm trước của cậu.
“…”
Cậu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên người đằng trước đang cúi đầu dùng điện thoại, để lộ phần cổ thon dài sạch sẽ.
Thật ra vòng bạn bè của Dụ Phồn không có nội dung gì mấy, toàn là đăng bừa, vì cứ đăng hết lên nên cậu cũng chẳng quan tâm xem người khác có xem hay không.
Nhưng không hiểu sao, khi biết Trần Cảnh Thâm ngồi trước mặt đang lướt lại những bài mình đăng khi trước.
Cậu lại cảm thấy, mẹ nó, rất kì quặc.
Dụ Phồn xị mặt đứng dậy, đang định bảo Trần Cảnh Thâm đừng có xem linh tinh thì một nam sinh đã đến nói chuyện với Trần Cảnh Thâm trước cậu một bước.
Nam sinh đó tên Cao Thạch, là lớp trưởng lớp bọn họ, cũng phải đấu tranh rất lâu mới tiến tới.
Cao Thạch do dự hỏi: “Bạn học Trần, cậu có thời gian không?”
Trần Cảnh Thâm ngước lên: “Ừm?”
“Là thế này, cậu có rảnh viết một bài bản thảo phát thanh không? Năm mươi đến một trăm chữ, cứ khen mấy câu là được.” Cao Thạch nói, “Nhà trường yêu cầu các lớp mỗi hạng mục thi phải viết một bản thảo phát thanh, giờ bọn mình đang thiếu bản thảo của hai hạng mục.”
Vừa rồi Trang Phóng Cầm dặn dò cậu ta nhân những hoạt động chung này cố gắng giúp các bạn học sinh mới chuyển tới hòa nhập với tập thể lớp.
Cậu ta nghĩ cả buổi trời mới ra được cái cách này.
Trần Cảnh Thâm nhìn lướt qua vở trong tay cậu ta, không nói chuyện.
Cao Thạch: “Nếu cậu không muốn viết cũng…”
“Thiếu hạng mục gì?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
“Đẩy tạ với nhảy xa!” Cao Thạch suy nghĩ, nói, “Nhưng mà nhảy xa sắp bắt đầu rồi, sợ là không kịp, không thì hạng mục này tôi sửa tạm bản thảo cũ rồi nộp là được, cậu viết đẩy ——”
“Cho tôi tờ giấy.” Trần Cảnh Thâm nói, “Tôi viết nhảy xa.”
Cao Thạch vội vàng lấy giấy bút, đang định nói cái này có thể lên mạng chép đã thấy học sinh giỏi vừa nhận liền viết, đưa bút như thần.
Đúng vậy, đại thần nhất khối người ta khinh cho mấy bản mẫu chép trên mạng!
Cao Thạch tò mò thò đầu vào xem ——
“Gửi vận động viên nhảy xa lớp 11-7 Dụ Phồn.”
Hả? Không cần viết cụ thể tên ra đâu nhỉ?
Cao Thạch định nhắc nhở một chút, nhưng thấy Trần Cảnh Thâm cúi đầu viết hết sức nghiêm túc lại nuốt ngược trở về, xem tiếp ——
“Cậu tựa như thanh kiếm giữa sân thể dục, một thanh kiếm chói ngời tuyệt đẹp.”
Cao Thạch: “?”
Hả? Có thể miêu tả như vậy sao?
“Cậu đứng giữa đám đông chính là khung cảnh đẹp nhất chốn vườn trường.”
Cao Thạch: “??”
“Khi tiếng còi vang lên, cậu chạy lấy đà chẳng khác nào mũi tên rời khỏi cung, lấy đà nhảy như một con cóc, vọt lên thành đường cong tựa cầu vồng, tỏa sáng lấp lánh trong đáy mắt tôi.”
Cao Thạch: “???”
“Tinh thần lăn xả của cậu khiến tôi trân trọng, những giọt mồ hôi nỗ lực của cậu khiến tôi say mê, dẫu kết quả cuối cùng có như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn luôn là đóa hồng tươi đẹp nhất trong lòng tôi.”
Cao Thạch: “…?”
Cao Thạch trừng to mắt, hết ngẩng lên lại cúi xuống liên tục, không thể tin được những dòng này là do Trần Cảnh Thâm mặt lạnh viết ra.
“—— 11-7 Trần Cảnh Thâm…”
Cao Thạch đột ngột sực tỉnh, vừa chực nói học sinh giỏi, cũng không cần kí tên ——
“Soạt” một tiếng, hai tay Trần Cảnh Thâm trống không, tờ giấy bị một người khác rút phắt ra.
