QT: Mạt Mạt Edit & Beta: Hàn Mạch Tuệ ==================
Chương 50: Cũng không phải thứ gì Hành lang lúc này chỉ có hai người các cô, im ắng cực kỳ.
Khương Vân nghe được nhưng không thèm để ý, bước chân ngừng một chốc lại lập tức hướng phía trước mà đi.
Hứa Tri Ý sao có thể để nàng đi, đè nặng giọng kêu: "Khương Vân cô đứng lại!!!"
Giọng không nhỏ, ngay cả người phục vụ đứng phía cuối hành lang cũng nghe được.
Nhân viên tuổi còn trẻ theo bản năng hướng bên đây nhìn một cái, còn tưởng xảy ra chuyện gì, thấy cái gì cũng chưa phát sinh nên thu hồi tầm mắt nhưng vẫn liếc nhìn bên đây, chú ý động tĩnh hai cô, lo lắng sẽ xảy ra cãi cọ.
Khương Vân không dao động, tiếp tục bước đi.
Thái độ lãnh đạm như vậy chọc giận đối phương, không để ý tới chính là miệt thị, coi thường trong mắt, Hứa Tri Ý siết chặt tay, trơ mắt nhìn nàng đi ngày càng xa, cuối cùng cũng mất lý trí tiến lên ngăn nàng lại, giữ chặt Khương Vân không cho rời đi, đưa lưng về bên kia hành lang, biểu tình trên mặt thật sự khó coi.
"Cô trốn cái gì?"
Khương Vân trên dưới đánh giá thiên kim đại tiểu thư trước mắt một phen, không hiểu cô ta phát điên cái gì, nghe vậy, mí mắt nâng lên, bình tĩnh nhìn Hứa Tri Ý, chậm rãi nói: "Hứa tiểu thư nói đùa, tôi không trốn, chỉ là không thân thiết với cô".
Bất quá cũng là một người không quan trọng gì, không cần vì người này làm trễ thời gian. Còn nữa, quan hệ hai người cũng không êm đẹp gì cho cam, đến loại trình độ này rồi còn không để mặt mũi mà hướng lại đây kiếm chuyện, trần gian này chắc cũng chỉ có Hứa Tri Ý như vậy.
Khương Vân niệm tình đang ở nơi công cộng nên không muốn cùng cô ta tranh chấp mà Hứa Tri Ý kia lại không nghĩ vậy, tưởng nàng trốn tránh. Cô ta thật sự không biết xấu hổ là gì, khinh thường mà nói: "Chính cô trong lòng rõ ràng".
Khương Vân cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi: "Rõ ràng chuyện gì?"
Hứa Tri Ý không đáp, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Khương Vân biểu hiện thật tự nhiên, tùy ý cô ta nhìn, chậm rãi nói: "Hứa tiểu thư có chuyện gì có thể nói thẳng, không có thì cũng đừng chắn đường, tôi còn có việc, đêm nay tôi không rảnh, muốn nói chuyện phiếm có thể hẹn lần khác".
"Cô thật giả tạo", Hứa Tri Ý nói, ánh mắt khinh thường, "Nhanh như vậy đã quên việc mình làm? Sao, Đậu Ninh Thành không liên hệ cô?"
Giọng điệu thù hận, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên tức giận không nhẹ, hận ý sâu nặng. Nhìn dáng vẻ này thì khi quay về thành phố S đã xảy ra không ít chuyện, chịu không ít đả kích. Khương Vân không nói lời nào, lẳng lặng nhìn bộ dáng hận thù của Hứa Tri Ý.
Đậu Ninh Thành thật sự không có liên hệ với nàng. Hai người bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nàng chỉ chủ động lần gửi tấm ảnh kia, sau dó cũng không có liên hệ. Đậu Ninh Thành xưa nay cẩn thận, làm bất cứ chuyện gì cũng không để người khác nắm được nhược điểm, dấu vết đều sẽ lau sạch, chẳng sợ người khác phát hiện lần trước hắn chủ động tìm Khương Vân.
Khương Vân biết rõ Đậu Ninh Thành là người như vậy, có thể có cục diện hôm nay nàng một chút đều không ngoài ý muốn, càng không cảm thấy kỳ lạ khi Hứa Tri Ý sắp tức phát điên rồi.
