Là chủ quán rượu
Hắn vừa mới ngủ một giấc ra đi tuần tra ban đêm, lo lắng có ai uống rượu nhiều rồi gây rối liền đi chung quanh xem xét. Đi đến đây thấy đèn còn sáng, xuất phát từ lo lắng nên gõ cửa sợ Khương Vân bên trong có chuyện gì.
Vừa mới trải qua một phen hoang đường không muốn ai biết, khẩn trương muốn chết, Khương Vân còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hơn nửa đêm, thật vất vả mới ngừng lại thình lình một tiếng gõ cửa, cô cả người đều cương cứng, không tự chủ thẳng lưng trở nên cảnh giác.
Cửa đang khoá trái, người bên ngoài muốn vào cũng không được nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bất an, vách tường thật dày dường như ở khoảnh khắc này trở nên mỏng manh tựa tờ giấy, chọc một cái sẽ thủng.
Loại này cảm giác bí ẩn kí©h thí©ɧ so với lúc nãy trong phòng tắm còn phiền lòng hơn. Rõ ràng lúc này cái gì cũng chưa làm lại khiến Khương Vân tim đập thật nhanh. Nàng cùng Tần Chiêu mấy năm ở bên nhau, trước nay chưa từng làm qua bất luận hành vi gì khác thường, trong lòng có một người này liền không dung nỗi bất kì ai khác, căn bản là tâm ý chưa từng lay chuyển. Cùng Lục Niệm Chi phát sinh vẫn là lần đầu "làm chuyện xấu", nàng phản ứng cũng thật bình thường.
Kỳ thực từ góc độ khác suy xét thì nàng cùng Tần Chiêu đã sớm chia tay mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, hành vi thế này cùng người đó không quan hệ. Huống chi đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, người khác không quản được.
Nhưng cái này chỉ là ý nghĩ, thực tế mà nói, về tình về lý đều không thích hợp. Người bên ngoài đều là bạn tốt của Tần Chiêu, đều nhận thức nàng, đã từng nhiều ít gì cũng có giao thiệp. Mà Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu giao tình nhiều năm, trước đó quan hệ đều đặc biệt tốt, đến mức Tần Chiêu thường xuyên nhắc tới người này với Khương Vân.
Hai nàng hoang đường ít nhiều có chút không có đạo đức cùng khó lòng giải thích.
Đêm tối quá mức yên tĩnh, trong phòng đã trống trãi lại càng thêm áp lực, giống như tuỳ thời đều sẽ sụp đổ, Khương Vân không khỏi bấu chặt ngón chân trắng nõn gắt gao để ở đùi Lục Niệm Chi, cảm nhận làm da ấm áp của đối phương, dường như chỉ có vậy mới có thể an tâm một chút.
Lục Niệm Chi chớp chớp mắt, bắt lấy mắt cá chân cô hơi kéo lại để tuỳ ý cô hướng tới bên mình. Khương Vân trời sinh trắng nõn, ẩn ẩn đều có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da. Lục Niệm Chi tay lơ đãng cọ qua cọ lại bắp đùi cô, có chút ngứa, cô không chịu khống chế mà rụt lại theo bản năng giật giật chân. Lục Niệm Chi nắm chặt không cho cô rút lui, tay nắm thêm lực.
Hai người tầm mắt giao nhau, không khí đều đình trệ. Có chút hành vi là vô tình làm ra tới lại câu người, ví dụ như lúc này ------ Khương Vân tay chống phía sau, thân mình hơi ưỡng lên, áo ngủ tơ tằm hỗn độn. Bởi vì chỉ cột lấy bằng thắt lưng, trên dưới đều hở làm đầu vai bên trái cô lộ ra cùng tinh tế trắng nõn hai chân, rất có hương vị nữ nhân thành thục câu người.
26 tuổi, trải qua năm tháng non nớt, gió sương mài giũa, ý vị lắng động lại trong xương cốt liền bắt đầu hiện ra. Không cần cố ý làm gì mà cứ như vậy động một chút liền câu lòng người.
Chân cô bởi vì để ở eo Lục Niệm Chi, đùi phải bám vào Lục Niệm Chi mới ổn được, tư thế cứ vậy mà ưỡng lên, vải dệt tơ tằm bóng loáng đem đường cong thân hình có lồi có lõm của cô phác hoạ ra, vô ý mà dụ dỗ.
Lục Niệm Chi nhìn, đem phản ứng dù là rất nhỏ của cô thu vào mắt, biết được cô cố kỵ điều gì. "Cửa đóng, anh ta vào không được" – Nàng dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe mà nói, "Không việc gì hết".
