Chương 10: Dụ Phồn, cậu sốt rồi.

Sau một hồi lâu bốn phía yên tĩnh đến mức kì quặc.

“Không phải, học sinh giỏi này,” Vương Lộ An là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, ánh mắt đảo quanh giữa hai người, cậu ta buồn cười hỏi, “WeChat của hoa khôi trường tôi thì cậu không thêm, cậu thêm Dụ Phồn làm gì? Chẳng lẽ muốn hẹn đánh nhau với cậu ấy thật sao?”

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu ta: “Hẹn đánh nhau?”

Vương Lộ An đang định hỏi lại, người đứng bên cạnh cậu ta bỗng nhiên cử động.

Dụ Phồn giật mạnh áo mình ra khỏi tay hắn lần nữa.

“Thêm cái con mẹ cậu. Còn phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không…” Nói được một nửa, Dụ Phồn nghẹn cứng họng, nghiến răng, “Cút đi, đừng có làm phiền tôi.”

Vương Lộ An định nói người anh em, không nhất thiết phải phản ứng dữ dằn như vậy chứ?, song vừa quay đầu lại, cậu ta đã ngẩn cả người.

Sao vành tai người anh em của cậu ta hồng thế kia?

Sắc trời xẩm tối, Vương Lộ An muốn nhìn cho kĩ lại, nhưng Dụ Phồn đã quay đầu rời đi.

Dưới sự làm nền của chiếc xe đạp đi ngang qua, bóng lưng đẹp trai của người anh em nhà cậu ta chợt thoáng qua vẻ cuống quít vội vàng.



Về đến nhà, Dụ Phồn nằm dài ra sô pha, cầm lấy điện thoại quẹt hai lần.

Nhóm chat mà cậu đã chặn hơn một năm nay hiện giờ đang nằm ngay trên cùng WeChat, số lượng tin nhắn đã lên đến 99+.

Nhóm chat này là do Tả Khoan thêm cậu vào, hầu hết đám học sinh gây rắc rối cho giáo viên đều có mặt, có hơn một nửa trong số mấy chục tài khoản này Dụ Phồn không quen biết.

Lúc này đây, mấy đứa học sinh cùng lớp Tả Khoan đang chuyện trò tưng bừng.

[Rốt cuộc chuyện của nhất khối là thế nào? Tao thấy hình như Dụ Phồn ghét nó lắm.]

[Không thể nào. Ghét mà vừa nãy lại đòi tiền về giúp cậu ta à?]

[Nhưng mà học sinh giỏi hỏi thêm WeChat mà cậu ấy có cho đâu, vừa mở miệng ra đã “hỏi thăm” bố mẹ của học sinh giỏi rồi!]

Dụ Phồn nheo mắt, lại nhớ tới vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm khi nãy túm lấy áo cậu.

Ánh mắt lạnh nhạt rũ xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu —— Y chang lúc đưa thư tình cho cậu.

Mẹ nó, rốt cuộc người này có tự giác được rằng bản thân là đồng tính luyến ái không vậy?

Không phải người đồng tính nào cũng muốn trốn tránh giấu giếm sao?

Ngày nào cậu ta cũng như con công xòe đuôi là có ý gì?

Dụ Phồn nhắm mắt, xoa nhẹ vành tai.

Vừa nãy đi vội quá, đáng ra phải đấm vào mắt Trần Cảnh Thâm một cú đã.

Dụ Phồn cử động ngón tay, rút khỏi nhóm chat rác này. Khi quay trở lại giao diện chính WeChat, cột bạn bè bỗng nhiên xuất hiện thêm con số “1” màu đỏ.

Cậu thờ ơ bấm mở, là yêu cầu kết bạn mới. Người gửi yêu cầu để ảnh đại diện bóng người xám trắng đơn giản mặc định, nhìn cứ như tài khoản mới lập ——

[S gửi yêu cầu kết bạn: Tôi là Trần Cảnh Thâm.]

[Nguồn: Đối phương gửi yêu cầu thông qua danh thϊếp chia sẻ từ “Chương Nhàn Tịnh.”]

Dụ Phồn nhíu mày, lập tức ngồi bật dậy từ sô pha.

Cậu từ chối không một giây do dự, chụp ảnh màn hình gửi cho Chương Nhàn Tịnh.

[: ?]

[Chương Nhàn Tịnh: Hehe. Tao bảo tao có thể gửi WeChat của mày sang cho, thế là Trần Cảnh Thâm kết bạn với tao ngay lập tức.]

[Chương Nhàn Tịnh: Học sinh giỏi cũng xin rồi, hay là mày cứ thêm người ta đi.]

[: Không thêm.]