Hết thảy đều phi thường phù hợp phong cách xử lý của Đậu Ninh Thành, gậy ông đập lưng ông. Hứa Tri Ý bị kí©h thí©ɧ, nảy sinh ác ý nói: "Đừng cho là tôi không biết cô đang giở trò mèo gì, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, đừng để ngày nào đó xảy ra chuyện thì không tìm được đường ra".
Đây vẫn là lần đầu cô ta chủ động xé rách da mặt, trước kia bộ dáng đều là khéo léo ôn nhu, ấn tượng để lại cho người khác chính là lương thiện vô hại. Khương Vân chưa từng thấy qua bộ dáng tức muốn hộc máu của cô ta, ngôn ngữ uy hϊếp, vì thế nàng cười cười, đáp lễ nói: "Không cần Hứa tiểu thư nhọc lòng như vậy, đi đêm có đèn đường chiếu sáng, tôi lại cẩn thận như vậy sẽ không gặp ma".
"Chỉ bằng vào cô?", Hứa Tri Ý nói, ánh mắt sâu thẩm, "Thật nghĩ rằng Đậu Ninh Thành là người tốt, cho rằng hắn ta lúc đó sẽ còn giúp cô? Vậy thì cô cứ chờ một thời gian nữa đi, xem xem hắn ta sẽ làm như thế nào?"
Khương Vân gạt tay cô ta ra, "Cô nghĩ nhiều quá, tôi cùng Đậu Ninh Thành cũng không có thân thiết gì".
Hứa Tri Ý chế nhạo nói: "Vậy thì thật kỳ lạ, không thân mà hắn giúp cô, cô nói ai sẽ tin chuyện này?"
"Đó là do cô tự nghĩ".
"Chọc tới xảy ra chuyện thì cô cũng đừng hối hận".
Trình độ nói lời hung ác cũng thật kém cõi, trừ bỏ buông ra vài câu uy hϊếp bên miệng cũng không còn lời nào. Khương Vân nếu thật là sợ bị trả thù thì sẽ không đem ảnh chụp cùng những thứ khác đưa cho Đậu Ninh Thành. Nàng vốn tay trắng nên cũng không nhiều so đo, cố kỵ như mấy kẻ có tiền, cái gì nên phân cũng đã phân, còn lo lắng gì nữa.
Nàng đem ảnh chụp cho Đậu Ninh Thành coi chính là muốn cho Hứa Tri Ý một lần răng đe, xong thì bỏ qua. Nếu Hứa Tri Ý an phận một chút, có chút nào đó giác ngộ thì cứ êm đẹp trôi qua. Nhưng mà coi đó, Hứa Tri Ý vẫn tật xấu không đổi, như cũ cao ngạo, không biết là cô ta bị tức quá hóa rồ hay thật sự ngu xuẩn, thế nào cũng cố bám theo không buông.
Trên mặt Khương Vân quả thật bình tĩnh, liếc tới đối diện, bình thản nói: "Tôi không có làm chuyện gì trái lương tâm, khẳng định sẽ không hối hận. Nhưng mà Hứa tiểu thư nè, một bên dụ dỗ người yêu của người khác, một bên bắt lấy không buông Đậu tiên sinh, người coi chừng hối hận là cô mới đúng".
Đầu tiên là biết mình là kẻ thứ ba vẫn chen vào, cùng một loại với Tần Chiêu, lừa gạt người khác nên nhận lấy những điều kia đều là cái cô ta đáng chịu. Khương Vân bất quá là đem chuyện hai người đó từng làm truyền đạt lại cho Đậu Ninh Thành thôi, cũng không có làm cái gì hại người, trái đạo đức mà vô miệng cô ta lại cứ như Khương Vân đã làm chuyện gì tội ác tày trời.
Hứa Tri Ý rõ ràng là không chịu hiểu rõ tình trạng hiện tại, cục diện trước mắt thành như vậy rốt cuộc là do ai làm, cô ta không tự nghĩ coi. Làm thiên kim đại tiểu thư lâu rồi, tính tình do nuông chiều mà thành, không đem người khác đặt vào trong mắt, chen chân vào tình cảm người khác mà coi như là chuyện đương nhiên.