Ngữ khí bình thản mà ôn nhu trấn an Khương Vân. Khương Vân có chút không quen, vốn đang căng cứng nghe vậy trong lòng lại sinh ra cảm giác kỳ quái. Cô da mặt mỏng, trên mặt không biểu hiện gì nhưng vành tai lại ửng đỏ.
Lục Niệm Chi không mở miệng còn đỡ, vừa nói liền không thích hợp. Khương Vân mấp máy môi, lúc sau thấp giọng ừ một tiếng.
Lúc này bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng không lớn, gõ hai cái rồi thôi, giống như xác nhận người bên trong có phải hay không đã ngủ rồi. Khương Vân theo bản năng nắm chặt chăn dưới thân để giảm bớt khẩn tưởng cùng không được tự nhiên. Cô quay đầu, từ Lục Niệm Chi ánh mắt ly khai nhìn về phía cửa..
Lục Niệm Chi không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, dù sao cũng không lâu lắm, chủ quán chờ không thấy tiếng đáp lại trong phòng, cho rằng nơi này không có việc gì chỉ là Khương Vân ngủ say quá quên tắt đèn nên không tiếp tục gõ, cũng không quấy rầy, yên tâm nhẹ chân rời đi.
Khương Vân nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, thoáng chốc thả lỏng trở lại, thân mình căng chặt nhũn ra, định thả chân xuống. Người trước mặt lại không có điểm muốn buông tay, cô thu hồi tầm mắt, giơ tay như không có việc gì mà chống ra sau ý định rút lui, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: "Buông ra..."
Lục Niệm Chi lúc này mới buông ra, bất quá còn không tính toán đứng dậy, vẫn như cũ ngồi ở mép giường. Khương Vân bất động thanh sắc mà nhìn, kéo kéo áo ngủ đem đùi trần trụi bên ngoài che đi lại kéo cổ áo lỏng lẽo lại ngay ngắn, một lúc sau mới nói: "Cô cần phải đi, hiện tại bên ngoài không có ai".
Còn không đi, nếu lại có ai tới như lúc nãy cô thật không biết nên thế nào. Khương Vân thật sự mệt mỏi, cả người không còn sức lực, mí mắt đều mở không nổi, không thể tiếp tục giằng co. Hơn nữa như phản ứng người này khi nãy cô đều nhìn đến rõ ràng, nếu không kêu đi liền sẽ thật sự không rời đi.
Lục Niệm Chi quá bình tĩnh, một đôi mắt đẹp dài nhìn cô: "Em lo lắng?"
Khương Vân ngẩn người nhưng không giấu diếm: "Không có".
Chính là có điểm xấu hổ còn có cảm giác nói không nên lời. Cô vẫn là người sống tương đối an phận, chưa làm qua việc gì quá mức nên phản ứng thế này cũng thật bình thường đi.
Tần Chiêu có thể nɠɵạı ŧìиɧ còn bình thản ung dung, giống như không có việc gì, biểu hiện trước sau như một nhưng còn cô thì không được, chung quy vẫn không thể làm được như vậy.
"Bọn họ sẽ không phát hiện". Lục Niệm Chi nói, xoa xoa mặt cô sau đó đứng lên.
Khương Vân nghĩ không ra nên đáp gì, chỉ lắng nghe.
"Tôi đi đây". Lục Niệm Chi lại nói.
Khương Vân cũng không phản ứng, nhìn nàng mở cửa rời đi. Một hồi lâu, không nghe được bên ngoài có động tĩnh, lúc này mới yên tâm mà nằm xuống. Vì để không làm cho người khác hoài nghi, cũng luôn mở đèn mà ngủ.
Thời gian kế tiếp, quán rượu hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, mãi cho đến hừng đông.
Các cửa hiệu ở Bắc Nhai hầu hết đều buôn bán từ tám giờ rưỡi trở lên. Lúc hừng đông toàn bộ khu phố đều yên tĩnh. Tầng hai quán rượu không ai lên, tối hôm qua nháo đến quá muộn lại uống say đến không biết gì, cho dù bị đánh thức cũng không muốn dậy, tiếp tục ôm gối che đầu tiếp tục ngủ.
Khương Vân ngủ đến thật sâu, bên ngoài có nháo cũng không bị đánh thức. Ngủ một giấc tỉnh lại đã hơn mười một giờ. Cô ngày thường làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, ngủ sớm dậy sớm. Hằng ngày đều mặt trời chưa lên đã dậy, cuối tuần cũng không ngủ quá mười giờ. Vừa mở mắt nhìn thấy đã trễ, cô phải nhanh đi phòng tắm rửa mặt rồi rời đi. Dù sao cũng là ở chỗ của người khác, ngủ tới mặt trời lên cao thiệt không tốt lắm.
