CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY
“Thanh Vũ a, ta thực sự, thực sự muốn… ở bên ngươi.” Khi nhìn thấy y cùng Đường Vô Hoặc sóng vai họa tranh, khi phát hiện y cùng Ngân Nguyệt phu nhân vô cùng ăn ý, khi cầm trên tay bài văn y tự tay sao hộ… Không một ai hay sau nụ cười của hắn lại là chột dạ cùng sợ hãi. Ôn Nhã Thần bình sinh chưa từng có chí lớn. Chỉ cần có mỹ nhân để ngắm nhìn, có mỹ tửu để thưởng thức, không thua tới nỗi cởi đồ trong Phi Thiên đổ phường, Ôn thiếu sẽ cảm thấy mỹ mãn, “Ta chẳng có cái chân tài thực học, ngươi thì đọc nhiều sách, nếu ta cứ mãi ngực không vết mực, sẽ chẳng thể nào… (ở bên em).” Cho tên thư sinh vẫn thường giúp hắn chép văn suốt bao năm qua nghỉ việc, Ôn Nhã Thần lăn qua lộn lại suy nghĩ cả một đêm. Sau đấy, văn vẫn là Diệp Thanh Vũ làm giúp, nhưng ít nhất hắn cũng niệm mấy lần ghi nhớ trong lòng.
Mu bàn tay bị ngón tay ép tới phát đau, xương như sắp bị niết vỡ, Diệp Thanh Vũ không rên một tiếng, an an tĩnh tĩnh mà nghe. Ánh trăng phủ xuống, màu ngân bạch ánh lên trên khuôn mặt y, so với ngày xưa càng thêm tái nhợt mong manh.
“Thanh Vũ, Thanh Vũ…” Hắn không ngừng nỉ non, ngắn ngủi hai tiếng ngâm ở trên môi, sinh ra vô hạn ái muội. Giữa đêm hè nóng nực, ngẫu nhiên có một vài cơn gió mát phất qua, nhẹ nhàng thổi những sợi tóc bay bay, lại biến mất dưới nền đất hầm hập hơi nóng. Ôn Nhã Thần nâng tay cầm chiết phiến, muốn vì y gạt sợi tóc mai, giữa chừng lại đột nhiên ngừng lại, năm ngón tay dùng sức cuộn tròn, cầm thật chặt chiết phiến, “Thanh Vũ, ta thật sự từng nghĩ, hảo hảo mà nghĩ qua…”
Chiết phiến nửa khép nửa mở chắn ngang giữa hai người, Diệp Thanh Vũ thoáng hạ tầm mắt có thể nhìn thấy tay hắn không ngừng run rẩy. Trong khoảnh khắc, thoáng như mất hết khí lực, Ôn Nhã Thần yếu ớt nâng tay, vừa khéo che đi đôi mắt ba đào bất kinh của y, tựa như muốn trút bỏ vẻ thong dong trấn định trước mắt, lại tựa như muốn chạm tới.
“Ôn thiếu…” Chiết phiến trước mặt ngăn chặn tầm mắt của y, cũng che đi ánh mắt hắn, Diệp Thanh Vũ nhìn không thấy biểu tình của Ôn Nhã Thần lúc này, chỉ có thể trông thấy quai hàm xiết chặt bên dưới chiết phiến.
“Ba—–” Chiết phiết hoàn toàn thu hồi, bàn tay nắm chặt thành quyền sát bên gò má của y ảm đạm buông xuống, khoảng cách thật gần, cuối cùng lại chưa từng có chút đυ.ng chạm.