Hắn ngước lên, đối diện với một khuôn mặt đỏ hồng.
Người này bị điên à?
Hiệu quả của Redbull quá cao, Dụ Phồn cảm thấy mặt mình đang nóng lên bừng bừng.
Cậu vò tờ nháp trong tay thành một cục, nói với Cao Thạch: “Trình ngữ văn của cậu ta thế nào cậu không biết à? Mà cậu tìm cậu ta viết?”
Cao Thạch: “Trình 1, 110 điểm.”
Mặc dù không cao bằng thành tích các môn khác của Trần Cảnh Thâm, nhưng nếu xét riêng thì vẫn ở mức trên trung bình.
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu trừng người kia.
Trần Cảnh Thâm ngồi thấp hơn, giờ phút này đang ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt lạnh nhạt bình thản trông cực kì thiếu đòn.
Dụ Phồn còn đang cân nhắc xem nên xé nát tờ giấy nhét vào miệng hắn hay bắt hắn nuốt thẳng cả cục, đằng trước đã vang lên giọng Trang Phóng Cầm ——
“Dụ Phồn, sao cậu vẫn còn ở đây nữa?!” Trang Phóng Cầm nhìn thoáng qua đồng hồ, “Mau xuống dưới đăng kí điểm danh thi! Sắp bắt đầu nhảy xa đến nơi rồi!”
Dụ Phồn nghẹn họng: “Biết rồi ạ.”
“Biết rồi mà vẫn còn đứng đấy? Xuống dưới đi.” Trang Phóng Cầm “bắt lính” tại chỗ, “Cao Thạch, em với em ấy cùng đi đăng kí, kẻo được nửa đường em ấy lại chạy mất.”
“…”
Cao Thạch cảm thấy mình quả là xui xẻo.
Thấy Dụ Phồn vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu ta đang do dự không biết nên mở miệng giục thế nào thì đối phương đã nhấc chân bước xuống.
Lúc đi qua người Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn dùng mũi chân đá cặp hắn, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được viết mấy thứ bản thảo phát thanh rác rưởi đó nữa.”
Trần Cảnh Thâm điềm nhiên nghịch bút, đang định nói gì đó thì đối phương đã vội vàng xuống cầu thang, chỉ để lại một câu thì thầm thật nhanh: “…Mẹ nó cũng không được lướt vòng bạn bè của tôi.”
–
Dụ Phồn đang xếp hàng đăng kí, Cao Thạch bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần cậu.
“Dụ Phồn, chúng ta hơi thiếu may mắn khoản này, ở đây ai cũng chân dài dáng cao, còn có một học sinh thể dục, e là hết đường vào top trong.” Cao Thạch vỗ vai cậu, “Nhưng mà không sao, quan trọng là có tham gia, cậu đừng áp lực, cố hết sức là được.”
Dụ Phồn cao nhất hàng chân cũng dài nhất hàng: “.”
Cậu vươn vai: “Sao cậu còn chưa đi nữa?”
“À, không vội, tôi cổ vũ cho cậu rồi mới đi.” Cao Thạch cười, “Hơn nữa trước đây cậu chưa từng tham gia đại hội thể thao, tôi sợ cậu nhảy xong quên đi đăng kí.”
Còn phải đi đăng kí nữa?
Dụ phồn nói: “Tùy cậu.”
Đài phát thanh vang lên tiếng đọc bản thảo phát thanh chạy 3000 met nam, Cao Thạch nhìn về phía cuối vạch xuất phát 3000 met, nghĩ theo dõi Dụ Phồn hoàn thành nhảy xa xong sẽ đi đưa nước cho bạn học chạy 3000 met.
Bỗng nhiên, áo cậu ta bị một người đột ngột túm lấy.
“Khoan đã.” Dụ Phồn nhíu mày, “Năm ngoái tôi không tham gia đại hội thể thao.”
Cao Thạch hoảng sợ: “Hả? Ừ, đúng vậy.”
Dụ Phồn nhìn cậu ta chằm chằm, hồi tưởng hai giây: “Ngay cả sân thể dục tôi cũng còn chưa tới.”
Xong rồi, Dụ Phồn sẽ không cho rằng mình đang trách cậu ấy trước đây không đến tham gia đại hội thể thao chứ?