Bởi vì đêm qua say rượu, tỉnh ngủ thức dậy đầu liền đau, khó chịu vô cùng. Rửa mặt xong ra cô ngồi ở mép giường nghỉ một lát mới bắt đầu thay quần áo của mình. Trên đồ có mùi rượu khó chịu, cũng may không nồng lắm, miễn cưỡng có thể chịu đựng, chờ trở về nhà liền thay.
Thay quần áo xong Khương Vân đem phòng ngủ cùng phòng tắm thu dọn một chút. Phòng tắm loạn thật sự. Bồn tắm chưa thoát nước, sửa rửa mặt cùng dầu gội các thứ ngã lung tung, tất cả đều là do hai nàng tối qua làm.
Khương Vân thận trọng thu dọn, nhất định không để tìm ra bất luận dấu vết gì. Làm xong hết thảy cô mới cầm đồ vạt của mình ra ngoài, vừa đi vừa xem di động.
Di động bật chế độ im lặng, cả đêm qua nhận một đống tin nhắn cùng gọi nhỡ. Không phải Tần Chiêu thì là ai sẽ như vậy. Khương Vân có điểm chán ghét, xem cũng chưa xem liền thoát ra, mở Wechat nhìn xem có tin nhắn từ người khác hay không. Cô hiện tại không muốn nhìn thấy Tần Chiêu nên tin tức từ đối phương liền không muốn xem nhưng suy xét đến còn rất nhiều việc phải giải quyết liên quan cần liên hệ với người này, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tần Chiêu trong danh sách chat của cô là vị trí đầu tiên. Lúc Hứa Tri Ý chưa xuất hiện, Tần Chiêu thế nào cũng cầm điện thoại của cô đem chính mình xếp ở vị trí đầu tiên, nói là phải làm mình trở thành người quan trọng nhất với cô.
Khương Vân là người sống tương đối tình cảm nhưng không kém phần lý trí, trong lòng cô một nửa kia chính là người quan trọng nhất, không cần nhất định phải ở trên một cái app mà thể hiện nhưng nghe đến Tần Chiêu nói như vậy, còn lấy di động bản thân ra cho cô xem, nói cô vẫn luôn ở vị trí đầu tiên trong danh sách, Khương Vân bất đắc dĩ để người này làm, lại có điểm cảm động.
"Chị đã sớm trở thành người quan trọng nhất đời này của em, trước sau đều như vậy". Khi đó Tần Chiêu đã nói vậy.
Hồi ức chính là một con dao cùn, phát một dao xuống không nguy hiểm tính mạng nhưng sẽ cảm thấy đau nhức thật sâu.
Khương Vân lại như thế nào không để bụng, như thế nào tiêu sái. Nhớ tới buổi chiều hôm đó đều sẽ có chút khó chịu, cảm thấy bi thương châm chọc.
Cô nhúc nhích tay, không do dự mà đem vị trí đầu tiên huỷ bỏ, đem Tần Chiêu từ danh sách chat xoá đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trừ bỏ Tần Chiêu còn có người khác nhắn tin cho cô. Là đồng nghiệp công ty cũ trước đây quan hệ không tệ, hỏi cô hai ngày qua như thế nào, sắp tới có tính đi tìm việc hay không. Đồng nghiệp có mối quan hệ, có thể giới thiệu cô đi công ty khác, so với chỗ cũ không kém hơn.
Khương Vân tạm thời không nghĩ đi tìm việc, cô muốn nghỉ ngơi một thời gian. Trước đem việc riêng xử lý xong mới tính, vì vậy khách sáo một phen, cảm ơn cùng uyển chuyển từ chối.
Wechat còn có một lời mời kết bạn, là Lục Niệm Chi gửi. Hai nàng chỉ có số điện thoại của nhau, trước nay không kết bạn. Lời mời gửi đến hồi hơn tám giờ sáng. Avatar cái gì cũng không có chỉ duy nhất một cái tên.
Lưu loát trực tiếp, không quanh co. Khương Vân ngẩn ra, do dự có nên đồng ý hay không. Rối rắm một lát vẫn là đồng ý.
Lúc này cô đã xuống dưới lầu, còn chưa kịp đi ra cửa, cách đó không xa bỗng nhiên truyên tới âm thanh quen thuộc
"Chị...."
Cái này độc hữu xưng hô làm nàng dừng lại.
- Là Tần Chiêu.
Cô so với Tần Chiêu lớn tháng hơn, Tần Chiêu cứ vậy mà gọi cô, nói là gọi vậy mới thân mật.
Khương Vân ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn lại. Tần Chiêu đứng đó cách cô năm sáu bước chân.
Bên cạnh còn có một người khác, nữ hài tử mặc quần áo lao động cười nói: "A Chiêu ở xa gấp gáp trở về, nghỉ cũng chưa nghỉ một chút liền chạy tới đây, cứ như là sợ bọn ta bắt cóc cô vậy, vô cùng để ý".