Phía sau chiết phiến là gương mặt tươi cười của Ôn Nhã Thần. Lãng tử phong lưu nổi danh thiên hạ trước sau như một luôn treo bên môi nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt cong cong, đuôi lông mày tà tà nhướng cao, chớp mắt liếc nhìn đều là ôn nhu, nhất cử nhất động đều mang thâm tình:
“Ta nghĩ, khi nào nhàn rỗi sẽ cùng ngươi họa một bức tranh, chữ ta dù không dễ nhìn, tranh thì vẫn có thể gặp người. Ta vẫn chưa đưa ngươi đi xem linh cốt tháp trên Báo Quốc tự, đứng trên tháp nhìn ngắm kinh thành ban đêm còn đẹp hơn cả ở thư phòng của Ngân Nguyệt phu nhân. Ta còn muốn, mùa xuân sang năm, chúng ta cùng đi chơi thuyền trên hồ Đại Minh…”
Mong muốn từ đáy lòng, chân tâm mà nghĩ tới, khao khát phát ra từ phế phủ, suy nghĩ thật nhiều, suy nghĩ rất lâu, thậm chí còn nghĩ đến thật lâu thật lâu về sau: “Nhị tỷ ta muốn gặp ngươi, chiết phiến ngươi tặng nàng quả nhiên rất thích. Nàng sẽ giúp ta trước mặt phụ thân nói vài câu, nói ngươi là sư phụ của ta. Chỉ cần ta có tiền đồ, tổ mẫu các nàng nhất định sẽ đối với ngươi ghi tạc trong lòng. Ngươi với ta vừa là thầy vừa là bạn, ngày sau cùng sẽ không có người nói bậy bạ gì được. Chúng ta có thể cùng một chỗ… thật lâu… có thể… có thể vẫn luôn… Nếu như, ngươi chỉ là Diệp Thanh Vũ trong lời ngươi nói.”
Nếu như, ngươi chỉ là một thư sinh không ai biết tới trong Chiếu Kính phường.
Từng nghe qua vô số lời hứa hẹn của hắn, lên tháp cao trên Báo Quốc tự ngắm pháo hoa, đi hồ Đại Minh du thuyền nhìn liễu rủ, ra vùng ngoại ô giục ngựa phi nước đại xua chó săn thỏ… Đủ thứ như thế, Ôn thiếu mê náo nhiệt có cái gì chưa từng chơi đùa? Vừa hé miệng là lưỡi xán liên hoa, lừa một Diệp Thanh Vũ từ nhỏ đã bị vây trong tiểu viện đến mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há mồm), tâm trí bay theo. Nghe qua, cũng từng nghĩ qua, Diệp Thanh Vũ cúi đầu sao giúp hắn kinh Phật, tự phát tự giác mà lặng lẽ đem những mong đợi ấy quên đi. Lời hứa của Ôn thiếu nếu có thể thực hiện, thế gian từ đó chẳng còn kẻ phụ lòng.
Không thể tưởng được, thì ra y vẫn còn nhớ rõ, tâm tâm niệm niệm mà ghi tạc trong lòng. Nghe hắn một năm một mười lần thứ hai tự thuật, tựa như thời gian trở lại, tựa như thì di thế dịch (thời gian biến đổi, thế gian chuyển dời), tựa như vẫn còn ở bên song cửa rợp bóng cây phòng mình, mơ mơ màng màng sau giờ ngọ, trông hắn khoa tay múa chân, ngắm hắn mi mục như họa, nhìn hắn mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), cả thế gian muôn màu rực rỡ lại vì gương mặt tinh xảo như bạch ngọc ấy mà ảm đạm thất sắc. Cũng giống như khi đó, Diệp Thanh Vũ thất thần ngẩn ngơ trong nụ cười ôn nhu của hắn, trong đầu nhiều lần quanh quẩn lặp lại một câu — chả trách thiên hạ đều biết hắn bạc tình, lại chưa từng có người oán hận, mỗi lần lại càng có thêm nhiều người như thiêu thân lao đầu vào lửa dũng cảm quên mình. Ôn Nhã Thần, khi hắn chân tâm đối đãi ngươi, chân thành đến độ hận không thể đào hết tâm phế ra.
“Ôn thiếu thật sự tiến bộ.” Diệp Thanh Vũ lui về sau nửa bước, lần thứ hai ngẩng mặt nhìn hắn, dưới ánh trăng Ôn Nhã Thần duy trì độ cong trên khóe môi, vẻ mặt bi thương, ôn nhu trong mắt sớm đã tan thành mảnh nhỏ.