Cao Thạch: “Phải, nhưng tôi biết nhất định là do cậu gặp chuyện làm trì hoãn…”
Trái tim Cao Thạch vừa treo lên đã cảm nhận được áo mình buông lỏng. Dụ Phồn thả cậu ta ra, trầm mặc quay đi.
Cao Thạch hít một hơi sâu, không dám nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi Dụ Phồn kí tên đăng kí điểm danh, Cao Thạch mới lén lút liếc cậu.
Sắc mặt Dụ Phồn rất nặng nề, cực kì nặng nề, mí mắt cậu nhíu chặt, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trước đây Trần Cảnh Thâm nói gì?
Từ năm lớp mười đã bắt đầu để ý đến cậu.
Hồi đại hội thể thao còn tới xem hạng mục của cậu.
Đại hội thể thao hồi lớp mười cậu trèo tường ra ngoài chơi net, Trần Cảnh Thâm xem hạng mục gì của cậu? Hạng mục thể thao điện tử chắc?
Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm chơi cậu.
Cao Thạch đứng bên cạnh chờ, vận động viên lớp khác trước khi nhảy đều có người cổ vũ, lớp bọn họ cũng không thể mất mặt được.
Đến lượt Dụ Phồn, Cao Thạch vừa há miệng, nam sinh đã nhanh chóng chạy lấy đà, nhảy vυ"t lên cao, thân hình cao gầy vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung ——
Cao Thạch bỗng cảm thấy thật ra cũng không phải là không thể dùng bản thảo phát thanh khi nãy Trần Cảnh Thâm viết.
Sau khi đăng kí thành tích xong, Cao Thạch vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh lại được.
Cậu ta há miệng hồi lâu, dại ra hỏi: “Dụ Phồn, cậu, cậu nhảy hạng hai? Chỉ kém học sinh thể dục kia một chút?”
“Đỉnh thật, trước đây cậu từng luyện tập bao giờ chưa? Tôi cứ tưởng cậu là…”
“Mấy giờ đến lượt giáo viên thi đấu?” Dụ Phồn ngắt lời cậu ta.
Đại hội thể thao trường bọn họ có cả hạng mục dành cho giáo viên, tuy nhiên không nhiều lắm, cũng không tính vào điểm số của lớp.
Cao Thạch: “Hình như mười một giờ có lượt tiếp sức, sao thế?”
Không sao cả.
Lựa thời gian đánh người.
Trên đường trở về, Dụ Phồn cứ nghĩ mãi nên đánh vào đâu của Trần Cảnh Thâm.
Mặt đi, mặt thiếu đòn nhất.
Trần Cảnh Thâm sẽ nói gì xin tha nhỉ?
Không nghĩ ra nổi.
Trần Cảnh Thâm sẽ khóc chứ?
Phải khóc, tốt nhất là khóc nước mắt nước mũi giàn giụa. Sau đó cậu chụp ảnh lại, đính kèm với bức thư tình kia, đem dán cả hai lên trên bảng tin của trường ——
Dụ Phồn đi ngoài đường băng với vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng đã đánh Trần Cảnh Thâm mười lần. Lúc qua chỗ trọng tài, cậu bỗng nhiên bị một người giữ tay lại, kéo vào trong đám đông vây xem bên cạnh.
Cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt của Chương Nhàn Tịnh.
Chương Nhàn Tịnh sửng sốt: “Shhh —— Sao mặt mày hung dữ thế? Nhảy không tốt à?”
“Nghe có khả thi không?” Dụ Phồn nói, “Buông tay.”
Chương Nhàn Tịnh không buông: “Mày đi đâu?”
“Đi về.”
“Đừng mà, tới cổ vũ bạn bè chung đi.”
Bước chân Dụ Phồn khựng lại, một lúc sau mới nhớ ra hiện giờ đang là hạng mục 3000 met nam.
“Mấy vòng rồi?” Cậu đứng yên, hỏi.
Chương Nhàn Tịnh đáp: “Đã vòng thứ bảy, sắp chạy xong rồi.”
Dụ Phồn ừ một tiếng, ánh mắt dạo một vòng nhìn mấy bóng người chạy sống dở chết dở tít đằng cuối, không tìm thấy người.
“Vương Lộ An đâu?”
“Cậu ta à,” Chương Nhàn Tịnh cười chế nhạo, “đang ngồi chồm hỗm trong tòa nhà dạy học chứ đâu.”
“?”
“Đồ ngu ngốc đó ăn nhiều quá, sắp đến lượt đăng kí điểm danh thì kêu đau bụng chạy vào nhà vệ sinh… Nên là, học sinh giỏi lên giúp cậu ta rồi.”