"Cô cùng A Chiêu đã chia tay", Hứa Tri Ý có chút kích động, "Đã không còn quan hệ, cô biết rõ ràng chuyện này, chuyện của hai chúng tôi không tới phiên cô xen vào. Hơn nữa tôi cùng Đậu Ninh Thành có chưa có quan hệ gì, thanh thanh bạch bạch".
Nghe cô ta biện minh như thế, Khương Vân cảm giác thiên kim đai tiểu thư này ngụy biện hết lần này tới lần khác.
"Đậu gia cũng nghĩ như vậy sao?". Nàng mỉm cười nói, nhìn kỹ người trước mặt, "Vậy cô vì cái gì quay lại thành phố C?"
Hứa Tri Ý sửng sốt, chợt trả lời: "Không liên quan tới cô".
"Như thế nào mà không liên quan tôi?", Khương Vân không chút để ý nói, "Cô vừa nãy mới nói là do tôi làm mà, giờ lại sửa miệng nói không liên quan, thay đổi cũng nhanh quá".
Chung quy là tuổi trẻ xúc động, cảm xúc không ổn định, Hứa Tri Ý tuy khí thế hung bạo nhưng bị nói mấy câu lại bị chặn miệng. Cô ta chết cũng sĩ diện, đâu chịu thừa nhận nhưng cũng không muốn buông tha Khương Vân, nghẹn một lúc chỉ nói: "Tôi trở về là tự do của tôi, không liên quan tới ai".
"Lên giường cùng bạn gái người khác cũng là tự do của cô?", Khương Vân trực tiếp hỏi, đối diện trực tiếp cô ta, "Rõ ràng muốn cùng người khác liên hôn nhưng vẫn không quản được chính mình, thông đồng sau lưng rồi còn hướng tới tôi thị uy, gửi ảnh giường chiếu thì tính là cái gì? Tìm kiếm tình yên đích thực hay thể hiện quyền tự do làʍ t̠ìиɦ?"
Lời nói ngắn gọn, trần trụi lại khó nghe.
Đại khái là không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, rốt cuộc cũng còn đang ở nơi công cộng, cách đó không xa lại là nhân viên quán ăn, Hứa Tri Ý chỉ có thể há miệng thở dốc, không trả lời.
"Làm kẻ thứ ba lại làm như đúng lý hợp tình. Hứa tiểu thư, cô không cảm thấy hạ giá bản thân sao?"
Hứa Tri Ý đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, làm như đang cật lực khống chế chính mình, giây lát từng câu từng chữ mà hỏi lại: "Cô nói ai là kẻ thứ ba?"
Khương Vân ánh mắt kiên định, "Ai vào nhà người khác mặt áo ngủ chụp ảnh thì là người đó. Dù sao cũng không phải tôi, cô thấy sao?"
Hứa Tri Ý siết chặt tay, hai tay nắm thành quyền.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo đều nhanh xuất hiện vết nứt, biểu tình khó coi cực điểm, thoạt nhìn rất đáng sợ, như là muốn đem Khương Vân lột da róc xương. Hồi lâu cô ta mới ẩn nhẫn mà trả lời: "Khương tiểu thư, cô mới là người chen vào tình cảm người khác, là kẻ thứ ba, đừng có lầm tưởng".
Khương Vân bình thản ung dung mà đứng nhìn để cô ta tiếp tục nói.
Hứa Tri Ý thẳng lưng, ngửa đầu đối diện tầm mắt nàng: "A Chiêu là thích tôi trước, cô mới là kẻ đến sau, là người chen vào tình cảm bọn tôi, không phải tôi...."
Có chút việc Khương Vân nghe từ chỗ Lục Niệm Chi cho nên cũng có thể đoán được phần nào. Nàng đã từng đem gút mắc của Tần Chiêu và Hứa Tri Ý xem nhẹ, không nghĩ nhiều, cho rằng hai người kia chỉ là người quen cũ cho tới một lần kia Lục Niệm Chi nhắc tới chuyện leo núi, nàng mới bất giác nhận thức được.