“Cố Minh Cử từng nói, muốn làm ăn dưới chân Thiên tử, phía sau không có chỗ dựa là trăm triệu không được. Nhất là thanh lâu đổ phường địa phương ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đều có, ngũ hồ tứ hải tụ tập dưới một mái nhà, thích hợp để tìm hiểu tin tức. Ngân Nguyệt phu nhân chỉ là nữ lưu, lại có thể kinh doanh đổ phường sinh ý tốt như thế, nhân vật sau lưng chẳng thể khinh thường. Lấy tình thế hiện nay, trong kinh thành, không phải là Lâm Giang vương thì là Cao tướng, Phi Thiên đổ phường cũng không ngoại lệ.” Từ trong con ngươi đen sẫm của Diệp Thanh Vũ nhìn thấy chính mình cười còn khó coi hơn khóc, Ôn Nhã Thần nhếch khóe miệng, cực lực muốn cho chính mình cười khoan khoái hơn chút, “Có chuyện ta vẫn luôn giấu ở trong lòng ai cũng không nói ra. Đã từng, ta nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu vào thư phòng của Ngân Nguyệt phu nhân. Sau lưng Nghiêm Phượng Lâu là Lâm Giang vương, Ngân Nguyệt phu nhân kia… A, lúc ấy y cũng trông thấy ta, lại cái gì cũng không nói. Bọn họ đã sớm biết ta, mấy chuyện loạn thất bát tao ấy ta chưa bao giờ quản, cũng không có bản lĩnh quản… Nguyên bản, ta thường nhanh quên. Hôm nay sau khi gặp Cố Minh Cử, lại mơ mơ hồ hồ nghĩ tới… Thanh Vũ, ngươi cùng Ngân Nguyệt phu nhân…”
Hắn nói thực nhỏ, nan chiết phiến làm từ ngà voi trong tay cơ hồ sắp bị bẻ gãy. Chân trời xa xa vang một tiếng sấm rền, ánh chớp vụt sáng, mây đen kéo đến, che khuất tia sáng cuối cùng của ánh trăng. Sáng nay Thu bá đã nhắc nhở y, nhìn cảnh sắc bầu trời đêm nay hồi lâu sẽ có mưa to, không có việc gì thì đừng ra ngoài, tránh gặp mưa lạnh.
“Ta…” Diệp Thanh Vũ hé miệng muốn nói, bàn tay bị gắt gao nắm chặt mãnh liệt căng thẳng, đau đến nỗi phải hít một hơi.
Tươi cười sảng khoái của Ôn Nhã Thần chống đỡ không nổi, khóe miệng gắng gượng mở rộng, khoa trương lại suy yếu mà cười to: “Là ta nghĩ nhiều có phải không? Tuy rằng ngươi ở trong Chiếu Kính phường, cũng chỉ là công tử lưu lạc của gia đình bình thường mà thôi. Nhìn tiểu viện đơn giản đến nỗi cái gì cũng không có kia của ngươi thì biết, quý phủ căn cơ nông cạn. Chu lão nhị keo kiệt vắt cổ chày ra nước, cấp ngoại thất ít nhất còn cho tiểu viện ba gian… Cố Minh Cử nói, trong kinh không có nhà giàu nào họ Diệp, trong cung cũng không có Diệp phi tần, gã nói không có thì chắc chắn là không có. Ngươi là người yếu ớt suốt ngày không rời khỏi dược, cùng Lâm Giang vương can tử kia sao có thể giống nhau. Dù ông ta từ trước vẫn thích kết giao với người đọc sách, cũng không có khả năng đến Chiếu Kính phường tìm ngươi. Ngươi thân thể suy yếu, chỉ sợ từ nhỏ đã mang nhiều bệnh, người nhà mang ngươi ra ngoài ở là để trốn bệnh tị tai có phải không? Thanh Vũ, có phải hay không? Có phải hay không?”
Hắn thao thao bất tuyệt mà nói, liên thanh không ngừng hỏi, một câu tiếp một câu, liên hồi cấp tốc khiến lời nói của Diệp Thanh Vũ hoàn toàn không chen lọt: “Thanh Vũ a, ngươi chính là Diệp Thanh Vũ, chỉ là Diệp Thanh Vũ. Có phải hay không? Có phải hay không?”