Dụ Phồn ngẩn ra mấy giây mới thốt ra một câu: “Mày nói ai?”
“Học sinh giỏi ấy, Trần Cảnh Thâm.” Chương Nhàn Tịnh hất cằm, “Nè, kia kìa.”
Dụ Phồn nheo mắt nhìn lại.
Vóc dáng Trần Cảnh Thâm cao gầy, hắn mặc đồng phục từ đầu đến chân bất chợt chen giữa một đám người mặc đồ thể thao.
Người chạy có 400 met thôi cũng thở muốn chết đi sống lại mà lại tham gia hạng mục 3000 met?
Dụ Phồn: “Cậu ta chạy chậm một vòng à?”
“Nghe có khả thi không?” Chương Nhàn Tịnh trừng mắt liếc cậu, “Học sinh giỏi giấu nghề, đang tranh hạng ba với ba học sinh thể dục đấy.”
“??”
Dụ Phồn còn chưa kịp hiểu gì, Chương Nhàn Tịnh đã gào lên theo mấy bạn học lớp bên cạnh: “Tới đi tới đi! Lập tức bứt tới đích đi! Mau nào! Gào to lên!”
“Học sinh giỏi cố lên!!”
“Chạy nước rút đi học sinh giỏi! Bắn vọt về đích!!”
“Học sinh giỏi xông lên a a a! Vượt qua mắt hí đằng trước đi!” Chương Nhàn Tịnh gào to.
Dụ Phồn ngơ ngẩn đứng trong đám đông ầm ĩ nhìn theo Trần Cảnh Thâm dồn sức bứt tốc, sau đó vượt qua vạch đích 3000 met thứ hai.
Lúc cuối tăng tốc hơi căng, Trần Cảnh Thâm chạy chậm lại mấy bước rồi mới dừng lại.
Hắn đứng rất vững, sau khi dừng lại hơi cong eo, nghiêng mặt như đang chờ đợi bên trọng tài thông báo kết quả.
Trần Cảnh Thâm nhễ nhại mồ hôi, bộ đồng phục trên người hứng đủ tả tơi trong suốt quá trình chạy, tóc xõa tán loạn, cả người tã từ trên xuống dưới hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm chỉnh ngày thường của hắn.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt đẹp trai nghiêm lại càng làm tôn lên vẻ nhếch nhác của mấy nam sinh đã mệt như chó bên cạnh.
Trọng tài báo con số cho hắn, Trần Cảnh Thâm gật đầu, sau đó cũng giống như những nam sinh khác, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên cằm mình.
Eo bụng săn chắc thoáng lướt qua.
—— “A a a a! Hạng hai! Thế nào rồi? Đã đăng kí thành tích xong chưa? Tao đi đưa nước được rồi chứ?”
Tiếng hét chói tai của Chương Nhàn Tịnh kéo Dụ Phồn sực tỉnh.
Hiển nhiên Trần Cảnh Thâm cũng nghe thấy tiếng động bên này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu.
Trái tim Dụ Phồn giật thót, cậu vội vã đánh tầm mắt đi: “Tao về đây.”
Đánh nhau với người vừa chạy xong 3000 met, có thắng cũng chẳng thuyết phục.
Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.
Nhưng mà, tại sao người này trông chẳng mệt chút nào vậy? Thậm chí còn có thể lấy hạng hai trước nhiều học sinh thể dục như thế.
Chẳng lẽ cậu ta chạy đường dài giỏi hơn chạy nước rút?
Cố gắng không ngã gục xuống cũng là để làm màu? Thôi bỏ đi, với cái thể trạng đó của cậu ta, có khi hai phút nữa là nằm lăn quay ra đất ——
Cánh tay bị người đằng sau túm lấy, Dụ Phồn còn chưa kịp hiểu gì đã bị ép quay người lại.
Đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn hơi giật mình: “Mẹ nó cậu ——”
Cơ thể Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng ngả, nhích thẳng về phía cậu.
Dụ Phồn sửng sốt, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy người kia.
Người cao lớn hơn cả cậu ngã lên người cậu, đầu gục trên vai, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Trần Cảnh Thâm.
“Xin lỗi.” Hơi thở của người bên trên nặng nề mà ấm sực, thủ thỉ bên tai cậu bằng chất giọng yếu như thể sắp lên cơn sốc, “Không đứng được.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Tan Học Đợi Tôi
- Chương 17: Đợi đấy, ngày mai đánh cậu sau.