[Chương Nhàn Tịnh: Ừ, tùy mày, dù sao tao cũng có WeChat rồi. Sau này lừa được đáp án bài thi của cậu ấy tao sẽ chia một phần cho công thần mày nhé ~]

Giờ phút này, Dụ Phồn mới nhớ ra trong túi áo đồng phục của cậu còn có một tờ đáp án bài thi.

Cậu đứng dậy lấy nó ra, tờ giấy nháp vừa bị vò vừa bị nhét, giờ đây nhàu thành một cục trông đáng thương vô cùng.

Cậu nhìn chằm chằm món đồ này hai giây, sau đó chậc lưỡi cầm nó vào phòng học, mở ngăn tủ thứ ba phía dưới ra một cách mạnh bạo rồi ném thẳng vào.

Tờ giấy nháp lăn vào trong vang lên thành tiếng, cuối cùng yên lặng nằm trên một phong thư màu hồng nhạt.

Dụ Phồn nấu tạm một bát sủi cảo, vừa ăn được hai miếng, màn hình điện thoại sáng lên vào đúng 8 giờ.

[S gửi yêu cầu kết bạn: Tôi là Trần Cảnh Thâm.]

[từ chối, lý do từ chối: Cút.]

9 giờ, Dụ Phồn đang tắm rửa.

[S: Tôi là Trần Cảnh Thâm.]

ĐM, đặt sẵn đồng hồ báo thức đúng không?

Dụ Phồn lau khô tay bằng khăn lông, từ chối.

10 giờ, Dụ Phồn vừa mở rắn săn mồi ra.

[S: Tôi là Trần Cảnh Thâm.]

11 giờ, Dụ Phồn chơi xong rắn săn mồi.

[S: Tôi là Trần Cảnh Thâm.]

12 giờ, không thể chịu đựng thêm nữa, Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đúng vào giây thông báo yêu cầu kết bạn hiện ra lập tức bấm đồng ý.

Tới đây.

Dụ Phồn mặt lạnh như tiền dán mắt chòng chọc vào khung tin nhắn trống không của mình và Trần Cảnh Thâm.

Để tôi xem rốt cuộc cậu muốn nói cái đéo gì.

Mười phút trôi qua, đối phương không hề có động tĩnh.

Hai mươi phút trôi qua, không có tin nhắn nào.

Ba mươi phút trôi qua, không có tin nhắn nào.



Một tiếng sau, Dụ Phồn nhìn khung tin nhắn trống không của mình và Trần Cảnh Thâm, mở trang thông tin cá nhân của S ra block đối phương với vẻ mặt không cảm xúc.



Nửa đêm, Dụ Phồn mở bừng mắt vì một tràng âm thanh sột soạt.

Cơn buồn ngủ vừa xuất hiện lập tức bay biến, cậu mở điện thoại xem thời gian, ba rưỡi sáng, gà cũng chưa dậy.

Ngoài phòng có tiếng lạch cạch.

Dụ Phồn lạnh lùng xốc chăn dậy khỏi giường, cầm lấy cây vợt cầu lông đã bị đứt mấy thanh lưới phía sau tấm rèm.

Cậu nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, vừa mới đặt tay lên nắm cửa ——

“Vừa nãy không nghe được điện thoại, tôi vừa mới về đến nhà. Ông đã đặt cược trận bóng đó cho tôi chưa? Cược cái gì á… tôi nói rồi mà? Cược mười nghìn tệ 2-1 —— Đã cược rồi tôi sẽ đưa tiền cho ông mà, tôi còn có thể quỵt nợ chắc?”

Giọng nói của Dụ Khải Minh như mũi khoan điện chen qua khe cửa một cách đột ngột, “Đài truyền hình nào có phát sóng trực tiếp nhể… Biết rồi, biết rồi.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Dụ Phồn cất vợt về lại chỗ cũ, nhưng sắc mặt còn lạnh lùng hơn.

Hai phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bình luận viên phát sóng trực tiếp trận bóng.

Khi Dụ Phồn đẩy cửa ra, Dụ Khải Minh đang khui bia, gác hai chân lên bàn, thoải mái xem trận đấu.

Cứ như sợ âm lượng TV nhỏ quá, Dụ Khải Minh cầm lấy điều khiển từ xa tăng thêm mười nấc.

Dụ Phồn dựa người vào cửa: “Tai điếc thì đi chữa đi.”

Dụ Khải Minh ngừng nốc bia, tiếp tục tăng âm lượng lên. Ông ta gác tay trên sô pha, vẫn dán mắt vào TV: “Ông đây ở trong nhà của mình thích bật lớn tiếng mà nghe, sợ ồn thì mày cút.”