Bàn tay giao nhau nắm chặt, lòng tay sáp kín kẽ, ngón tay theo kẽ tay len chặt, móng tay hằn thật sâu trên mu bàn tay.
Diệp Thanh Vũ vươn tay đè lại cổ tay hắn, chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”
Mãnh liệt run lên, Ôn Nhã Thần luyên thuyên bất tuyệt (nói mãi không dừng)
đột nhiên im bặt. Tiếng sấm càng lúc càng gần, tia chớp phá vỡ tầng mây trong khoảnh khắc, lại bị mây đen nuốt hết trong giây lát. Một hồi sấm vang ở bên tai, ánh chớp chói mắt chiếu xạ hết tất thảy hồi hộp cùng khϊếp ý trong mắt hắn.
Ôn Nhã Thần sợ hãi. Từng bước ép sát để rồi như bị hung hăng đóng đinh tại chỗ, thân thể nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đôi giày tú công tinh xảo thuận thế lui ra phía sau chừng nửa bước.
Diệp Thanh Vũ nhìn thẳng vào gương mặt đột nhiên trắng bệch của hắn, lần thứ hai lắc đầu, động tác chậm chạp mà kiên định: “Không phải.”
Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy (một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp), không có chỗ cho hối hận, nuốt lời.
Run rẩy, run rẩy, nơi hai bàn tay giao nhau, mỗi khi hơi buông lỏng đều bị hắn lần nữa nắm chặt, run rẩy từ đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay, từng đốt tay đến từng ngón, đều phát run giống như đầu ngón tay lạnh băng, một chút một chút, từng chút từng chút, mãi cho đến khi xa lìa…
Lại có người đến cầu hôn Tướng quân phủ, là tứ công tử nhà lễ bộ thị lang. Tài hoa nổi bật, bộ dáng tuấn tú, trời sinh tính tình thành thật. Mà càng hiếm có hơn, thị lang phu nhân bệnh nặng qua đời đúng ba năm trước, tới đầu tháng này tứ công tử mới thoát tang (*), hiện giờ vừa lúc có thể nghị thân. Gả qua cũng không cần phải quy củ trước mặt mẹ chồng, bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu đều phải gả nữ nhi vào cửa. Làm mai là Thừa Ân Bá phu nhân một hơi một câu “hảo hài tử” khen đến trên trời mới có dưới đất tìm đâu. Chỉ là, đối tượng người ta muốn kết hôn là tam tiểu thư Nhã Đình.
“Nhị tiểu thư tựa như thiên tiên, tính tình cũng nổi danh nhu thuận, chỉ là tuổi có hơi lớn…” Vừa nghe khẩu khí lão quận chúa, Thừa Ân Bá phu nhân lập tức ấp úng.
Lão quận chúa vuốt ve phật châu trong tay, khẩu khí hàm hồ: “Là con cái nhà trong sạch, muội muội lại định thân trước tỷ tỷ, cấp bậc lễ nghĩa khó tránh khỏi…”
Trong phòng Thừa Ân Bá phu nhân đứng dậy còn chưa đi, bên ngoài sớm đã có người tai thính mắt tinh lanh lợi đem lời nói sinh động như thật truyền vào các phòng.
Ôn Nhã Hâm cầm một quyển sách nghiêng người dựa trên mỹ nhân tháp chậm rãi lật trang, tiểu nha hoàn mặt mày lanh lợi đứng trước mặt, một bên dò xét sắc mặt của nàng, một bên nhỏ giọng nói đến chuyện Thừa Ân Bá phu nhân tới chơi. Ở đầu kia trong phòng, Ôn Nhã Thần chán chết thấp thỏm nằm trên giường.
Trong phòng tràn ngập vị thuốc đông y, ngoài cửa mưa to rả rích không ngừng. Hơi nước nồng đậm bao vây lấy dược hương đắng chát, huân cho cả phòng đóng kín càng thêm oi bức. Tiểu nha hoàn thái dương đổ mồ hôi trộm đem cửa sổ đẩy ra một khe hở, mưa to theo khe hở len vào, thấm ướt chiếc vòng tinh tế trên cổ tay.