Nhiều năm như vậy, Tần Chiêu vẫn đều tròn bổn phận, trước nay chưa từng làm gì bậy. Cô ấy ở thành phố C có không ít người quen, cũng không phải không có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh ám chỉ này nọ nhưng đều tự bảo vệ mình, chưa bao giờ vượt mức, như thế nào lại đột nhiên cùng Hứa Tri Ý thông đồng nhau.
Hai người này khẳng định đã sớm có một đoạn tình cảm, chỉ tiếc là khi đó tuổi còn trẻ, lại trong giai đoạn chưa phân rõ được tình cảm của mình cùng rất nhiều nhân tố bên ngoài tác động mà Hứa Tri Ý lại sớm đi quen bạn trai, chặt đứt khả năng này cho nên cuối cùng không thành với nhau.
Nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ gián đoạn, dẫu lìa ngõ ý còn vươn tơ lòng, lại lần nữa về bên nhau. Từng người đều trải qua rất nhiều chuyện, tâm lý cùng suy nghĩ cũng thay đổi, thường xuyên qua lại liền củi khô bốc lửa.
Trước mặt Tần Chiêu thì Hứa Tri Ý tuyệt đối không phải bộ dáng này, sẽ không hùng hổ dọa người, càng không xốc nổi đầu óc đến tình trạng này. Cô ta thể hiện cho Tần Chiêu một mặt tốt đẹp của mình. Mà trong lòng Tần Chiêu sao lại có thể chịu nổi, nhớ lại khoảng thời gian ngây ngô kia, khó có thể quên được người xưa. Phàm là người đều có thói hư tật xấu, có đoạn tình cảm kia làm tiền đề, một khi không kiềm chế được tự nhiên sẽ lạc chân sa vào.
Khương Vân sao lại không hiểu, đoán cái liền đoán được sự việc, điều Hứa Tri Ý nói nàng cũng dự đoán được. Không trách được sao Hứa Tri Ý lại kiêu ngạo như vậy, cảm tình lâu thế, trong lòng cô ta tuy rằng từ chối Tần Chiêu nhưng cảm tình đó lại không thay đổi nên người nào đến với Tần Chiêu đều sẽ là kẻ thứ ba, mặc dù cái gọi là quá khứ của cô ta cùng Tần Chiêu căn bản không hề tồn tại, cái kia chẳng qua là tình cảm ái muội năm mười mấy tuổi thanh xuân rực rỡ.
Khương Vân mặt không biểu hiện gì, không để bụng nói: "Tần Chiêu cùng cô ngỏ lời sao? Các người trước kia là ở bên nhau sao?"
Hứa Tri Ý nghẹn.
"Cô ta có từng thích qua cô thì có lợi ích gì?", Khương Vân nhàn nhạt nói: "Hứa tiểu thư, cô khi đó mới bao nhiêu tuổi, mười lăm hay mười sáu? Có thể biết cái gì là cảm tình sao? Nếu nghĩ thích là có thể bên nhau, vậy Tần Chiêu vì cái gì mà lại ngỏ lời với tôi, vì cái gì cùng tôi ở bên nhau tám năm? Vậy cảm tình của cô ta đối với cô có phải quá rẻ rúng rồi hay không?"
Hứa Tri Ý không cam lòng yếu thế, miệng run run trả lời: "Nhưng hiện tại cô ấy cùng tôi ở bên nhau, không phải cô".
Khương Vân cười, hoàn toàn không thèm để ý: "Nói như vậy, Hứa Tri Ý hẳn là rõ ràng, tôi còn tưởng cô không hiểu nhưng thật ra cô lại hiểu rõ. Đem đồ vật mình không cần ném đi, người khác nhặt được thì trong lòng cô lại không thoải mái, không cho nhặt, vậy sao cô không sớm chút nhặt về đi?"
Hứa Tri Ý không hé răng, thần sắc lạnh lùng.
Khương Vân không đem biểu hiện của cô ta để vào mắt, mặc kệ cô ta khó coi lại nói: "Còn nữa, A Chiêu của cô thì sao? Cô ấy là người không phải đồ vật. Cô nếu cảm thấy là tôi chen vào tình cảm của hai người thì sao không hỏi cô ấy một chút xem vì sao không chờ cô cũng không đi tìm cô? Mọi chuyện đơn giản như vậy Hứa tiểu thư hẳn là sẽ hiểu được?"