Dụ Phồn không do dự một giây nào. Cậu xoay người về phòng, lấy hết đồ đạc trên bàn, túm theo áo khoác rồi xoay người ra cửa.

Đóng cửa lại, cậu đứng dựa trước hộp công tơ điện một lát, đúng khoảnh khắc nghe thấy tiếng hô “Vào ——” truyền ra từ bên trong, cậu giơ tay dập công tắc nguồn điện, sau đó lấy chìa khóa trong túi khóa công tơ điện lại.

Khi ló đầu ra khỏi ban công, Dụ Khải Minh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Dụ Phồn.

Ông ta chửi rủa tục tằn với khuôn mặt đã đỏ bừng: “ĐCM Dụ Phồn! Cút về đây! Cái thằng chó đẻ này! Tao bảo mày cút về đây mày có nghe không ——”

Trong đêm đen, bóng lưng cậu trai gầy gò rời đi không hề quay đầu lại, cũng chẳng buồn đáp lấy một câu.

Dụ Phồn ra net thuê một máy, ngủ được hai tiếng.

Tiệm net nhỏ, chỗ duy nhất còn trống ở gần một ô cửa sổ hỏng.

Cậu chợp mắt hai tiếng trong gió lạnh, mùi thuốc lá thoang thoảng vờn quanh người, người ngồi máy bên cạnh đang chơi game gì như đánh giặc, giọng còn vang hơn cả KTV cách vách.

Dụ Phồn thức giấc với đầu óc choáng váng, cảm thấy thà thức trắng đêm còn hơn.

Sáng sớm đầu xuân se lạnh, mưa phùn lất phất giữa không trung.

Chủ tiệm net là người quen lâu năm, thấy cậu đi, anh ta đứng trước quầy thò đầu ra, “Dụ Phồn, đến trường à? Sao ăn mặc phong phanh thế, không biết hôm nay nhiệt độ xuống thấp sao? Bên ngoài trời đang mưa đấy, cầm theo cái ô mà đi.”

“Không cần.”

Dụ Phồn kéo khóa áo đồng phục, xoay người bước vào trong màn mưa.

Khi Trần Cảnh Thâm đến trường, trong lớp vẫn chưa có mấy ai.

Thấy người đang ghé vào bàn nằm ngủ, hắn hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bảng đen.

Dụ Phồn vùi cả khuôn mặt vào trong cánh tay, tóc tai rối bời, bả vai hơi phập phồng theo nhịp thở, nhìn có vẻ như đã ngủ ở đây rất lâu.

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, áo khoác đồng phục mỏng trên người cậu cũng lạc điệu với xung quanh.

Trần Cảnh Thâm rút sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, lật giở ngẫu nhiên hai trang bài học.

Một cơn gió lạnh luồn vào, người bên cạnh khẽ động đậy, cuộn ngón tay vào trong ống tay áo đồng phục rộng rãi.

Trần Cảnh Thâm đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa sổ bên cạnh lại.

Mọi người trong lớp tiến vào phòng học, nhìn thấy người ngày thường thường xuyên đi học muộn giờ phút này đã yên vị tại chỗ, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.

“Dụ Phồn, sao hôm nay đến sớm thế?” Chương Nhàn Tịnh quay đầu xuống xem cậu, “Đổi tính à?”

Ngón tay rũ trên mép bàn của Dụ Phồn hơi giật giật, một lúc lâu sau mới thốt nên một tiếng: “Ừm.”

“Sao buồn ngủ thế này, tối qua đi ăn trộm hay gì?”

Vương Lộ An nhướng mày: “Không phải ngày nào cậu ấy cũng buồn ngủ vậy sao?”

“Ít nhất thì bình thường còn hơi ló mặt ra, hôm nay chỉ nhìn thấy tóc.” Chương Nhàn Tịnh vươn vai, nhìn sang người bên cạnh, “Bạn cùng bàn thân mến, cậu đã làm bài tập toán hôm qua chưa?”

Vương Lộ An nói: “Tao làm rồi, tao cho mày chép này.”

“Thôi đi, bài tập toán của mày…” Chương Nhàn Tịnh ghét bỏ, “Sắp đến giờ tự học rồi, biến về chỗ ngay.”

“Xì, làm ơn mắc oán.”

Thật ra Dụ Phồn không ngủ say, chỉ là cậu thấy đầu óc nặng nề vô cùng, cả người chẳng còn tí sức nào, chỉ có thể nằm gục trên bàn nghe câu được câu không.

Âm thanh xung quanh ngày càng xa, cuối cùng hóa thành những âm tiết mà cậu nghe không hiểu lắm trôi nổi quanh tai.