Nhị tiểu thư không thích nói chuyện, nha hoàn bên người lại tựa như bát ca (chim bát ca a.k.a nói nhiều), mồm miệng lưu loát, mạch lạc rõ ràng. Nói đến Thừa Ân Bá phu nhân nhắc tới việc lớn hơn mấy tuổi, tiểu nha hoàn thanh âm ép xuống thấp hơn, ấp a ấp úng: “Nghe khẩu khí lão quận chúa, việc này có thành hay không còn chưa định, tiểu thư chớ để trong lòng.”
Ôn Nhã Hâm điềm nhiên thoải mái uống trà: “Tám chín phần mười là không được, ta vội cái gì?” Quay đầu nhìn thoáng qua vài tiểu nha hoàn trong phòng đang bao quanh Ôn Nhã Thần ở bên giường hống hắn uống thuốc, lại kẹo lại mứt hoa quả, dược còn chưa có uống xong hai ngụm, lại cứ như trời sập mất một nửa. Không nhịn được mày liễu khẽ nhíu, âm thanh lạnh lùng nói, “Đều tụ ở chỗ này làm cái gì? Chỉ lưu lại một người, để bản thân hắn tự đến. Không muốn uống thì đừng uống. Đường đường nam nhi tám thước, chỉ dầm chút mưa đã bệnh? Thiếu gia nhà ai lớn như vậy uống dược còn muốn người khuyên? Truyền ra còn không dọa người?”
Nàng mặc một thân quần áo ở nhà màu hồng cánh sen, khăn lụa trắng trên cánh tay khẽ phất, mái tóc cài ngọc trâm oánh nhuận, không trang điểm dặm phấn son lại có ba phần giống như Ôn Nhã Thần, cũng trời sinh khuôn mặt tươi cười. Ý cười như vậy trên mặt Ôn Nhã Thần là ôn nhu đa tình, thêm ánh mắt cao ngạo thanh lãnh của nàng lại nhiều ra vài phần ý tứ châm chọc đùa cợt hàm xúc.
Mấy giọng líu ríu oanh thanh lập tức không còn nghe thấy. Cả nhà đều biết vị nhị tiểu thư khiến lão quận chúa cực độ đau đầu này tính tình cổ quái hỉ nộ vô thường. Nghe giọng của nàng không tốt, mọi người nhanh chóng nín thở ngưng thần đi ra khỏi phòng. Vài tia gió nhẹ xuyên qua màn trúc đưa tới chút không khí mát lành, vị thuốc đông y vừa đắng vừa chát theo bóng người tiêu tán ở ngoài cửa. Tiếng mưa rơi ào ào, tựa như gần tại bên tai.
Ôn Nhã Thần gắng gượng ngồi dậy, trầm mặc mà đem dược thang uống đến giọt cuối cùng, bỏ bát qua một bên lại về trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm sa trướng xanh lục trên đỉnh đầu.
“Nhị tiểu thư…” Tiểu nha hoàn lo lắng, đây là mệnh căn tử của toàn bộ Ôn gia, nếu lỡ như vạn nhất… Ôn Nhã Hâm không để tâm mà bĩu môi, cúi đầu tiếp tục lơ đễnh mà lật sách.
Ôn Nhã Thần trở lại Ôn phủ lúc bình minh ù ù tiếng sấm, mưa to như trút nước, xối cả một đầu đều là nước mưa, toàn thân đều ướt đẫm, hai tay lạnh cóng như băng, dựa vào hai gã hạ nhân nâng, đi đường bước chân run rẩy không thành bộ dáng. Vừa nằm xuống liền sốt cao, cau mày từ từ nhắm chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng, thần tình lộ vẻ đau đớn. Lão quận chúa đau lòng đến phát khóc, mấy phòng khác nghe thấy tin còn chưa vào phòng đã lấy khăn che mặt nức nở. Ôn tướng quân nhìn thấy phát bực, đập hai cái bát trà, mắng ba gã hạ nhân, không ai dám lên tiếng nữa.
Ôn gia đích tôn a… Chậc chậc… Thuận tay lật qua một tờ, Ôn Nhã Hâm lơ đễnh mà nhìn chằm chằm văn tự, khóe mắt liếc qua, Ôn Nhã Thần nằm nửa chết nửa sống. Cái kẻ ngày thường không nháo loạn một trận không xong, bây giờ tự dưng lại trầm tĩnh, thật làm cho người ta có chút ngạc nhiên.
“Nhị tỷ…” Mưa to bắt đầu từ đêm hôm qua, phô thiên cái địa rơi xuống vài canh giờ, mãi vẫn không thấy sẽ ngớt. Thanh âm Ôn Nhã Thần khàn khàn, xuyên qua tiếng mưa rào rào rơi vào trong tai Ôn Nhã Hâm, trong thoáng chốc, tựa hồ cũng bị ngấm vào mấy phần ẩm ướt, “Ta thật không có tiền đồ.”
Nhị tiểu thư dùng ngón tay chọc chọc một đống chữ viết trên sách: “Ngươi không cần nói, ta cũng sớm biết.”
Ôn Nhã Thần không để ý trào phúng của nàng, hai mắt vẫn không nhúc nhích, xuất thần mà nhìn sa trướng mênh mông trước mắt:
“Ta… thì ra lại nhát gan như vậy.”
“Ta đây lại là lần đầu nghe nói.” Có thể khiến Ôn tướng quân bạo xuất tính tình, tức giận đến nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế, hắn tự nhận nhát gan, trên đời này còn có người lớn gan sao? Ngón tay Ôn Nhã Hâm dừng trên trang sách một chút, lại từ từ đi xuống, “Lại gây họa? Nghĩ tới trong nhà tương lai muốn ngươi chấp chưởng, ta thấy vẫn nhanh chóng gả ra ngoài thì hơn.”
“Nhị tỷ ngươi coi thường ta.” Ôn Nhã Thần xoay mặt xa xa nhìn nàng, tiếng cười khàn khàn, “Ta đây quay đầu làm việc tốt. Đối với nhà chúng ta mà nói, cho dù không phải chuyện tốt, cũng tuyệt không phải là chuyện xấu.”
Mạnh mẽ nuốt xuống nước dược đắng chát, bụi gai đau đớn đớn mọc rễ trong lòng, mang thứ cành lá sinh trưởng tươi tốt ở trong ***g ngực phế phủ, quấn lấy yết hầu hắn xiết chặt, hai mắt chua xót: “Nhị tỷ, ta không cần làm Cố Minh Cử. Cố Minh Cử cùng Nghiêm Phượng Lâu… Ta không thể cùng một kiểu với họ.”
Có vài người có một số việc, né còn không kịp, trăm triệu lần không thể dính vào. Một khi đặt chân, chỉ còn có cái chết. Ngút trời anh tài như Cố Minh Cử thì như thế nào? Khí khái thanh cao như Nghiêm Phượng Lâu thì lại ra sao? Còn không phải là thân hãm thiên lao tiền đồ chưa biết? Còn không phải thân bại danh liệt bị người trách móc? Triều đình như chiến trường, chỉ cần sơ suất chính là tan xương nát thịt. Không thể trêu vào thì tránh. Thường nhân nói phải biết đứng ra bênh vực lẽ phải, trung quân ái quốc, uy vũ bất khuất. So với sinh tử của quốc gia, họa phúc của con người lại có là gì? Như thế nào bao la hùng vĩ, như thế nào hào hùng, như thế nào là khí khái đại trượng phu? Đôi môi khẽ chạm nói đến dễ dàng… Chén rượu trong thiên lao đầy rắn chuột rận trùng kia, Cố Minh Cử có thể uống được, nhưng Ôn Nhã Thần hắn lại một chút dũng khí cũng không có.
“Nhị tỷ, ta a, cả đời này chỉ có thể không làm được việc gì, ăn chơi trác táng. Ta… chỉ có điểm tiền đồ như vậy.”
*Thoát tang: ở thời xưa mang tang cha mẹ thì mặc áo vải xô 3 năm. Áo xô vải rất xấu và không khâu gấu. Hay ở chỗ thì nói là 3 năm nhưng thường người ta không để hết, còn anh này thì vì chữ hiếu mà để liền tù tì đúng 3 năm mới bỏ.