Không lâu sau, giọng nói sang sảng của Trang Phóng Cầm loáng thoáng truyền đến: “Có một số bạn ấy à, nhìn thì có vẻ đến rất sớm, nhưng thật ra đến sớm chỉ để ngủ cả sáng.”

“Thôi, để người ta ngủ, sau này sẽ có lúc có người phải chịu thiệt thôi.”

Một lát sau, cô lại hối hận, “Đây là kiến thức mới, mọi người nhớ kĩ… Ai đóng hết cửa sổ phòng học lại thế? Mấy bạn ngồi hàng sau mở hết cửa sổ xung quanh ra đi kẻo nhiệt độ không khí trong phòng thoải mái quá lại có người nằm rồi không dậy được.”

“Thưa cô, là em đóng.” Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp, “Em lạnh.”

Trang Phóng Cầm buồn bực nhìn áo khoác phao ngắn màu trắng trên người Trần Cảnh Thâm: “À… Được rồi, vậy thôi đừng mở.”

“Hôm nay tôi giảng đề thi này, về nhà chép lại đáp án tất cả những câu sai mười lần cho tôi, ngày mai nộp, bạn nào không nộp tiết toán tuần sau tự động đứng lên bảng cho tôi.”



Dụ Phồn đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ rồi.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên hai tiếng đập nhẹ nện vào huyệt thái dương cậu thình thịnh theo.

Giọng Vương Lộ An rơi xuống từ trên đỉnh đầu: “Người anh em, tan học rồi. Mày ngủ suốt cả ngày hôm nay rồi đấy, còn ngủ nữa à? Đi, chúng ta đi ăn nào.”

Đầu Dụ Phồn đau như muốn nứt ra, cậu khẽ lắc.

Vương Lộ An: “Không đi à?”

Dụ Phồn gật đầu.

“Mày không đói sao? Tao nghe nói cuối phố mới mở một tiệm malatang, hôm nay trời lạnh thế này, không đi ăn thật á?” Vương Lộ An nói, “Tao tự đi một mình đấy nhé.”

Lông mi Dụ Phồn hơi run, mặc kệ cậu ta.

Trước khi rời đi, Vương Lộ An theo bản năng liếc mắt nhìn người bên cạnh Dụ Phồn.

Đã tan học một lúc rồi mà Trần Cảnh Thâm vẫn đang cúi đầu làm bài tập. Dáng ngồi của hắn có vẻ thoải mái hơn bình thường trong lớp, xương quai hàm lạnh lùng sắc bén, ánh mắt dừng lại trên câu hỏi trong sách bài tập.

Không hổ là học sinh giỏi, Vương Lộ An thầm tán thưởng trong lòng.

Tan học rồi mà nhất khối còn ở lại lớp làm đề, xem ra là quyết tâm muốn đè chết các bạn học khác đây mà.

Học sinh lục đυ.c ra về, trong lớp chỉ còn lại hai người cuối cùng.

Làm xong bài thi trong tay, Trần Cảnh Thâm quét mắt sang, người bên cạnh vẫn đang nằm bò ra bàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Hắn dựa người ra sau, lấy một đề thi mới trong ngăn bàn.

Làm xong hai câu, hắn nghe thấy người bên cạnh thở ra một hơi nặng nhọc.

Ngòi bút Trần Cảnh Thâm khựng lại, khi quay đầu nhìn, hắn mới phát hiện ra Dụ Phồn có vẻ không ổn lắm.

Dụ Phồn cảm thấy mình ngủ đến mụ đầu rồi nên cả người mới lúc nóng lúc lạnh, cổ họng đau rát, hô hấp cũng khó khăn.

Không khí lạnh buốt luồn vào từ khe cửa, cậu co người lại vì lạnh, đang định đổi tư thế thì bỗng nhận được một luồng xúc cảm ấm sực.

Còn chưa kịp nhận ra là gì, thứ đó đã lật úp lại áp toàn bộ lên da thịt cậu.

Lòng bàn tay nam sinh to lớn ấm nóng, dễ dàng phủ trọn gáy sau của cậu.

Dụ Phồn khẽ run, da thịt khắp người bắt đầu tê dại.

Cậu khó nhọc hé mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Dụ Phồn đã sốt đến mức ánh mắt đỏ bừng, lờ mờ lan xuống nốt ruồi dưới đuôi mắt, con ngươi đen như mực vẫn nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Dụ Phồn vất vả mấp máy môi.

Giọng nói khản đặc vì đã lâu không nói chuyện, cũng chẳng còn chút khí thế nào.

“ĐM cậu…” Dụ Phồn nheo mắt, “quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy à?”

“.”

Trần Cảnh Thâm nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng tắp, một lát sau mới mở miệng.

“Dụ Phồn, cậu sốt rồi.”